Chương 2757
Trở về lúc này, cô ta đã rơi vào trâm tư, tiền quan trọng hơn hay mạng sống quan trọng hơn.
Muốn đánh cược một phen hay không, rốt cuộc bản thân có bao nhiêu may mắn, sau chuyện này liệu cô ta còn có thể sống sót không?
Đại não cô ta chuyển động nhanh như gió.
Không sống ở kiếp này, kiếp sau còn có thể tiếp tục sống, tiền kiếp này không có… kiếp sau thật sự cũng không có.
Dù sáo thì cô ta tin tưởng luân hồi, cô ta còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa.
Khi cô ta chuẩn bị không buông tay, người đàn ông lấy ra một con dao găm Thụy Sĩ, găm vào bàn gõ.
Mũi dao rất sắc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Cô ta rùng mình sợ hãi, đối phương đi đến lấy tiền lại.
“Anh… anh chơi xấu.”
Kỷ Nguyệt Trâm rống giận, xốc màn lên, vừa nhìn thấy mặt đối phương thì ngẩn ra.
“Là… là anh? Phần… phần tử khủ.ng bốt”
“Cô kêu cái gì, tôi hoàn lương lâu rồi.”
William bất lực nói, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Cũng không biết cô xem có chuẩn không, chờ khi tôi gặp được nhân duyên lại tìm đến cô. Nếu quả thực đúng, đừng nói là chỉ phiếu ba tỷ này, tôi có thể đưa cô gấp mười lần số này. Nhưng nếu, vận mệnh tôi không có thay đổi, vậy thì… ˆ Anh ta dỡ bỏ rào cản giữa hai người, ném cái bàn sang một bên.
Anh ta đến gần, sau đó đẩy cô ta vào tường, cô ta không thể lùi lại chỉ có thể rùng mình nhìn anh ta.
Một tay anh ta chống vào tường, tay còn lại nâng cằm cô ta lên, buộc cô ta phải ngước lên nhìn mình.
“Nếu… không gặp thì… phải làm sao?”
“Cô sẽ chết.”
“Anh… không phải anh đã hoàn lương sao?”
Cô ta chua xót nói, như này cũng quá ác đi, một chút dáng vẻ hoàn lương cũng không có.
“Tôi thích.” Anh ta phun ra từng chữ, đột nhiên hai gò má Kỷ Nguyệt Trâm đỏ bừng, tim đập rộn lên.
Trời ơi, lại còn hơi đẹp trai.
Thật sự là đã quá lâu không tiếp xúc với người khác phái, nhìn thấy người hung dữ vậy mà cô ta lại cảm thấy anh †a ngũ quan thanh tú, bản thân thật sự hết thuốc chữa rồi.
Sau khi anh ta rời đi, Kỷ Nguyệt Trâm vẫn chưa hoàn hồn.
Qua vài phút cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đi đóng chặt cửa…
Đã mấy ngày nay, cô ta không ra ngoài, cũng không mở cửa tiệm, cũng không nhận hẹn khách quen.
Cô ta cần phải tránh xa tên ác ma kia.
Trong nhà treo đây gương Bát Quái, kiếm gõ đào, còn dùng mực chu sa vẽ lên bùa vàng.
Kết quả là… cửa nhà cô ta đã bị dỡ bỏ.
Là bị một người nào đó đạp đổ.
Cánh cửa rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Trở về lúc này, cô ta đã rơi vào trâm tư, tiền quan trọng hơn hay mạng sống quan trọng hơn.
Muốn đánh cược một phen hay không, rốt cuộc bản thân có bao nhiêu may mắn, sau chuyện này liệu cô ta còn có thể sống sót không?
Đại não cô ta chuyển động nhanh như gió.
Không sống ở kiếp này, kiếp sau còn có thể tiếp tục sống, tiền kiếp này không có… kiếp sau thật sự cũng không có.
Dù sáo thì cô ta tin tưởng luân hồi, cô ta còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa.
Khi cô ta chuẩn bị không buông tay, người đàn ông lấy ra một con dao găm Thụy Sĩ, găm vào bàn gõ.
Mũi dao rất sắc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Cô ta rùng mình sợ hãi, đối phương đi đến lấy tiền lại.
“Anh… anh chơi xấu.”
Kỷ Nguyệt Trâm rống giận, xốc màn lên, vừa nhìn thấy mặt đối phương thì ngẩn ra.
“Là… là anh? Phần… phần tử khủ.ng bốt”
“Cô kêu cái gì, tôi hoàn lương lâu rồi.”
William bất lực nói, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Cũng không biết cô xem có chuẩn không, chờ khi tôi gặp được nhân duyên lại tìm đến cô. Nếu quả thực đúng, đừng nói là chỉ phiếu ba tỷ này, tôi có thể đưa cô gấp mười lần số này. Nhưng nếu, vận mệnh tôi không có thay đổi, vậy thì… ˆ Anh ta dỡ bỏ rào cản giữa hai người, ném cái bàn sang một bên.
Anh ta đến gần, sau đó đẩy cô ta vào tường, cô ta không thể lùi lại chỉ có thể rùng mình nhìn anh ta.
Một tay anh ta chống vào tường, tay còn lại nâng cằm cô ta lên, buộc cô ta phải ngước lên nhìn mình.
“Nếu… không gặp thì… phải làm sao?”
“Cô sẽ chết.”
“Anh… không phải anh đã hoàn lương sao?”
Cô ta chua xót nói, như này cũng quá ác đi, một chút dáng vẻ hoàn lương cũng không có.
“Tôi thích.” Anh ta phun ra từng chữ, đột nhiên hai gò má Kỷ Nguyệt Trâm đỏ bừng, tim đập rộn lên.
Trời ơi, lại còn hơi đẹp trai.
Thật sự là đã quá lâu không tiếp xúc với người khác phái, nhìn thấy người hung dữ vậy mà cô ta lại cảm thấy anh †a ngũ quan thanh tú, bản thân thật sự hết thuốc chữa rồi.
Sau khi anh ta rời đi, Kỷ Nguyệt Trâm vẫn chưa hoàn hồn.
Qua vài phút cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đi đóng chặt cửa…
Đã mấy ngày nay, cô ta không ra ngoài, cũng không mở cửa tiệm, cũng không nhận hẹn khách quen.
Cô ta cần phải tránh xa tên ác ma kia.
Trong nhà treo đây gương Bát Quái, kiếm gõ đào, còn dùng mực chu sa vẽ lên bùa vàng.
Kết quả là… cửa nhà cô ta đã bị dỡ bỏ.
Là bị một người nào đó đạp đổ.
Cánh cửa rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
/2750
|