Chương 2726
“Gọi là, tác phẩm hay.” Năm chữ ngắn ngủi này, u ám và lạnh lẽo bức người.
Halley nghe vậy, nhịn không được vuốt vuốt mũi cười, nụ cười đầy thiện cảm dành cho Cung Xuyên Minh Âm.
Cung Xuyên Minh Âm bắt gặp ánh mắt này, hai mắt tối sầm lại, đôi mắt dài nheo lại sắc lạnh, trong tròng kính phản chiếu một tia sáng nhãn tâm.
“Cung Xuyên Minh Âm, rốt cuộc thì Diên đã thắng.”
“Vậy ư? Sao anh biết tôi thua?”
Anh ta hỏi thẳng.
Căn phòng rơi vào im lặng một lúc, hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong thâm ý trong mắt đối phương.
Cung Xuyên Minh Âm không ở trong cung điện quá lâu, sau khi rời khỏi anh †a nhanh chóng đến bệnh viện.
Cô ta đang sốt cao, nhưng thuốc đã vào ngấm nên sẽ không đau như vậy.
“Thế nào?”
“Bệnh nhân sốt cao và liên tục lẩm bẩm điều gì đó, chúng tôi cũng nghe không hiểu… và còn, không thể tiêm, bệnh nhân không hợp tác …’ Các bác sĩ tay chân luống cuống nói.
Cung Xuyên Minh Âm hung hăng nhíu mày, sải bước lên phía trước canh giữ giường bệnh.
Trên trán của cô ta toàn là mồ hôi nóng, vừa lau từng chút tứng chút thì chẳng mấy chốc đã toát ra dày đặc.
“Cứu tôi… cứu tôi…”
Cô ta cứ nói liên hồi, cô ta không hề muốn chết.
Dù cuộc đời lắm cay đắng nhưng trên cõi đời này vẫn có những điều cô ta lưu luyến.
Cô ta muốn sống thật tốt, dù có mệt mỏi hay vất vả hơn một chút cũng không sao.
Khi Cung Xuyên Minh Âm nghe xong, không biết trong lòng anh ta như thế nào.
Anh ta nắm chặt tay cô ta: “Được…anh sẽ không để em chết, chỉ cần sống tốt là được.”
Những lời này quả là có tác dụng thần kỳ, A Lê thực sự bình tĩnh trở lại, sau đó ngoan ngoãn để bác sĩ chẩn đoán.
Bác sĩ đã sắp xếp ổn thỏa xong mới rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ ở lại.
Anh ta nhìn A Lê với bao tâm tư, ma xui quỷ khiến nào mà nhẹ nhàng chạm vào người cô ta.
Hai má cô ta vẫn còn rất nóng, cơn sốt cao thì đang giảm dần từng chút một.
“Lê Sa…
Anh ta lẩm bẩm gọi tên cô ta, tràn đầy bất lực.
Làm sao mới có thể ở bên cô ta mãi mãi.
Anh ta đã làm rất nhiều điều, chung quy cũng không bằng một câu nói của Diên.
Trái tim của cô ta có phải bằng sắt không? Cô ta không thể tự cảm nhận được một chút ấm áp nào sao?
“Cho đến bây giờ anh ta đều không đến gặp em, tôi cũng không biết em đang chờ cái gì? Lấy anh không tốt sao? Tôi đối với em ngàn vạn cưng chiều, được người ta ngưỡng mộ. Có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ em không? Nhưng tại sao em có phúc mà không biết hưởng?
“Gọi là, tác phẩm hay.” Năm chữ ngắn ngủi này, u ám và lạnh lẽo bức người.
Halley nghe vậy, nhịn không được vuốt vuốt mũi cười, nụ cười đầy thiện cảm dành cho Cung Xuyên Minh Âm.
Cung Xuyên Minh Âm bắt gặp ánh mắt này, hai mắt tối sầm lại, đôi mắt dài nheo lại sắc lạnh, trong tròng kính phản chiếu một tia sáng nhãn tâm.
“Cung Xuyên Minh Âm, rốt cuộc thì Diên đã thắng.”
“Vậy ư? Sao anh biết tôi thua?”
Anh ta hỏi thẳng.
Căn phòng rơi vào im lặng một lúc, hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong thâm ý trong mắt đối phương.
Cung Xuyên Minh Âm không ở trong cung điện quá lâu, sau khi rời khỏi anh †a nhanh chóng đến bệnh viện.
Cô ta đang sốt cao, nhưng thuốc đã vào ngấm nên sẽ không đau như vậy.
“Thế nào?”
“Bệnh nhân sốt cao và liên tục lẩm bẩm điều gì đó, chúng tôi cũng nghe không hiểu… và còn, không thể tiêm, bệnh nhân không hợp tác …’ Các bác sĩ tay chân luống cuống nói.
Cung Xuyên Minh Âm hung hăng nhíu mày, sải bước lên phía trước canh giữ giường bệnh.
Trên trán của cô ta toàn là mồ hôi nóng, vừa lau từng chút tứng chút thì chẳng mấy chốc đã toát ra dày đặc.
“Cứu tôi… cứu tôi…”
Cô ta cứ nói liên hồi, cô ta không hề muốn chết.
Dù cuộc đời lắm cay đắng nhưng trên cõi đời này vẫn có những điều cô ta lưu luyến.
Cô ta muốn sống thật tốt, dù có mệt mỏi hay vất vả hơn một chút cũng không sao.
Khi Cung Xuyên Minh Âm nghe xong, không biết trong lòng anh ta như thế nào.
Anh ta nắm chặt tay cô ta: “Được…anh sẽ không để em chết, chỉ cần sống tốt là được.”
Những lời này quả là có tác dụng thần kỳ, A Lê thực sự bình tĩnh trở lại, sau đó ngoan ngoãn để bác sĩ chẩn đoán.
Bác sĩ đã sắp xếp ổn thỏa xong mới rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ ở lại.
Anh ta nhìn A Lê với bao tâm tư, ma xui quỷ khiến nào mà nhẹ nhàng chạm vào người cô ta.
Hai má cô ta vẫn còn rất nóng, cơn sốt cao thì đang giảm dần từng chút một.
“Lê Sa…
Anh ta lẩm bẩm gọi tên cô ta, tràn đầy bất lực.
Làm sao mới có thể ở bên cô ta mãi mãi.
Anh ta đã làm rất nhiều điều, chung quy cũng không bằng một câu nói của Diên.
Trái tim của cô ta có phải bằng sắt không? Cô ta không thể tự cảm nhận được một chút ấm áp nào sao?
“Cho đến bây giờ anh ta đều không đến gặp em, tôi cũng không biết em đang chờ cái gì? Lấy anh không tốt sao? Tôi đối với em ngàn vạn cưng chiều, được người ta ngưỡng mộ. Có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ em không? Nhưng tại sao em có phúc mà không biết hưởng?
/2750
|