Chương 2754
Nhưng không có cách nào, ai bảo anh ta là anh trai của cô? Anh giống như địa chủ, hay đúng hơn thì là một con quỷ hút máu, từng chút từng chút hút hết toàn bộ tiền mồ hôi nước mắt của cô ta.
Khoảng sáu giờ tối, trong cửa hàng vang lên tiếng chào hỏi: “Xin chào”.
Không ngẩng đầu lên, cô ta nói: “Thực xin lỗi, đã đến giờ đóng cửa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm rồi ngày mai anh hãy trở lại. Một ngày tôi chỉ xem cho mười người, năng lượng có hạn…”
Nhưng người đàn ông kia lại khoanh chân ngồi xuống.
Mỗi lần Kỷ Nguyệt Trâm gặp khách hàng thì ở giữa luôn có một tấm màn che, cô ta thông qua tấm màn này để xem chỉ tay, bài tarot hoặc xem bằng quả cầu pha lê.
Người nào muốn nhìn mặt thì phải thêm tiền nên khách hàng không yêu cầu, bình thường cô ta sẽ không hạ màn.
Thời điểm nhìn thấy đôi chân dài trong bộ đồ tây trang, cô ta cảm thấy hơi buồn bực, khách hàng hôm nay đã tới đủ, sao lại xuất hiện thêm?
Bình thường khách hàng đều sẽ gọi điện trước để xác nhận, theo lý thì không thể thừa ra.
Xuyên qua tấm rèm trắng, cô ta mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, tuy răng không nhìn rõ nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được là một anh chàng đẹp trai.
“Thật xin lỗi… hôm nay không xem được, bởi vì năng lượng có hạn, không xem được nhiều…”
Cô ta chưa kịp nói xong, người đối diện đã đẩy một tờ chỉ phiếu đến.
“Ba… ba tỷ?”
Cô ta kinh ngạc, người này thật hào phóng.
Năng lượng là gì, tiên mới là thứ quan trọng nhất.
Cô ta lập tức rút lấy chi phiếu, vội vàng cất đi, lập tức hỏi: ‘Không biết anh muốn xem cái gì? Nhiều tiên như vậy anh muốn xem chỉ tay, tướng mạo, bài tarot, hay xem bằng cầu pha lê tôi đều có thể xem.”
“Vậy xem chỉ tay trước đi.”
“Không biết anh đang muốn xem về chuyện gì? Sự nghiệp, tình duyên, vận mệnh hay tài lộc?”
“Tình duyên.”
Anh ta nhàn nhạt nói, mở lòng bàn †ay ra. Cô ta cầm lấy tay anh ta, nhẹ nhàng chạm vào những đường nét trên lòng bàn tay.
Cảm giác tê dại, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống lòng bàn tay.
Theo bản năng anh ta năm tay vào, lại nắm ngược lại bàn tay cô ta.
Kỷ Nguyệt Trâm sửng sốt, ngay sau đó anh ta buông tay ra.
“Nhột.”
Anh ta giải thích.
Kỷ Nguyệt Trâm tỏ ra bình thường, cô ấy xem cho nhiều người như vậy ít nhiều cũng đã gặp qua phản ứng tương tự.
Cô ta nhìn hồi lâu, ba phút trôi qua, nhưng không thấy nói gì.
Cuối cùng, William dò hỏi: ‘Như thế nào? Cô không xem được sao?”
“Vân tay của ông đây, rất kì lạ.”
Kỷ Nguyệt Trâm nghiêng đầu hoài nghỉ nói.
“Như thế nào?”
Nhưng không có cách nào, ai bảo anh ta là anh trai của cô? Anh giống như địa chủ, hay đúng hơn thì là một con quỷ hút máu, từng chút từng chút hút hết toàn bộ tiền mồ hôi nước mắt của cô ta.
Khoảng sáu giờ tối, trong cửa hàng vang lên tiếng chào hỏi: “Xin chào”.
Không ngẩng đầu lên, cô ta nói: “Thực xin lỗi, đã đến giờ đóng cửa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm rồi ngày mai anh hãy trở lại. Một ngày tôi chỉ xem cho mười người, năng lượng có hạn…”
Nhưng người đàn ông kia lại khoanh chân ngồi xuống.
Mỗi lần Kỷ Nguyệt Trâm gặp khách hàng thì ở giữa luôn có một tấm màn che, cô ta thông qua tấm màn này để xem chỉ tay, bài tarot hoặc xem bằng quả cầu pha lê.
Người nào muốn nhìn mặt thì phải thêm tiền nên khách hàng không yêu cầu, bình thường cô ta sẽ không hạ màn.
Thời điểm nhìn thấy đôi chân dài trong bộ đồ tây trang, cô ta cảm thấy hơi buồn bực, khách hàng hôm nay đã tới đủ, sao lại xuất hiện thêm?
Bình thường khách hàng đều sẽ gọi điện trước để xác nhận, theo lý thì không thể thừa ra.
Xuyên qua tấm rèm trắng, cô ta mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, tuy răng không nhìn rõ nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được là một anh chàng đẹp trai.
“Thật xin lỗi… hôm nay không xem được, bởi vì năng lượng có hạn, không xem được nhiều…”
Cô ta chưa kịp nói xong, người đối diện đã đẩy một tờ chỉ phiếu đến.
“Ba… ba tỷ?”
Cô ta kinh ngạc, người này thật hào phóng.
Năng lượng là gì, tiên mới là thứ quan trọng nhất.
Cô ta lập tức rút lấy chi phiếu, vội vàng cất đi, lập tức hỏi: ‘Không biết anh muốn xem cái gì? Nhiều tiên như vậy anh muốn xem chỉ tay, tướng mạo, bài tarot, hay xem bằng cầu pha lê tôi đều có thể xem.”
“Vậy xem chỉ tay trước đi.”
“Không biết anh đang muốn xem về chuyện gì? Sự nghiệp, tình duyên, vận mệnh hay tài lộc?”
“Tình duyên.”
Anh ta nhàn nhạt nói, mở lòng bàn †ay ra. Cô ta cầm lấy tay anh ta, nhẹ nhàng chạm vào những đường nét trên lòng bàn tay.
Cảm giác tê dại, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống lòng bàn tay.
Theo bản năng anh ta năm tay vào, lại nắm ngược lại bàn tay cô ta.
Kỷ Nguyệt Trâm sửng sốt, ngay sau đó anh ta buông tay ra.
“Nhột.”
Anh ta giải thích.
Kỷ Nguyệt Trâm tỏ ra bình thường, cô ấy xem cho nhiều người như vậy ít nhiều cũng đã gặp qua phản ứng tương tự.
Cô ta nhìn hồi lâu, ba phút trôi qua, nhưng không thấy nói gì.
Cuối cùng, William dò hỏi: ‘Như thế nào? Cô không xem được sao?”
“Vân tay của ông đây, rất kì lạ.”
Kỷ Nguyệt Trâm nghiêng đầu hoài nghỉ nói.
“Như thế nào?”
/2750
|