Chương 2748
Anh ta đang nói chuyện với William trong phòng làm việc, nghe tin Diên đến, anh ta lập tức bỏ mọi thứ trên tay xuống, vui mừng đến gặp Diên.
“Sao cậu lại đến đây? Chưa bao giờ cậu đến vào ban đêm.”
“Muốn uống rượu với anh. Nếu như say, cũng chỉ có thể ở đây, không được rời đi.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Không phải tôi đang nằm mơ chứ?”
Halley ngạc nhiên, sau đó vui mừng mở nắp chai, đợi anh ấy say rồi, anh ta sẽ sờ tay và hôn lên mặt.
Sau Ba vòng rượu, cả hai người đều đã có men say.
“Tôi phải đi rồi.”
Đột nhiên Diên nói ra những lời này, Halley sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn anh ta.
“Tôi quyết định rời Malton và đến một thị trấn nhỏ để sống cuộc sống của riêng mình. Từ nay về sau, Malton sẽ không có Kettering. Tài sản còn lại của Kettering sẽ được giao cho anh như một sản nghiệp của hoàng thất.”
“Vốn là, trước khi cuộc chiến hoa hồng đỏ và trắng diễn ra, Kettering và hoàng thất là một gia đình, nhưng họ tách ra hai nhánh, tranh giành ngai vàng. Cuối cùng, Kettering hoàn toàn mất quyền lực từ cuộc chiến giành ngai vàng, ở Malton xuất hiện một gia thế lớn nhất dưới quyền hoàng thất.”
“Halley, tôi tin tưởng anh sẽ là một quân vương tốt. Trước kia tôi nợ anh rất nhiều, cả đời này cũng không trả hết. Từ nay về sau, bất cứ lúc nào cần tôi, tôi sẽ không ngại chết.” Anh ấy không dám nhìn thẳng vào mắt Halley, cầm cốc chất lỏng, uống hết một hơi.
Halley nghe thấy lời này, như bị sét đánh, cả người hoảng hốt thật lâu mới ép bản thân chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin trong lời nói của anh ấy.
Đơn giản mà nói, anh ấy phải đi rồi, lần này có thể sẽ không quay trở vê nữa.
Không, vẫn sẽ trở về, chỉ là không phải với thân phận Kettering nữa.
Anh ta từng nghĩ, anh ấy đã thật sự lấy ra tám mươi phần trăm giá trị cổ phần giao cho người ngoài, liệu có đau lòng không.
Dù sao thì dòng họ này đã tồn tại hàng trăm năm, đã đạt được biết bao thế hệ.
Cứ như vậy trở thành lịch sử, trở thành cát bụi, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Bây giờ anh ta mới hiểu rằng, thật ra từ khi bắt đầu anh ấy đã dự tính cái gì cũng không cần, cái gì cũng không mang theo, một mình rời đi.
Hôm nay đến đây là để chia tay.
Anh ta bóp bặt ly rượu trong tay, rượu uống vào miệng đều là vị đăng.
“Thật sự muốn đi? Không ở lại Malton nữa?”
“Đối với tôi mà nói, Malton là ác mộng của tôi. Thành phố này, tòa lâu đài đó, cầm tù tôi, khiến tôi vết thương đầy mình. Hôm nay, tôi không còn anh chị em, bố mẹ cũng an dưỡng tuổi già.
Gia nghiệp phân tán cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng… tôi rất luyến tiếc anh, từ nhỏ đã quen biết, lại không ít lần bị anh làm phiền đến đau đầu.”
“Đúng vậy, lúc đó thân phận của cậu vân là một cô gái, tinh xảo như búp bê sứ. Lúc đó tôi còn nghĩ, trên đời làm sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, quần áo cũng rất tinh xảo. Lúc đó mỗi ngày đều mong mình lớn nhanh lên chút, như vậy thì có thể cưới cậu về nhà nhanh một chút.”
Anh ta đang nói chuyện với William trong phòng làm việc, nghe tin Diên đến, anh ta lập tức bỏ mọi thứ trên tay xuống, vui mừng đến gặp Diên.
“Sao cậu lại đến đây? Chưa bao giờ cậu đến vào ban đêm.”
“Muốn uống rượu với anh. Nếu như say, cũng chỉ có thể ở đây, không được rời đi.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Không phải tôi đang nằm mơ chứ?”
Halley ngạc nhiên, sau đó vui mừng mở nắp chai, đợi anh ấy say rồi, anh ta sẽ sờ tay và hôn lên mặt.
Sau Ba vòng rượu, cả hai người đều đã có men say.
“Tôi phải đi rồi.”
Đột nhiên Diên nói ra những lời này, Halley sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn anh ta.
“Tôi quyết định rời Malton và đến một thị trấn nhỏ để sống cuộc sống của riêng mình. Từ nay về sau, Malton sẽ không có Kettering. Tài sản còn lại của Kettering sẽ được giao cho anh như một sản nghiệp của hoàng thất.”
“Vốn là, trước khi cuộc chiến hoa hồng đỏ và trắng diễn ra, Kettering và hoàng thất là một gia đình, nhưng họ tách ra hai nhánh, tranh giành ngai vàng. Cuối cùng, Kettering hoàn toàn mất quyền lực từ cuộc chiến giành ngai vàng, ở Malton xuất hiện một gia thế lớn nhất dưới quyền hoàng thất.”
“Halley, tôi tin tưởng anh sẽ là một quân vương tốt. Trước kia tôi nợ anh rất nhiều, cả đời này cũng không trả hết. Từ nay về sau, bất cứ lúc nào cần tôi, tôi sẽ không ngại chết.” Anh ấy không dám nhìn thẳng vào mắt Halley, cầm cốc chất lỏng, uống hết một hơi.
Halley nghe thấy lời này, như bị sét đánh, cả người hoảng hốt thật lâu mới ép bản thân chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin trong lời nói của anh ấy.
Đơn giản mà nói, anh ấy phải đi rồi, lần này có thể sẽ không quay trở vê nữa.
Không, vẫn sẽ trở về, chỉ là không phải với thân phận Kettering nữa.
Anh ta từng nghĩ, anh ấy đã thật sự lấy ra tám mươi phần trăm giá trị cổ phần giao cho người ngoài, liệu có đau lòng không.
Dù sao thì dòng họ này đã tồn tại hàng trăm năm, đã đạt được biết bao thế hệ.
Cứ như vậy trở thành lịch sử, trở thành cát bụi, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Bây giờ anh ta mới hiểu rằng, thật ra từ khi bắt đầu anh ấy đã dự tính cái gì cũng không cần, cái gì cũng không mang theo, một mình rời đi.
Hôm nay đến đây là để chia tay.
Anh ta bóp bặt ly rượu trong tay, rượu uống vào miệng đều là vị đăng.
“Thật sự muốn đi? Không ở lại Malton nữa?”
“Đối với tôi mà nói, Malton là ác mộng của tôi. Thành phố này, tòa lâu đài đó, cầm tù tôi, khiến tôi vết thương đầy mình. Hôm nay, tôi không còn anh chị em, bố mẹ cũng an dưỡng tuổi già.
Gia nghiệp phân tán cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng… tôi rất luyến tiếc anh, từ nhỏ đã quen biết, lại không ít lần bị anh làm phiền đến đau đầu.”
“Đúng vậy, lúc đó thân phận của cậu vân là một cô gái, tinh xảo như búp bê sứ. Lúc đó tôi còn nghĩ, trên đời làm sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, quần áo cũng rất tinh xảo. Lúc đó mỗi ngày đều mong mình lớn nhanh lên chút, như vậy thì có thể cưới cậu về nhà nhanh một chút.”
/2750
|