Đừng để ý số chương,nội dung liền kề với các chương trước nhé
“Lương tổng, anh muốn nói cho tôi rằng hôn nhân của anh không hạnh phúc sao?”
Bạch Lộ ngược lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hít một hơi: “Thật ra thì anh không cần nói tôi cũng biết, biểu hiện hôm nay của Diệp Lan như vậy, nếu như cô ta là một người vợ được anh sủng ái thì sẽ không xông đến đánh mắng tôi không giữ hình tượng như vậy, tới chỉ vì hả giận cho mình, cô ta ở bên anh không được chú ý cho nên chỉ có thể phát tiết lên tôi. Tôi đều hiểu, nhưng như vậy thì sao? Cô ta là vợ của anh, tôi sẽ không cùng anh chung một chỗ, bởi vì giống như anh vừa nói, hơn một năm trước anh đã đánh mất tôi rồi.”
Cô gồng tay, từng chút từng chút rời khỏi tay Lương Phi Phàm đang nắm cổ tay mình, mắt nhìn thẳng vào anh không chớp, bỗng nhiên nhếch mép một cái, đối với anh là một nụ cười dễ hiểu nhưng lại khiến lòng anh rối hoảng…
“Ngày tôi tới thành phố C này, tôi ở trên máy bay có xem một bộ phim, trong đó có một lời thoại khiến tôi đầy cảm xúc, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Tay Bạch Lộ từ từ tuột xuôi xuống cánh tay Lương Phi Phàm, cuối cùng chạm vào bàn tay anh. Từ sau khi tách ra đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh, trái tim Lương Phi Phàm đột nhiên đập thình thịch căng thẳng, mắt nhìn cô nóng bỏng.
“Câu thoại kia nói như này… Thời gian sẽ dạy chúng ta rất nhiều thứ, có thứ chúng ta từng nghĩ là không có, sau đó mới phát hiện nó quả thật có tồn tại, có thứ chúng ta rất tin tưởng không chút nghi ngờ, sau đó mới hiểu được căn bản chưa từng có.”
Mắt Lương Phi Phàm tối sầm lại, mi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút hốt hoảng: “Em không cần nói với anh, cái gì mà có với không có, cũng chỉ là phim mà thôi.”
“Có thể là trong phim nhưng lại đánh động lòng người, cũng bởi vì phim hay tiểu thuyết hẳn có tồn tại trong cuộc sống.”
Bạch Lộ nắm lấy tay anh, từ từ giơ lên, nói: “Lương Phi Phàm, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa, bây giờ tôi muốn nói rõ ràng với anh. Từ nước Anh trở về tôi quyết định tới thành phố C là ví tránh anh ở thành phố A, nhưng tôi biết tôi không thể tránh anh mãi, một ngày nào đó hẳn anh sẽ biết. Chẳng qua tôi không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy khiến tôi có chút rối loạn. Nhưng có mấy lời tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã từng cho là không có anh tôi sẽ không cách nào sống được, bây giờ tôi đã dùng một năm để biết thật ra cũng chưa chắc là như vậy, đối với anh mà nói chắc là cũng như vậy. Không cần phải nói với tôi năm đó anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh không có lựa chọn nào khác nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi có nguyên tắc của tôi. Là tôi ích kỷ nhưng còn anh thì sao? Anh cũng ích kỷ không phải sao? Có một số việc xảy ra chính là xảy ra.”
Cô bỗng nhiên buông lỏng tay anh, từ từ nói: “Hơn một năm trước chúng ta đã buông tay nhau ra, bây giờ không cần miễn cưỡng nắm lấy tay nhau nữa. Trên thế giới này không phải chuyện gì, người nào cũng có thể sau khi vòng vo một vòng lại trở lại trong lòng nhau.”
“Để cho tôi an tâm làm việc, có được không? Chúng ta lấy quan hệ đối tác để hoàn thành dự án này…”
“Sau đó thì sao?”
Lương Phi Phàm mím môi thật chặt gương mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng ngắt lời Bạch Lộ.
“Sau đó là tới chết già cũng không lui tới với nhau? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
“Anh không đồng ý thì tôi phải đi theo anh sao? Loại chuyện này không cần anh đồng ý hay không, tôi đồng ý là được!” Bạch Lộ cảm thấy đàn ông thật đúng có lúc bất chấp lý lẽ!
Cô muốn ôn hòa nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã sai, người đàn ông bá đạo chuyên chế này có khi nào trao đổi được? Nhất định luôn khăng khăng làm theo ý mình!
“Phim em xem là thứ gì, lời thoại kia là thứ gì mà em mang ra nói với anh? Bạch Lộ, bây giờ anh cho em biết rõ, đừng nói em trở về thành phố C, cho dù anh ở nước Anh, nước Pháp, nước Mỹ… hay chân trời góc biển nào đều được, cho tới bây giờ anh đều không nghĩ buông em. Hôn nhân của anh cùng Diệp Lan hẳn em ũng biết, 80% vì Lương thị, còn 20% là vì cha anh. Hơn một năm trước Diệp Tử Kiệt nắm trong tay chứng cứ bất lợi về cha anh, anh không thể nào nhìn cha anh chết trong tay hắn mà không ra tay. Anh kết hôn với Diệp lan hơn một năm qua cho tới bây giờ anh đều không chạm vào cô ta, hôm nay cô ta dám đánh em anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Em muốn gì anh cũng có thể cho em, vấn đề là thời gian mà thôi, cho anh thêm một chút thời gian không được sao? Không bao lâu anh nhất định sẽ ly dị với cô ta, anh sẽ tái giá với em…”
“Anh muốn kết hôn liền cuois tôi, muốn kết hôn người khác liền cưới người khác, quay đầu một cái chính là một người đàn ông tam hôn, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn nguyện ý gả cho anh? Nực cười!”
Bạch Lộ chợt đẩy người đàn ông phía trước ra, cười lạnh một tiếng, nếu không cách nào nói chuyện thì cũng không nên tiếp tục, nói nữa nhất định vẫn là đàn gảy tai trâu!
Xoay người, cầm lấy áo của Hàn CHấn Đông trên bàn, Bạch Lộ bước nhanh rời khỏi phòng họp.
Lương Phi Phàm vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì điện thoại reo vang, anh nhìn dãy số gọi đến, cau mày vừa nhìn Bạch Lộ vào phòng làm việc của mình vừa bấm nghe: “Chuyện gì?”
“Lương tổng, anh muốn nói cho tôi rằng hôn nhân của anh không hạnh phúc sao?”
Bạch Lộ ngược lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hít một hơi: “Thật ra thì anh không cần nói tôi cũng biết, biểu hiện hôm nay của Diệp Lan như vậy, nếu như cô ta là một người vợ được anh sủng ái thì sẽ không xông đến đánh mắng tôi không giữ hình tượng như vậy, tới chỉ vì hả giận cho mình, cô ta ở bên anh không được chú ý cho nên chỉ có thể phát tiết lên tôi. Tôi đều hiểu, nhưng như vậy thì sao? Cô ta là vợ của anh, tôi sẽ không cùng anh chung một chỗ, bởi vì giống như anh vừa nói, hơn một năm trước anh đã đánh mất tôi rồi.”
Cô gồng tay, từng chút từng chút rời khỏi tay Lương Phi Phàm đang nắm cổ tay mình, mắt nhìn thẳng vào anh không chớp, bỗng nhiên nhếch mép một cái, đối với anh là một nụ cười dễ hiểu nhưng lại khiến lòng anh rối hoảng…
“Ngày tôi tới thành phố C này, tôi ở trên máy bay có xem một bộ phim, trong đó có một lời thoại khiến tôi đầy cảm xúc, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Tay Bạch Lộ từ từ tuột xuôi xuống cánh tay Lương Phi Phàm, cuối cùng chạm vào bàn tay anh. Từ sau khi tách ra đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh, trái tim Lương Phi Phàm đột nhiên đập thình thịch căng thẳng, mắt nhìn cô nóng bỏng.
“Câu thoại kia nói như này… Thời gian sẽ dạy chúng ta rất nhiều thứ, có thứ chúng ta từng nghĩ là không có, sau đó mới phát hiện nó quả thật có tồn tại, có thứ chúng ta rất tin tưởng không chút nghi ngờ, sau đó mới hiểu được căn bản chưa từng có.”
Mắt Lương Phi Phàm tối sầm lại, mi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút hốt hoảng: “Em không cần nói với anh, cái gì mà có với không có, cũng chỉ là phim mà thôi.”
“Có thể là trong phim nhưng lại đánh động lòng người, cũng bởi vì phim hay tiểu thuyết hẳn có tồn tại trong cuộc sống.”
Bạch Lộ nắm lấy tay anh, từ từ giơ lên, nói: “Lương Phi Phàm, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa, bây giờ tôi muốn nói rõ ràng với anh. Từ nước Anh trở về tôi quyết định tới thành phố C là ví tránh anh ở thành phố A, nhưng tôi biết tôi không thể tránh anh mãi, một ngày nào đó hẳn anh sẽ biết. Chẳng qua tôi không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy khiến tôi có chút rối loạn. Nhưng có mấy lời tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã từng cho là không có anh tôi sẽ không cách nào sống được, bây giờ tôi đã dùng một năm để biết thật ra cũng chưa chắc là như vậy, đối với anh mà nói chắc là cũng như vậy. Không cần phải nói với tôi năm đó anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh không có lựa chọn nào khác nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi có nguyên tắc của tôi. Là tôi ích kỷ nhưng còn anh thì sao? Anh cũng ích kỷ không phải sao? Có một số việc xảy ra chính là xảy ra.”
Cô bỗng nhiên buông lỏng tay anh, từ từ nói: “Hơn một năm trước chúng ta đã buông tay nhau ra, bây giờ không cần miễn cưỡng nắm lấy tay nhau nữa. Trên thế giới này không phải chuyện gì, người nào cũng có thể sau khi vòng vo một vòng lại trở lại trong lòng nhau.”
“Để cho tôi an tâm làm việc, có được không? Chúng ta lấy quan hệ đối tác để hoàn thành dự án này…”
“Sau đó thì sao?”
Lương Phi Phàm mím môi thật chặt gương mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng ngắt lời Bạch Lộ.
“Sau đó là tới chết già cũng không lui tới với nhau? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
“Anh không đồng ý thì tôi phải đi theo anh sao? Loại chuyện này không cần anh đồng ý hay không, tôi đồng ý là được!” Bạch Lộ cảm thấy đàn ông thật đúng có lúc bất chấp lý lẽ!
Cô muốn ôn hòa nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã sai, người đàn ông bá đạo chuyên chế này có khi nào trao đổi được? Nhất định luôn khăng khăng làm theo ý mình!
“Phim em xem là thứ gì, lời thoại kia là thứ gì mà em mang ra nói với anh? Bạch Lộ, bây giờ anh cho em biết rõ, đừng nói em trở về thành phố C, cho dù anh ở nước Anh, nước Pháp, nước Mỹ… hay chân trời góc biển nào đều được, cho tới bây giờ anh đều không nghĩ buông em. Hôn nhân của anh cùng Diệp Lan hẳn em ũng biết, 80% vì Lương thị, còn 20% là vì cha anh. Hơn một năm trước Diệp Tử Kiệt nắm trong tay chứng cứ bất lợi về cha anh, anh không thể nào nhìn cha anh chết trong tay hắn mà không ra tay. Anh kết hôn với Diệp lan hơn một năm qua cho tới bây giờ anh đều không chạm vào cô ta, hôm nay cô ta dám đánh em anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Em muốn gì anh cũng có thể cho em, vấn đề là thời gian mà thôi, cho anh thêm một chút thời gian không được sao? Không bao lâu anh nhất định sẽ ly dị với cô ta, anh sẽ tái giá với em…”
“Anh muốn kết hôn liền cuois tôi, muốn kết hôn người khác liền cưới người khác, quay đầu một cái chính là một người đàn ông tam hôn, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn nguyện ý gả cho anh? Nực cười!”
Bạch Lộ chợt đẩy người đàn ông phía trước ra, cười lạnh một tiếng, nếu không cách nào nói chuyện thì cũng không nên tiếp tục, nói nữa nhất định vẫn là đàn gảy tai trâu!
Xoay người, cầm lấy áo của Hàn CHấn Đông trên bàn, Bạch Lộ bước nhanh rời khỏi phòng họp.
Lương Phi Phàm vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì điện thoại reo vang, anh nhìn dãy số gọi đến, cau mày vừa nhìn Bạch Lộ vào phòng làm việc của mình vừa bấm nghe: “Chuyện gì?”
/338
|