Bạch Lộ nhìn đồng hồ, đã là hơn ba giờ sáng, cô liền mở máy tính ra lên internet.
Đã lâu cô không đăng nhập vào QQ, cô mở phần mềm lên, kết quả lại quên mất mật khẩu, lăn qua lộn lại thử nhiều lần mới đúng, vô tình nhận ra mật khẩu này được mình đổi để kỉ niệm một năm ngày cô kết hôn cùng Lương Phi Phàm.
Sau khi đăng nhập vào QQ có không ít tin nhắn, có tin nhắn từ Tần Tử Văn, bạn cô trước kia ở thành phố A, có tin nhắn của Demon từ nước Anh, còn có tin nhắn rời rạc từ các bạn học.
Bạch Lộ tay cầm ly nước mắt liếc qua đọc một lần rồi đóng lại khung đối thoại, sau đó mới mở phần tin tức ra, mắt dần tập trung. Hầu như trên tất cả các báo đều là tin tức kia lên đầu, dường như chuyện Diệp Lan bị nghiện đã có thêm thông tin. Bạch Lộ cố gắng đọc hết, đọc một vòng dường như cũng đã nắm được chi tiết. Hơn một năm qua cuộc sống riêng tử của Diệp Lan tương đối hỗn loạn, thường xuyên ra vào hộp đêm nên bị nhiều người để ý, trong đó có một chi tiết là có lúc cô ta lên cơn suýt chút nữa đã bị tạm giam, có điều bởi vì quan hệ của Diệp Tử Kiệt nên mới được bảo lãnh ra.
Phía dưới có nhiều bình luận, đều là suy đoán người trong tin tức này là ai. Bạch Lộ tùy ý đọc lướt qua xem, toàn bộ thành phố A có không ít tiểu thư được nêu tên, cũng có người đoán được là Diệp Lan, dĩ nhiên nhắc cả tới Lương Phi Phàm, nhưng đều la suy đoán. Trong tất cả tin bài đều dùng tin giả cho nên không thể xác định được, dường như càng khiến cho mọi người tò mò chú ý tới.
Bạch Lộ uống một ngụm nước ấm, sau đó tắt mục tin tức, cô ngồi thờ trước máy tính, đầu óc rối bời, dãy số của Lương Phi Phàm cứ hiện lên.
Có phải cô nên gọi điện thoại cho anh không?
Cô có nên hỏi anh một chút?
Mình cứ ở chỗ này nghĩ vớ vẩn chi bằng trực tiếp đi hỏi, anh ấy chắc chắn sẽ không nói dối mình…
Nhưng cô đã hứa hẹn với anh, nếu như cô suy nghĩ rõ ràng sẽ trực tiếp đi thành phố A tìm anh, bây giờ gọi điện cho anh ấy không phải là đã bày tỏ lập trường của mình sao?
…
Ngón tay di tới di lui trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô vẫn không gọi điện. Bạch Lộ đặt điện thoại lên bàn máy tính, lần nữa quay lại giường nằm nhắm mắt chờ trời sáng.
- --
Thành phố A
Trời vừa mới tờ mờ sáng nhưng trong Diệp gia hoàn toàn rối loạn.
“Khốn kiếp!”
Diệp Tử Kiệt giơ tay dập tờ báo xuống bàn uống trà, cầm lên bình trà nhỏ trước mặt hung hãn ném vào tay trợ thủ trước mặt. Tên trợ thủ sắc mặt tái nhợt, người theo bản năng né sang bên một bên nhưng vẫn bị ấm trà đập vào trán, nhất thời có máu tràn ra, hắn không dám phản ứng lại, chỉ luôn cúi đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi Diệp lão tiên sinh. Thật sự chúng tôi đã đang ngăn chặn những bài báo này nhưng hẳn có người vẫn luôn ở sau lưng cung cấp thông tin, cho nên… Cộng thêm bọn họ cũng không chỉ mặt gọi tên nên chuyện này có chút khó giải quyết…”
“Tao mỗi tháng cho mày bao nhiêu tiền, để mày nói với tao những lời này à?”
Diệp Tử Kiệt nổi giận đùng đùng, gương mặt đã già nua run run, ông một tay theo bản năng che lấy ngực, nói mấy câu xong rõ ràng còn chưa trút giận đủ: “Tao nuôi chúng mày… nuôi đám thùng cơm chúng mày là để dùng vào những lúc này. Ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng không ngăn cản được? Vậy tao cần chúng mày để làm gì? Hả?”
“Trên thế giới này không có chuyện gì là không dùng tiền để giải quyết được cả! Không cần biết hết bao nhiêu tiền, nếu như ngày mai để tao còn nhìn thấy có bao đăng thì mày không cần tới gặp tao nữa!”
Viên trợ thủ run lẩy bẩy sợ hãi, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: “Vâng, Diệp lão tiên sinh, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực…”
“Cút!”
Viên trợ thủ lấy tay lau trán, đầu ngón tay đều dính máu, sắc mặt hắn xám lại rời khỏi Diệp gia.
Từ cầu thang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, là người giúp việc đang hoảng hốt chạy tới.
“Lão gia, lão gia, không xong rồi… Tiểu thư… Tiểu thư cô ấy đang ở trong phòng tắm, đã gọi hơn nửa canh giờ nhưng không thấy phản ứng…”
Tay Diệp Tử Kiệt run run, ông đứng dậy, gương mặt vốn đang gắng gượng giờ phút này đã hoàn toàn già nua: “Chuyện gì xảy ra? Mau đưa ta đi xem sao!”
“Lão gia, con đã về!”
Diệp Tử Kiệt vừa mới đứng dậy thì truyền tới tiếng người gọi, ông xoay người qua chỗ khác quả nhiên thấy một người đàn ông thật cao lớn xuất hiện ở cửa. Một thân âu phục màu đen làm nổi bật vóc dáng cao lớn của anh, hai tay cắm vào túi quần, gương mặt tuấn tú nhưng biểu cảm rất lạnh lùng.
Đã lâu cô không đăng nhập vào QQ, cô mở phần mềm lên, kết quả lại quên mất mật khẩu, lăn qua lộn lại thử nhiều lần mới đúng, vô tình nhận ra mật khẩu này được mình đổi để kỉ niệm một năm ngày cô kết hôn cùng Lương Phi Phàm.
Sau khi đăng nhập vào QQ có không ít tin nhắn, có tin nhắn từ Tần Tử Văn, bạn cô trước kia ở thành phố A, có tin nhắn của Demon từ nước Anh, còn có tin nhắn rời rạc từ các bạn học.
Bạch Lộ tay cầm ly nước mắt liếc qua đọc một lần rồi đóng lại khung đối thoại, sau đó mới mở phần tin tức ra, mắt dần tập trung. Hầu như trên tất cả các báo đều là tin tức kia lên đầu, dường như chuyện Diệp Lan bị nghiện đã có thêm thông tin. Bạch Lộ cố gắng đọc hết, đọc một vòng dường như cũng đã nắm được chi tiết. Hơn một năm qua cuộc sống riêng tử của Diệp Lan tương đối hỗn loạn, thường xuyên ra vào hộp đêm nên bị nhiều người để ý, trong đó có một chi tiết là có lúc cô ta lên cơn suýt chút nữa đã bị tạm giam, có điều bởi vì quan hệ của Diệp Tử Kiệt nên mới được bảo lãnh ra.
Phía dưới có nhiều bình luận, đều là suy đoán người trong tin tức này là ai. Bạch Lộ tùy ý đọc lướt qua xem, toàn bộ thành phố A có không ít tiểu thư được nêu tên, cũng có người đoán được là Diệp Lan, dĩ nhiên nhắc cả tới Lương Phi Phàm, nhưng đều la suy đoán. Trong tất cả tin bài đều dùng tin giả cho nên không thể xác định được, dường như càng khiến cho mọi người tò mò chú ý tới.
Bạch Lộ uống một ngụm nước ấm, sau đó tắt mục tin tức, cô ngồi thờ trước máy tính, đầu óc rối bời, dãy số của Lương Phi Phàm cứ hiện lên.
Có phải cô nên gọi điện thoại cho anh không?
Cô có nên hỏi anh một chút?
Mình cứ ở chỗ này nghĩ vớ vẩn chi bằng trực tiếp đi hỏi, anh ấy chắc chắn sẽ không nói dối mình…
Nhưng cô đã hứa hẹn với anh, nếu như cô suy nghĩ rõ ràng sẽ trực tiếp đi thành phố A tìm anh, bây giờ gọi điện cho anh ấy không phải là đã bày tỏ lập trường của mình sao?
…
Ngón tay di tới di lui trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô vẫn không gọi điện. Bạch Lộ đặt điện thoại lên bàn máy tính, lần nữa quay lại giường nằm nhắm mắt chờ trời sáng.
- --
Thành phố A
Trời vừa mới tờ mờ sáng nhưng trong Diệp gia hoàn toàn rối loạn.
“Khốn kiếp!”
Diệp Tử Kiệt giơ tay dập tờ báo xuống bàn uống trà, cầm lên bình trà nhỏ trước mặt hung hãn ném vào tay trợ thủ trước mặt. Tên trợ thủ sắc mặt tái nhợt, người theo bản năng né sang bên một bên nhưng vẫn bị ấm trà đập vào trán, nhất thời có máu tràn ra, hắn không dám phản ứng lại, chỉ luôn cúi đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi Diệp lão tiên sinh. Thật sự chúng tôi đã đang ngăn chặn những bài báo này nhưng hẳn có người vẫn luôn ở sau lưng cung cấp thông tin, cho nên… Cộng thêm bọn họ cũng không chỉ mặt gọi tên nên chuyện này có chút khó giải quyết…”
“Tao mỗi tháng cho mày bao nhiêu tiền, để mày nói với tao những lời này à?”
Diệp Tử Kiệt nổi giận đùng đùng, gương mặt đã già nua run run, ông một tay theo bản năng che lấy ngực, nói mấy câu xong rõ ràng còn chưa trút giận đủ: “Tao nuôi chúng mày… nuôi đám thùng cơm chúng mày là để dùng vào những lúc này. Ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng không ngăn cản được? Vậy tao cần chúng mày để làm gì? Hả?”
“Trên thế giới này không có chuyện gì là không dùng tiền để giải quyết được cả! Không cần biết hết bao nhiêu tiền, nếu như ngày mai để tao còn nhìn thấy có bao đăng thì mày không cần tới gặp tao nữa!”
Viên trợ thủ run lẩy bẩy sợ hãi, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: “Vâng, Diệp lão tiên sinh, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực…”
“Cút!”
Viên trợ thủ lấy tay lau trán, đầu ngón tay đều dính máu, sắc mặt hắn xám lại rời khỏi Diệp gia.
Từ cầu thang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, là người giúp việc đang hoảng hốt chạy tới.
“Lão gia, lão gia, không xong rồi… Tiểu thư… Tiểu thư cô ấy đang ở trong phòng tắm, đã gọi hơn nửa canh giờ nhưng không thấy phản ứng…”
Tay Diệp Tử Kiệt run run, ông đứng dậy, gương mặt vốn đang gắng gượng giờ phút này đã hoàn toàn già nua: “Chuyện gì xảy ra? Mau đưa ta đi xem sao!”
“Lão gia, con đã về!”
Diệp Tử Kiệt vừa mới đứng dậy thì truyền tới tiếng người gọi, ông xoay người qua chỗ khác quả nhiên thấy một người đàn ông thật cao lớn xuất hiện ở cửa. Một thân âu phục màu đen làm nổi bật vóc dáng cao lớn của anh, hai tay cắm vào túi quần, gương mặt tuấn tú nhưng biểu cảm rất lạnh lùng.
/338
|