Ngày hôm sau Bạch Lộ tới LATI làm việc liền thấy Trưởng phòng Lý Vụ Tiêu cung kính đứng ở cửa phòng làm việc, dường như là đang đợi cô.
“Trưởng phòng Lý, cô đang đợi tôi?”
Bạch Lộ đi tới đẩy cửa phòng làm việc của mình, cô hơi quay sang người bên cạnh: “Đi vào với tôi.”
Lý Vụ Tiêu đi theo Bạch Lộ vào phòng làm việc, Bạch Lộ mới vừa cởi áo khoác treo lên móc áo liền nghe được tiếng từ sau lưng: “Tôi là tới cảm ơn Bạch tổng.”
“...”
“Trước tôi thật sự cho là mình không thể ở lại LATI nữa, nhưng sau đó Ôn tổng nói cho tôi, là Bạch tổng chủ động yêu cầu Ôn tổng không nên sa thải tôi… Những gì lần trước nói với Bạch tổng, tôi thừa nhận là có chút thiên kiến, dù thế nào đi nữa, cảm ơn cô, Bạch tổng.”
Bạch Lộ xoay người lại, nói: “Không cần cảm ơn tôi, giữ cô lại là muốn cho cô thấy được rõ ràng tôi không phải dựa vào đàn ông để leo lên. Cho dù con đường của tôi là do anh ấy bày ra nhưng nếu tôi không có tài năng thì cũng chỉ khiến anh ấy mất mặt, cho nên cô cứ đợi xem, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục.”
Khi trời chạng vạng, Bạch Lộ đem mấy bản thiết kế sửa lại một chút. Dự án hợp tác cùng Lương thị kia cơ bản đều đã hoàn thành trước dự kiến, chỉ còn chờ Lương thị bên kia ký tên là có thể khởi công.
Chẳng qua Lương Phi Phàm bên kia, cô vẫn luôn không gọi điện cho anh.
Vốn ngày hôm qua sau khi nói chuyện lần cuối cô có nói lúc tối muộn sẽ gọi cho anh, nhưng bởi vì sau khi nói với Tần Trân Hi những thứ kia, buổi tối cô nằm trên giường cứ trằn trọc quên cả việc gọi điện cho Lương Phi Phàm, hoặc là không hẳn quên, chỉ là cô cũng không phải rất muốn gọi cho anh.
Trong cô luôn có một cảm giác áy náy, quả thật dường như cho tới nay cô đã đem tình yêu quan trọng hơn tất cả mọi thứ, để đến lúc này mới phát hiện cô bỏ quên cảm nhận của người quan trọng nhất bên cạnh mình.
Đưa tay day huyệt Thái Dương, Bạch Lộ thở nhẹ ra một hơi, cầm lấy điện thoại di động. Ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn trên màn hình, theo ngón tay cô chạm màn hình chợt lóe chợt lóe làm nổi rõ sự hoang mang có chút hoảng hốt trong đáy mắt cô…
Cũng không biết cô ngồi bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên khiến Bạch Lộ giật mình sợ hết hồn, cô chưa kịp phản ứng thì con số quen thuộc đã hiện lên khiến ánh mắt nặng nề của cô thoáng qua một tia mềm mại.
Cô hít sâu một hơi rồi mới nhận cuộc gọi.
“Cả đêm đợi em gọi, cuối cùng vẫn là muốn anh gọi cho em.” Giọng đàn ông trầm thấp tựa như lộ ra mấy phần ấm ức không cam lòng.
“Tôi hôm qua em mệt quá cho nên nghỉ sớm một chút.” Bạch Lộ tùy tiện tìm một cái cớ, lập tức lại nói: “Hôm nay cũng rất bận rộn, vừa mới xong việc.”
“Bận rộn nhiều việc? Em ăn chưa?”
Bạch Lộ bây giờ mới xem giờ, cũng sắp đến lúc tan việc, cô thu dọn tài liệu trong tay, xoay người lấy áo khoác của mình xuống: “Chuẩn bị tan làm rồi về nhà ăn cơm, anh thì sao?”
“Anh?” Giọng anh đầy cảm xúc: “Anh đang đói bụng, đang muốn mời em đi ăn cơm cùng anh.”
Bạch Lộ chỉ coi là anh đùa nên cô cũng thuận miệng tiếp lời: “Không phải anh đang ở thành phố A sao? Nếu anh ở thành phố C thì em chắc chắn sẽ đi ăn cùng anh. Anh bớt hút thuốc một chút, đối với dạ dày cũng không tốt. Lúc nãy em có để ý tới thị trường, hai ngày nay cổ phiếu Lương thị lên cao cũng không tệ, anh hẳn không cần quá lo lắng.”
“Em không biết Lương thị cũng giống như Lương Phi Phàm anh sao? Bởi vì em tha thứ cho anh nên Lương thị mới có thể sống sót.”
“Đồ dẻo miệng, Lương thị hơn một năm trước thì sao? Phát triển đều là giả?”
“Không phải là giả, bởi vì có suy nghĩ mong đợi em quay về cho nên mới để mình mạnh mẽ hơn, có thể che chở cho người mình muốn bảo vệ.”
“Lương Phi Phàm.”
Bạch Lộ cau mày, cô đã đi ra tới cửa phòng làm việc, một tay cô cầm lấy tay nắm mở cửa còn chưa kéo cửa ra, chân cô hơi dừng lại, bộ dáng mười phần hấp dẫn: “Bây giờ em mới phát hiện anh cũng thật biết hoa ngôn xảo ngữ, anh thử nói xem anh đã hoa ngôn xỏ ngữ với bao nhiêu đàn bà?”
Không ngờ Lương Phi Phàm ở đầu bên kia nghiêm trang nói: “Em đã hỏi như vậy anh thật sự cũng nên thử một lần.”
Bạch Lộ: “Lương Phi Phàm, anh tự tìm cái chết!”
“Anh không tìm chết, tìm người mà thôi.”
Bạch Lộ còn chưa rõ lời của Lương Phi Phàm rốt cuộc là có ý gì thì phòng làm việc của cô bỗng nhiên bị người mở từ bên ngoài. Cô còn đang đứng ở cửa, nắm tay đang cầm chốt cửa bỗng nhiên bị động một cái, cả người cô cũng đi theo lùi hai bước, ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó, một tay đang nhét túi quần một tay đang cầm điện thoại ở sát bên tai. Miệng anh cong lên mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều nhìn cô…
Là Lương Phi Phàm của cô, sự dịu dàng này chỉ dành cho cô, toàn thế giới sẽ không có người phụ nữ thứ hai có tư cách có được.
Bạch Lộ thật sự không ngờ Lương Phi Phàm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hô hấp của cô cứng lại, bỗng nhiên thấy gương mặt đẹp trai này nụ cười cưng chiều này khiến tim cô đập thình thích.
“Anh… Sao anh lại tới đây?”
Hai người vẫn còn cầm điện thoại, Bạch Lộ có lẽ mở miệng theo bản năng nhưng giống như nói với điện thoại di động, Lương Phi Phàm nhíu mày cũng không ngắt cuộc gọi, giọng nói phảng phất mang theo ma lực xuyên thấu lòng người: “Ngốc, đương nhiên là nhớ em mới tới.”
“”Em không gọi điện cho anh, anh lại muốn gặp em cho nên liền bay tới, thật ra cũng không xa, 3 giờ đã tới.”
“Trưởng phòng Lý, cô đang đợi tôi?”
Bạch Lộ đi tới đẩy cửa phòng làm việc của mình, cô hơi quay sang người bên cạnh: “Đi vào với tôi.”
Lý Vụ Tiêu đi theo Bạch Lộ vào phòng làm việc, Bạch Lộ mới vừa cởi áo khoác treo lên móc áo liền nghe được tiếng từ sau lưng: “Tôi là tới cảm ơn Bạch tổng.”
“...”
“Trước tôi thật sự cho là mình không thể ở lại LATI nữa, nhưng sau đó Ôn tổng nói cho tôi, là Bạch tổng chủ động yêu cầu Ôn tổng không nên sa thải tôi… Những gì lần trước nói với Bạch tổng, tôi thừa nhận là có chút thiên kiến, dù thế nào đi nữa, cảm ơn cô, Bạch tổng.”
Bạch Lộ xoay người lại, nói: “Không cần cảm ơn tôi, giữ cô lại là muốn cho cô thấy được rõ ràng tôi không phải dựa vào đàn ông để leo lên. Cho dù con đường của tôi là do anh ấy bày ra nhưng nếu tôi không có tài năng thì cũng chỉ khiến anh ấy mất mặt, cho nên cô cứ đợi xem, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục.”
Khi trời chạng vạng, Bạch Lộ đem mấy bản thiết kế sửa lại một chút. Dự án hợp tác cùng Lương thị kia cơ bản đều đã hoàn thành trước dự kiến, chỉ còn chờ Lương thị bên kia ký tên là có thể khởi công.
Chẳng qua Lương Phi Phàm bên kia, cô vẫn luôn không gọi điện cho anh.
Vốn ngày hôm qua sau khi nói chuyện lần cuối cô có nói lúc tối muộn sẽ gọi cho anh, nhưng bởi vì sau khi nói với Tần Trân Hi những thứ kia, buổi tối cô nằm trên giường cứ trằn trọc quên cả việc gọi điện cho Lương Phi Phàm, hoặc là không hẳn quên, chỉ là cô cũng không phải rất muốn gọi cho anh.
Trong cô luôn có một cảm giác áy náy, quả thật dường như cho tới nay cô đã đem tình yêu quan trọng hơn tất cả mọi thứ, để đến lúc này mới phát hiện cô bỏ quên cảm nhận của người quan trọng nhất bên cạnh mình.
Đưa tay day huyệt Thái Dương, Bạch Lộ thở nhẹ ra một hơi, cầm lấy điện thoại di động. Ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn trên màn hình, theo ngón tay cô chạm màn hình chợt lóe chợt lóe làm nổi rõ sự hoang mang có chút hoảng hốt trong đáy mắt cô…
Cũng không biết cô ngồi bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên khiến Bạch Lộ giật mình sợ hết hồn, cô chưa kịp phản ứng thì con số quen thuộc đã hiện lên khiến ánh mắt nặng nề của cô thoáng qua một tia mềm mại.
Cô hít sâu một hơi rồi mới nhận cuộc gọi.
“Cả đêm đợi em gọi, cuối cùng vẫn là muốn anh gọi cho em.” Giọng đàn ông trầm thấp tựa như lộ ra mấy phần ấm ức không cam lòng.
“Tôi hôm qua em mệt quá cho nên nghỉ sớm một chút.” Bạch Lộ tùy tiện tìm một cái cớ, lập tức lại nói: “Hôm nay cũng rất bận rộn, vừa mới xong việc.”
“Bận rộn nhiều việc? Em ăn chưa?”
Bạch Lộ bây giờ mới xem giờ, cũng sắp đến lúc tan việc, cô thu dọn tài liệu trong tay, xoay người lấy áo khoác của mình xuống: “Chuẩn bị tan làm rồi về nhà ăn cơm, anh thì sao?”
“Anh?” Giọng anh đầy cảm xúc: “Anh đang đói bụng, đang muốn mời em đi ăn cơm cùng anh.”
Bạch Lộ chỉ coi là anh đùa nên cô cũng thuận miệng tiếp lời: “Không phải anh đang ở thành phố A sao? Nếu anh ở thành phố C thì em chắc chắn sẽ đi ăn cùng anh. Anh bớt hút thuốc một chút, đối với dạ dày cũng không tốt. Lúc nãy em có để ý tới thị trường, hai ngày nay cổ phiếu Lương thị lên cao cũng không tệ, anh hẳn không cần quá lo lắng.”
“Em không biết Lương thị cũng giống như Lương Phi Phàm anh sao? Bởi vì em tha thứ cho anh nên Lương thị mới có thể sống sót.”
“Đồ dẻo miệng, Lương thị hơn một năm trước thì sao? Phát triển đều là giả?”
“Không phải là giả, bởi vì có suy nghĩ mong đợi em quay về cho nên mới để mình mạnh mẽ hơn, có thể che chở cho người mình muốn bảo vệ.”
“Lương Phi Phàm.”
Bạch Lộ cau mày, cô đã đi ra tới cửa phòng làm việc, một tay cô cầm lấy tay nắm mở cửa còn chưa kéo cửa ra, chân cô hơi dừng lại, bộ dáng mười phần hấp dẫn: “Bây giờ em mới phát hiện anh cũng thật biết hoa ngôn xảo ngữ, anh thử nói xem anh đã hoa ngôn xỏ ngữ với bao nhiêu đàn bà?”
Không ngờ Lương Phi Phàm ở đầu bên kia nghiêm trang nói: “Em đã hỏi như vậy anh thật sự cũng nên thử một lần.”
Bạch Lộ: “Lương Phi Phàm, anh tự tìm cái chết!”
“Anh không tìm chết, tìm người mà thôi.”
Bạch Lộ còn chưa rõ lời của Lương Phi Phàm rốt cuộc là có ý gì thì phòng làm việc của cô bỗng nhiên bị người mở từ bên ngoài. Cô còn đang đứng ở cửa, nắm tay đang cầm chốt cửa bỗng nhiên bị động một cái, cả người cô cũng đi theo lùi hai bước, ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó, một tay đang nhét túi quần một tay đang cầm điện thoại ở sát bên tai. Miệng anh cong lên mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều nhìn cô…
Là Lương Phi Phàm của cô, sự dịu dàng này chỉ dành cho cô, toàn thế giới sẽ không có người phụ nữ thứ hai có tư cách có được.
Bạch Lộ thật sự không ngờ Lương Phi Phàm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hô hấp của cô cứng lại, bỗng nhiên thấy gương mặt đẹp trai này nụ cười cưng chiều này khiến tim cô đập thình thích.
“Anh… Sao anh lại tới đây?”
Hai người vẫn còn cầm điện thoại, Bạch Lộ có lẽ mở miệng theo bản năng nhưng giống như nói với điện thoại di động, Lương Phi Phàm nhíu mày cũng không ngắt cuộc gọi, giọng nói phảng phất mang theo ma lực xuyên thấu lòng người: “Ngốc, đương nhiên là nhớ em mới tới.”
“”Em không gọi điện cho anh, anh lại muốn gặp em cho nên liền bay tới, thật ra cũng không xa, 3 giờ đã tới.”
/338
|