Chương 2713
“Giản?”
Lê Sa sửng sốt, nhanh ta chóng phản ứng lại, sải bước chạy tới, nhanh chóng chui vào vòng tay và ôm chặt lấy thân thể anh ấy.
Halley nhìn cảnh tượng này cảm thấy ghen ghét, theo bản năng đưa tay lên sờ mũi, cảm thấy rất xấu hổ.
Ai, có lúc anh ta thực sự muốn ôm Giản, nhưng lại không thể tìm ra lý do chính đáng.
“Ôm một cái, chúng ta cùng nhau ôm một cái.”
Halley bỏ qua lớp da mặt dày, muốn ba người cùng ôm nhau nhưng bị Giản đẩy ra.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Vui mừng đó, cùng nhau ôm một cái thì tốt biết bao nhiêu.”
“Ôm cái cây đi.”
Giản bất lực liếc nhìn, anh ta muốn lợi dụng anh ấy thì còn có thể, nhưng muốn lợi dụng ngay cả Lê Sa thì không được.
Halley bu môi, đáng thương tránh sang một bên để cho hai người họ có nhiều không gian an ủi tình yêu.
Lê Sa ôm lấy anh ấy, không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống được.
“Giản… em nhớ anh rất nhiều, em đã nghĩ cả đời này em sẽ không bao giờ có thể ôm anh được nữa.”
“Xin lỗi, trách anh không thể đưa em GiiẾ “Đừng trách anh, chúng ta cách nhau… hai đất nước.”
Cô ta hiểu rất sâu sắc, nếu họ đến được với nhau thì phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Người cô ta sắp phải gả, là Chiêu Nhân Thân vương của Hà Nội, là người của hoàng thất, sao có thể đưa đi dễ dàng như vậy?
Muốn trách… chỉ có thể trách ông trời trêu người.
Giản nghe những lời cô ta nói, trái tim anh ấy đau nhói.
anh ấy đau đớn nhắm mắt lại, dùng đôi bàn tay to lớn của mình vu.ốt ve mái tóc cô ta.
“Đúng rồi, anh vào băng cách nào, có ai nhìn thấy không? Xung quanh em đều là người của Cung Xuyên Minh Âm.”
“Anh không sao, có người chuyên nghiệp đưa anh vào.”
“Chuyên nghiệp?”
“Ừm, tay sai của William, từng là một phần tử khủ.ng bố, nhưng bây giờ anh ta được coi là người tốt rồi và sẽ là cấp dưới của anh.”
anh ấy đã hứa với William sẽ giao kẻ giết em gái anh ta cho anh ta xử lí, còn William phải luôn trung thành với Halley.
anh ấy đã từng hỏi William, anh ta phó mặc sống chết của bản thân cho người khác như vậy liệu có xứng đáng hay không?
William chỉ cười và lắc đầu nhẹ.
Có đáng hay không, người khác nói ra thì không tính, chỉ người có liên quan mới đủ tư cách để nói.
Halley nghĩ, đáng giá.
Giống như anh ta không thể hoàn †oàn buông bỏ tình cảm của mình với Giản, có đáng không… chỉ có anh ta là người có câu trả lời cuối cùng.
“Ở đây nguy hiểm quá, anh nên đi đi.”
“Giản?”
Lê Sa sửng sốt, nhanh ta chóng phản ứng lại, sải bước chạy tới, nhanh chóng chui vào vòng tay và ôm chặt lấy thân thể anh ấy.
Halley nhìn cảnh tượng này cảm thấy ghen ghét, theo bản năng đưa tay lên sờ mũi, cảm thấy rất xấu hổ.
Ai, có lúc anh ta thực sự muốn ôm Giản, nhưng lại không thể tìm ra lý do chính đáng.
“Ôm một cái, chúng ta cùng nhau ôm một cái.”
Halley bỏ qua lớp da mặt dày, muốn ba người cùng ôm nhau nhưng bị Giản đẩy ra.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Vui mừng đó, cùng nhau ôm một cái thì tốt biết bao nhiêu.”
“Ôm cái cây đi.”
Giản bất lực liếc nhìn, anh ta muốn lợi dụng anh ấy thì còn có thể, nhưng muốn lợi dụng ngay cả Lê Sa thì không được.
Halley bu môi, đáng thương tránh sang một bên để cho hai người họ có nhiều không gian an ủi tình yêu.
Lê Sa ôm lấy anh ấy, không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống được.
“Giản… em nhớ anh rất nhiều, em đã nghĩ cả đời này em sẽ không bao giờ có thể ôm anh được nữa.”
“Xin lỗi, trách anh không thể đưa em GiiẾ “Đừng trách anh, chúng ta cách nhau… hai đất nước.”
Cô ta hiểu rất sâu sắc, nếu họ đến được với nhau thì phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Người cô ta sắp phải gả, là Chiêu Nhân Thân vương của Hà Nội, là người của hoàng thất, sao có thể đưa đi dễ dàng như vậy?
Muốn trách… chỉ có thể trách ông trời trêu người.
Giản nghe những lời cô ta nói, trái tim anh ấy đau nhói.
anh ấy đau đớn nhắm mắt lại, dùng đôi bàn tay to lớn của mình vu.ốt ve mái tóc cô ta.
“Đúng rồi, anh vào băng cách nào, có ai nhìn thấy không? Xung quanh em đều là người của Cung Xuyên Minh Âm.”
“Anh không sao, có người chuyên nghiệp đưa anh vào.”
“Chuyên nghiệp?”
“Ừm, tay sai của William, từng là một phần tử khủ.ng bố, nhưng bây giờ anh ta được coi là người tốt rồi và sẽ là cấp dưới của anh.”
anh ấy đã hứa với William sẽ giao kẻ giết em gái anh ta cho anh ta xử lí, còn William phải luôn trung thành với Halley.
anh ấy đã từng hỏi William, anh ta phó mặc sống chết của bản thân cho người khác như vậy liệu có xứng đáng hay không?
William chỉ cười và lắc đầu nhẹ.
Có đáng hay không, người khác nói ra thì không tính, chỉ người có liên quan mới đủ tư cách để nói.
Halley nghĩ, đáng giá.
Giống như anh ta không thể hoàn †oàn buông bỏ tình cảm của mình với Giản, có đáng không… chỉ có anh ta là người có câu trả lời cuối cùng.
“Ở đây nguy hiểm quá, anh nên đi đi.”
/2750
|