Chương 2742
“Cung Xuyên, cảm ơn anh…”
“Được rồi, tôi nói xong rồi. Diên, cuộc chiến của chúng ta đã kết thúc.
Nói lại với Halley tốt nhất đừng đến trêu chọc tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Lê vật anh đưa tới, tôi sẽ vui lòng nhận.”
Nói xong những điều nên nói, anh quay lại năm tay A Lê, cùng cô ta rời đi.
Lúc này A Lê như đang ở trong vòng vây, mọi thứ phát triển quá nhanh khiến cô ta không kịp thích ứng.
Ra khỏi Kettering, cô bắt đầu chóng mặt.
Anh ta kéo cô ta lên xe, lúc này cô ta mới sửng sốt: “Chờ đã… đừng nóng vội, lần này không phải anh đến để đưa cô ấy đi, mà là… để buông tay sao?”
“Chẳng phải em bảo anh lùi lại một bước sẽ thấy trời cao biển rộng sao?”
“Hả? Ngày hôm qua say rượu vậy anh vẫn còn nhớ sao?”
“Ừm, trí nhớ tôi rất tốt, cái gì cần nhớ tôi đều nhớ, tôi muốn thử. Quả thật là vậy, trời cao biển rộng.”
Anh ta thở ra một hơi ủ rũ, tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát, nhưng anh ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái, như trút bỏ được một gánh nặng.
Anh ta không còn cần quan tâm đến việc Lê Sa có yêu mình hay không, tại sao anh ta lại thua kém Diên, tại sao người anh ta yêu lại phản bội mình.
Mọi chuyện đều đã qua, cô ta không còn liên quan gì đến anh ta, không còn cảm giác đau lòng khi nhắc tới nữa.
Tuy rằng có rất nhiều điều không bỏ xuống được cũng không cam lòng khi buông tay nhưng đến cùng đều bị anh †a đè nén.
Hy vọng rằng, vết thương sẽ sớm được chữa lành.
A Lê nghe xong thì mỉm cười, thấy anh ta trút bỏ được gánh nặng, cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Điều hạnh phúc nhất, cô ta không cần phải chết, còn có thể sống thật tốt.
“Vậy thì khi nào anh thả tôi đi?”
“Không phải em đã giao ước cùng người khác đóng giả làm Nhật Kinh Lê Sa?”
“Anh không định chấm dứt cuộc hôn nhân này sao?”
Cô ta nhìn anh ta đầy trống rồng.
“Gả nước đều biết ít ngày nữa tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó nếu cô dâu không xuất hiện chắc chắn tôi sẽ mất mặt. Vậy nên em không thể đi đâu hết, đến ngày đó em phải tiếp tục đóng giả Lê Sa, rồi trở thành Vương phi của tôi.”
“Từ bây giờ tôi sẽ gọi em là A Lê, như vậy những người nghe sẽ không nghỉ ngờ, nghĩ rằng tôi đang gọi Lê Sa.”
Anh ta, muốn thay đổi cuộc sống của mình. Thay vì yêu một người không yêu mình, anh ta muốn tìm một người yêu anh ta.
Một tuần sau, cuộc viếng thăm đã kết thúc, mọi người bắt đầu trở về nước.
Trở lại Hà Nội, rất nhanh đã đến hôn lễ của Cung Xuyên Minh Âm và A Lê.
Vì anh ta đã buông tay nên Halley không để A Lê hạ độc nữa.
Bây giờ nhìn lại, thật đúng là vẹn cả đôi đường.
“Cung Xuyên, cảm ơn anh…”
“Được rồi, tôi nói xong rồi. Diên, cuộc chiến của chúng ta đã kết thúc.
Nói lại với Halley tốt nhất đừng đến trêu chọc tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Lê vật anh đưa tới, tôi sẽ vui lòng nhận.”
Nói xong những điều nên nói, anh quay lại năm tay A Lê, cùng cô ta rời đi.
Lúc này A Lê như đang ở trong vòng vây, mọi thứ phát triển quá nhanh khiến cô ta không kịp thích ứng.
Ra khỏi Kettering, cô bắt đầu chóng mặt.
Anh ta kéo cô ta lên xe, lúc này cô ta mới sửng sốt: “Chờ đã… đừng nóng vội, lần này không phải anh đến để đưa cô ấy đi, mà là… để buông tay sao?”
“Chẳng phải em bảo anh lùi lại một bước sẽ thấy trời cao biển rộng sao?”
“Hả? Ngày hôm qua say rượu vậy anh vẫn còn nhớ sao?”
“Ừm, trí nhớ tôi rất tốt, cái gì cần nhớ tôi đều nhớ, tôi muốn thử. Quả thật là vậy, trời cao biển rộng.”
Anh ta thở ra một hơi ủ rũ, tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát, nhưng anh ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái, như trút bỏ được một gánh nặng.
Anh ta không còn cần quan tâm đến việc Lê Sa có yêu mình hay không, tại sao anh ta lại thua kém Diên, tại sao người anh ta yêu lại phản bội mình.
Mọi chuyện đều đã qua, cô ta không còn liên quan gì đến anh ta, không còn cảm giác đau lòng khi nhắc tới nữa.
Tuy rằng có rất nhiều điều không bỏ xuống được cũng không cam lòng khi buông tay nhưng đến cùng đều bị anh †a đè nén.
Hy vọng rằng, vết thương sẽ sớm được chữa lành.
A Lê nghe xong thì mỉm cười, thấy anh ta trút bỏ được gánh nặng, cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Điều hạnh phúc nhất, cô ta không cần phải chết, còn có thể sống thật tốt.
“Vậy thì khi nào anh thả tôi đi?”
“Không phải em đã giao ước cùng người khác đóng giả làm Nhật Kinh Lê Sa?”
“Anh không định chấm dứt cuộc hôn nhân này sao?”
Cô ta nhìn anh ta đầy trống rồng.
“Gả nước đều biết ít ngày nữa tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó nếu cô dâu không xuất hiện chắc chắn tôi sẽ mất mặt. Vậy nên em không thể đi đâu hết, đến ngày đó em phải tiếp tục đóng giả Lê Sa, rồi trở thành Vương phi của tôi.”
“Từ bây giờ tôi sẽ gọi em là A Lê, như vậy những người nghe sẽ không nghỉ ngờ, nghĩ rằng tôi đang gọi Lê Sa.”
Anh ta, muốn thay đổi cuộc sống của mình. Thay vì yêu một người không yêu mình, anh ta muốn tìm một người yêu anh ta.
Một tuần sau, cuộc viếng thăm đã kết thúc, mọi người bắt đầu trở về nước.
Trở lại Hà Nội, rất nhanh đã đến hôn lễ của Cung Xuyên Minh Âm và A Lê.
Vì anh ta đã buông tay nên Halley không để A Lê hạ độc nữa.
Bây giờ nhìn lại, thật đúng là vẹn cả đôi đường.
/2750
|