Chương 2717
Hoàng tử Halley nói với cô răng Giản đã thỏa thuận với nhà vua, ngay cả khi Cung Xuyên Minh Âm biết cô ta là giả, anh ta cũng sẽ không lộ ra, chứ đừng nói là công khai.
Chỉ có thể ngậm bồ hòn giả vờ, kết hôn với cô ta.
Mặc dù, cô ta không biết đó là cái thỏa thuận gì.
Nhưng cô ta nghĩ, nếu Cung Xuyên Minh Âm biết chuyện, chắc chắn cô ta sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, ánh mắt sắc bén dưới tròng kính, làm lòng cô ta phát run, vô cùng lo lăng.
Dám nói dối ở trước mặt anh ta, cảm giác chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thật sự vụng về.
Nhưng cô ta cũng không dám chủ động thẳng thắn, sợ bản thân chết như thế nào cũng không biết, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm giả làm Lê Sa.
Ngay sau đó bác sĩ vội vàng đến, sau khi kiểm tra cũng không có gì bất thường về cơ thể của cô.
Người bác sĩ cũng ngạc nhiên nói: “Thể chất của cô Lê Sa bây giờ rõ ràng là tốt hơn so với trước. Nước da của cô cũng hồng hào hơn, sắc da cũng đẹp hơn rất nhiều. Đây là điều tốt, nhưng vẫn yêu cầu điều trị từ từ, cơ thể mới có thể phục hồi như cũ.”
“Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ.”
“Xuống đi, tôi sẽ ở một mình với Lê Sa một chút.” Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại có hai người.
A Lê trở nên căng thẳng hơn, trốn ở trong chăn run rẩy.
“Bác sĩ không nói là em không sao mà. Sao còn run thế này? Xem ra là lang băm, nên giết.”
Hai từ cuối cùng âm trầm vang lên thật kinh khủng khiến A Lê thiếu chút nữa căn đầu lưỡi chính mình.
Cô ta lập tức lắc đầu, vén chăn lên nói: “Tôi… tôi không sao, tôi không sao.”
“Ngày mai anh phải đi. Sẽ ra ngoài khoản một tuần, chờ trở về chúng ta sẽ kết hôn được không?”
“Được.”
Cô ta nào dám nói hai lời, nhanh chóng đồng ý.
Khi Cung Xuyên Minh Âm nghe được lời này, mắt anh ta hơi nheo lại, đồng tử cũng co rút theo.
Gô ta bắt gặp ánh mắt âm trâm đáng sợ của anh ta, sợ tới mức nuốt nước miếng, cô ta yếu ớt hỏi lại: “Có…
có vấn đề gì sao?”
“Không có, em có thể đồng ý thì tốt quá rồi. Váy cưới anh đã tự mình lựa chọn thay em, sẽ có người đưa tới. Em có thể đổi lại nếu cảm thấy không phù hợp. Tuy thời gian gấp rút nhưng mọi việc không thể làm đơn giản, anh đã mượn nhân lực của nhà vua, nhất định sẽ mang đến cho em một đám cưới hoành tráng, em cảm thấy thế nào?”
“Được, cứ thu xếp vậy đi, tôi… tôi cũng không hiểu những thứ đó.”
“Cưới anh, em có hạnh phúc không?”
Ko Hiện tại cô ta hoàn toàn nghe theo lời Cung Xuyên Minh Âm nói, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Không phải đã có câu nói. Khi vuốt lông hổ phải để hổ vừa ý, như vậy mới có thể dõ dành hổ vui vẻ.
Rõ ràng phương pháp ngu ngốc này của cô ta rất hiệu quả, ít nhất cho tới bây giờ Qung Xuyên Minh Âm vẫn chưa †ìm ra manh mối.
“Vậy em hôn anh một cái, anh đã là là chồng chưa cưới của em.”
Anh ta chỉ vào má mình.
Hoàng tử Halley nói với cô răng Giản đã thỏa thuận với nhà vua, ngay cả khi Cung Xuyên Minh Âm biết cô ta là giả, anh ta cũng sẽ không lộ ra, chứ đừng nói là công khai.
Chỉ có thể ngậm bồ hòn giả vờ, kết hôn với cô ta.
Mặc dù, cô ta không biết đó là cái thỏa thuận gì.
Nhưng cô ta nghĩ, nếu Cung Xuyên Minh Âm biết chuyện, chắc chắn cô ta sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, ánh mắt sắc bén dưới tròng kính, làm lòng cô ta phát run, vô cùng lo lăng.
Dám nói dối ở trước mặt anh ta, cảm giác chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thật sự vụng về.
Nhưng cô ta cũng không dám chủ động thẳng thắn, sợ bản thân chết như thế nào cũng không biết, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm giả làm Lê Sa.
Ngay sau đó bác sĩ vội vàng đến, sau khi kiểm tra cũng không có gì bất thường về cơ thể của cô.
Người bác sĩ cũng ngạc nhiên nói: “Thể chất của cô Lê Sa bây giờ rõ ràng là tốt hơn so với trước. Nước da của cô cũng hồng hào hơn, sắc da cũng đẹp hơn rất nhiều. Đây là điều tốt, nhưng vẫn yêu cầu điều trị từ từ, cơ thể mới có thể phục hồi như cũ.”
“Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ.”
“Xuống đi, tôi sẽ ở một mình với Lê Sa một chút.” Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại có hai người.
A Lê trở nên căng thẳng hơn, trốn ở trong chăn run rẩy.
“Bác sĩ không nói là em không sao mà. Sao còn run thế này? Xem ra là lang băm, nên giết.”
Hai từ cuối cùng âm trầm vang lên thật kinh khủng khiến A Lê thiếu chút nữa căn đầu lưỡi chính mình.
Cô ta lập tức lắc đầu, vén chăn lên nói: “Tôi… tôi không sao, tôi không sao.”
“Ngày mai anh phải đi. Sẽ ra ngoài khoản một tuần, chờ trở về chúng ta sẽ kết hôn được không?”
“Được.”
Cô ta nào dám nói hai lời, nhanh chóng đồng ý.
Khi Cung Xuyên Minh Âm nghe được lời này, mắt anh ta hơi nheo lại, đồng tử cũng co rút theo.
Gô ta bắt gặp ánh mắt âm trâm đáng sợ của anh ta, sợ tới mức nuốt nước miếng, cô ta yếu ớt hỏi lại: “Có…
có vấn đề gì sao?”
“Không có, em có thể đồng ý thì tốt quá rồi. Váy cưới anh đã tự mình lựa chọn thay em, sẽ có người đưa tới. Em có thể đổi lại nếu cảm thấy không phù hợp. Tuy thời gian gấp rút nhưng mọi việc không thể làm đơn giản, anh đã mượn nhân lực của nhà vua, nhất định sẽ mang đến cho em một đám cưới hoành tráng, em cảm thấy thế nào?”
“Được, cứ thu xếp vậy đi, tôi… tôi cũng không hiểu những thứ đó.”
“Cưới anh, em có hạnh phúc không?”
Ko Hiện tại cô ta hoàn toàn nghe theo lời Cung Xuyên Minh Âm nói, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Không phải đã có câu nói. Khi vuốt lông hổ phải để hổ vừa ý, như vậy mới có thể dõ dành hổ vui vẻ.
Rõ ràng phương pháp ngu ngốc này của cô ta rất hiệu quả, ít nhất cho tới bây giờ Qung Xuyên Minh Âm vẫn chưa †ìm ra manh mối.
“Vậy em hôn anh một cái, anh đã là là chồng chưa cưới của em.”
Anh ta chỉ vào má mình.
/2750
|