“Sao, bằng việc tối qua chúng ta lên giường sao? Nhưng Lương tổng, có lẽ anh không biết nhỉ, vừa rồi người vợ hợp pháp của anh đích thân tới bắt gian, chẳng qua vận khí của anh không tệ, vừa lúc anh không có ở đây, còn tôi thì lại xui xẻo!”
Bạch Lộ hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu đem gò má bị đánh của mình đưa tới trước mặt anh, đưa tay chỉ, cười nhạt: “Thấy không? Cô ta cho tôi một bạt tai, còn khiến đầu tôi trầy trụa, chỉ bằng như vậy tôi hẳn nên gọi anh một tiêng Lương Phi Phàm sao? Hay là… bằng những tên thân mật khác?”
“...”
Lương Phi Phàm giơ tay giữ lấy cằm cô, tròng mắt nheo lại cẩn thận quan sát mặt cô, quả nhiên là sưng một bên, vừa rồi anh cũng không nhìn kỹ cho nên không phát hiện. Ngón tay thon dài đưa tay vén tóc trên trán lên, quả nhiên đúng thật bị trầy da, còn có vệt máu.
“Diệp Lan tới? Chuyện khi nào?”
Giọng Lương Phi trở nên lạnh lùng đi mấy phần, suy nghĩ một chút rồi đưa tay kéo tay cô, đi ra ngoài: “Trước hết đi bệnh viện, trên đường đi từ từ nói anh nghe.”
Bạch Lộ giằng tay ra khỏi tay anh, giọng ngang ngạnh nói: “Là đáng đời tôi, tôi đáng bị coi khinh, tại sao tôi lại lên giường với một người đàn ông đã có vợ? Bị đánh cũng là đáng đợi. Đến bệnh viện cũng không phiền tới Lương tổng, chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là tôi đã cảm ơn trời đất.”
Cô nói xong liền vượt qua Lương Phi Phàm, đi tới cửa.
Cô vừa mới đi hai bước cổ tay đã bị người níu lại, lần nữa cơ thể cô dính sát vào thân thể cao lớn của Lương Phi Phàm. Anh đưa tay giữa hai vai cô, cô giãy giụa, anh liền đưa tay giữ chặt eo, giọng trầm thấp chân tâm thật ý, có thể tưởng tượng ra được cô bị Diệp Lan đánh khiến anh có bao nhiêu không thoải mái.
“Thật xin lỗi, anh không biết Diệp Lan sẽ đến, anh không biết chỗ nào có vấn đề, cô ta hẳn không biết anh ở chỗ này mới đúng. Anh thật…”
“Thì sao?”
Bạch Lộ cười khan ngắt lời Lương Phi Phàm, trong lòng cô bây giờ đầy nóng giận: “Anh không biết vợ anh sẽ đến cho nên anh mới cởi quần áo của tôi, cùng tôi lên giường? Vụng trộm vui sướng? Lương tổng, giờ anh đang có vợ lại đường lên giường với vợ cũ hẳn rất khoái trá? Nhưng tôi phải nói cho anh biết, tôi không thích! Tôi ghê tởm! Buông tôi ra!”
“Em nhất định phải nói lời khó nghe như vậy sao?”
“Khó nghe Chuyện chúng ta làm chẳng lẽ không phải càng khó trông sao?”
“...”
“Buông tôi ra!”
Bạch Lộ gằn giọng, đẩy Lương Phi Phàm ra. Thật ra cũng chỉ là anh buông lỏng tay, nhìn mắt cô đầy sự bài xích kiên định, Lương Phi Phàm rất hiểu người phụ nữ quật cường này, lúc này nói nhiều với cô thì có lẽ sẽ chỉ khiến cô càng nói thêm những lời đau ngói đâm vào anh, đến cuối cùng anh sợ mình sẽ mất khống chế.
Càng nói càng cương chi bằng bây giờ để cho cô đi.
Cô đã về, tạm thời không thể rời khỏi thành phố C. Có lẽ chính cô cũng không biết hợp đồng ban đầu của cô có điều khoản không được rời khỏi LATI trước 3 năm, huống chi bây giờ hạng mục này đã khởi công, cô lại là người chịu trách nhiệm về thiết kế, cô còn có thể trốn đi đâu?
Nhưng còn Diệp Lan…
Cô ta thật không biết điều, lại còn chạy tới thành phố C này.
Ngón cái Lương Phi Phàm nhẹ xoa vào ngón trỏ, trong mắt thoáng một tia thâm độc. Nghe tiếng đóng cửa phòng của Bạch Lộ, anh khẽ thở dài một hơi, đưa tay bóp trán, lúc này mới móc ra một điếu thuốc, hít hai hơi rồi lấy điện thoại gọi cho Quan Triều.
“Khoảng thời gian này đồ thu thập được có thể đưa ra ngoài trước. Còn tôi ở thành phố C này, trợ lý của tôi có phải do chính cậu tìm?”
Không biết phía Quan Triều nói gì đó, sắc mặt Lương Phi Phàm càng ngày càng khó nhìn, chỉ chốc lát sau môi anh khẽ trầm xuống: “Được rồi, ngay mai xử chuyện kia một chút rồi tới thành phố C một chuyến.”
Cúp điện thoại, Lương Phi Phàm đứng sát cửa sổ khách sạn, từ vị trí này nhìn xuống vừa vặn có thể thấy cửa chính khách sạn. Con ngươi hung ác của anh nhìn thấy bóng người màu tím từ cửa khách sạn đi ra. Đứng một hồi, có một chiếc xe màu xanh dừng lại bên chân của cô, có người xuống mở cửa xe. Lương Phi Phàm nhìn thấy bóng người đàn ông quen thuộc kia, tròng mắt nheo lại, ánh mắt mềm mại khi thấy bóng người màu tím khi nãy lúc này nhanh chóng bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
Giơ điếu thuốc bốc khói trong tay lên, nặng nề hít một hơi, Lương Phi Phàm xoay người dụi điếu thuốc trong gạt tàn thuốc lá, lại gọi cho Ôn Chiêu Nhân.
“Phải, là tôi. Không phải 2 giờ chiều có cuộc họp sao? … Bạch Lộ gọi cho anh xin nghỉ? Buổi chiều cô ấy sẽ không đi? Ừ, tôi biết, anh hãy gọi cho cô ấy nói phải đến trước 1 giờ, hơn nữa nội dung hôm nay tương đối quan trọng, không thể tới muộn.”
…
Khi Bạch Lộ thấy Sở Úy Dạ ở cửa khách sạn, cô không thấy ngạc nhiên chút nào.
Anh tự mình xuống xe, giúp cô mở cửa xe, cười yếu ớt hỏi cô: “Có nể mặt hay không? Ăn một bữa cơm được chứ?”
“Nể mặt.”
Bạch Lộ nhíu mày, lên xe. Sau khi cô lên xe mới liếc nhìn thời gian trên màn hình của xe, 12 giờ, 2 giờ còn phải họp.
“Sở Úy Dạ, 2 giờ tôi phải họp, lát nữa anh đưa tôi qua đó được không?”
“Không thành vấn đề.”
Sở Úy Dạ vừa lát xe vừa hỏi: “Từ khi trở về từ nước Anh vẫn luôn ở thành phố C?”
“Tôi cũng vừa mới trở về, chưa được mấy ngày.”
Sở Úy Dạ cười khẽ một tiếng, nghe cô nói đơn giản như vậy nhưng ít nhiều thấy được trong đó chút khổ sở: “Phải không? Về chưa được mấy ngày đã bị Lương Phi Phàm giăng lưới được. Đoán chừng anh ta đợi em đã quá lâu, một khắc cũng ngồi không yên.”
Trái tim Bạch Lộ khẽ run lên, cô ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng: “Sở Úy Dạ, ở trước mặt tôi đừng nhắc tới Lương Phi Phàm được không?”
“Vẫn còn giận anh ta? Thật ra thì anh ta…”
“Không phải tức giận.” Bạch Lộ hít sâu một hơi, ngắt lời Sở Úy Dạ, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đã ly dị, cũng không có quan hệ gì, bây giờ anh ta đã có vợ.”
Bàn tay nắm tay lái của Sở Úy Dạ khẽ bóp chặt một chút, anh nửa thật nửa đùa nói: “A? Như vậy có phải bây giờ anh đã có cơ hội?”
“...”
“Đừng lo lắng, anh chỉ đùa một chút mà thôi.”
- --
Sant: Dạo này mình hơi bận nên không đẩy nhanh được tiến độ dù biết các bạn hóng nhiều. Sắp tới thất nghiệp mình sẽ đăng nhiều hơn nha:-s.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu đem gò má bị đánh của mình đưa tới trước mặt anh, đưa tay chỉ, cười nhạt: “Thấy không? Cô ta cho tôi một bạt tai, còn khiến đầu tôi trầy trụa, chỉ bằng như vậy tôi hẳn nên gọi anh một tiêng Lương Phi Phàm sao? Hay là… bằng những tên thân mật khác?”
“...”
Lương Phi Phàm giơ tay giữ lấy cằm cô, tròng mắt nheo lại cẩn thận quan sát mặt cô, quả nhiên là sưng một bên, vừa rồi anh cũng không nhìn kỹ cho nên không phát hiện. Ngón tay thon dài đưa tay vén tóc trên trán lên, quả nhiên đúng thật bị trầy da, còn có vệt máu.
“Diệp Lan tới? Chuyện khi nào?”
Giọng Lương Phi trở nên lạnh lùng đi mấy phần, suy nghĩ một chút rồi đưa tay kéo tay cô, đi ra ngoài: “Trước hết đi bệnh viện, trên đường đi từ từ nói anh nghe.”
Bạch Lộ giằng tay ra khỏi tay anh, giọng ngang ngạnh nói: “Là đáng đời tôi, tôi đáng bị coi khinh, tại sao tôi lại lên giường với một người đàn ông đã có vợ? Bị đánh cũng là đáng đợi. Đến bệnh viện cũng không phiền tới Lương tổng, chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là tôi đã cảm ơn trời đất.”
Cô nói xong liền vượt qua Lương Phi Phàm, đi tới cửa.
Cô vừa mới đi hai bước cổ tay đã bị người níu lại, lần nữa cơ thể cô dính sát vào thân thể cao lớn của Lương Phi Phàm. Anh đưa tay giữa hai vai cô, cô giãy giụa, anh liền đưa tay giữ chặt eo, giọng trầm thấp chân tâm thật ý, có thể tưởng tượng ra được cô bị Diệp Lan đánh khiến anh có bao nhiêu không thoải mái.
“Thật xin lỗi, anh không biết Diệp Lan sẽ đến, anh không biết chỗ nào có vấn đề, cô ta hẳn không biết anh ở chỗ này mới đúng. Anh thật…”
“Thì sao?”
Bạch Lộ cười khan ngắt lời Lương Phi Phàm, trong lòng cô bây giờ đầy nóng giận: “Anh không biết vợ anh sẽ đến cho nên anh mới cởi quần áo của tôi, cùng tôi lên giường? Vụng trộm vui sướng? Lương tổng, giờ anh đang có vợ lại đường lên giường với vợ cũ hẳn rất khoái trá? Nhưng tôi phải nói cho anh biết, tôi không thích! Tôi ghê tởm! Buông tôi ra!”
“Em nhất định phải nói lời khó nghe như vậy sao?”
“Khó nghe Chuyện chúng ta làm chẳng lẽ không phải càng khó trông sao?”
“...”
“Buông tôi ra!”
Bạch Lộ gằn giọng, đẩy Lương Phi Phàm ra. Thật ra cũng chỉ là anh buông lỏng tay, nhìn mắt cô đầy sự bài xích kiên định, Lương Phi Phàm rất hiểu người phụ nữ quật cường này, lúc này nói nhiều với cô thì có lẽ sẽ chỉ khiến cô càng nói thêm những lời đau ngói đâm vào anh, đến cuối cùng anh sợ mình sẽ mất khống chế.
Càng nói càng cương chi bằng bây giờ để cho cô đi.
Cô đã về, tạm thời không thể rời khỏi thành phố C. Có lẽ chính cô cũng không biết hợp đồng ban đầu của cô có điều khoản không được rời khỏi LATI trước 3 năm, huống chi bây giờ hạng mục này đã khởi công, cô lại là người chịu trách nhiệm về thiết kế, cô còn có thể trốn đi đâu?
Nhưng còn Diệp Lan…
Cô ta thật không biết điều, lại còn chạy tới thành phố C này.
Ngón cái Lương Phi Phàm nhẹ xoa vào ngón trỏ, trong mắt thoáng một tia thâm độc. Nghe tiếng đóng cửa phòng của Bạch Lộ, anh khẽ thở dài một hơi, đưa tay bóp trán, lúc này mới móc ra một điếu thuốc, hít hai hơi rồi lấy điện thoại gọi cho Quan Triều.
“Khoảng thời gian này đồ thu thập được có thể đưa ra ngoài trước. Còn tôi ở thành phố C này, trợ lý của tôi có phải do chính cậu tìm?”
Không biết phía Quan Triều nói gì đó, sắc mặt Lương Phi Phàm càng ngày càng khó nhìn, chỉ chốc lát sau môi anh khẽ trầm xuống: “Được rồi, ngay mai xử chuyện kia một chút rồi tới thành phố C một chuyến.”
Cúp điện thoại, Lương Phi Phàm đứng sát cửa sổ khách sạn, từ vị trí này nhìn xuống vừa vặn có thể thấy cửa chính khách sạn. Con ngươi hung ác của anh nhìn thấy bóng người màu tím từ cửa khách sạn đi ra. Đứng một hồi, có một chiếc xe màu xanh dừng lại bên chân của cô, có người xuống mở cửa xe. Lương Phi Phàm nhìn thấy bóng người đàn ông quen thuộc kia, tròng mắt nheo lại, ánh mắt mềm mại khi thấy bóng người màu tím khi nãy lúc này nhanh chóng bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
Giơ điếu thuốc bốc khói trong tay lên, nặng nề hít một hơi, Lương Phi Phàm xoay người dụi điếu thuốc trong gạt tàn thuốc lá, lại gọi cho Ôn Chiêu Nhân.
“Phải, là tôi. Không phải 2 giờ chiều có cuộc họp sao? … Bạch Lộ gọi cho anh xin nghỉ? Buổi chiều cô ấy sẽ không đi? Ừ, tôi biết, anh hãy gọi cho cô ấy nói phải đến trước 1 giờ, hơn nữa nội dung hôm nay tương đối quan trọng, không thể tới muộn.”
…
Khi Bạch Lộ thấy Sở Úy Dạ ở cửa khách sạn, cô không thấy ngạc nhiên chút nào.
Anh tự mình xuống xe, giúp cô mở cửa xe, cười yếu ớt hỏi cô: “Có nể mặt hay không? Ăn một bữa cơm được chứ?”
“Nể mặt.”
Bạch Lộ nhíu mày, lên xe. Sau khi cô lên xe mới liếc nhìn thời gian trên màn hình của xe, 12 giờ, 2 giờ còn phải họp.
“Sở Úy Dạ, 2 giờ tôi phải họp, lát nữa anh đưa tôi qua đó được không?”
“Không thành vấn đề.”
Sở Úy Dạ vừa lát xe vừa hỏi: “Từ khi trở về từ nước Anh vẫn luôn ở thành phố C?”
“Tôi cũng vừa mới trở về, chưa được mấy ngày.”
Sở Úy Dạ cười khẽ một tiếng, nghe cô nói đơn giản như vậy nhưng ít nhiều thấy được trong đó chút khổ sở: “Phải không? Về chưa được mấy ngày đã bị Lương Phi Phàm giăng lưới được. Đoán chừng anh ta đợi em đã quá lâu, một khắc cũng ngồi không yên.”
Trái tim Bạch Lộ khẽ run lên, cô ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng: “Sở Úy Dạ, ở trước mặt tôi đừng nhắc tới Lương Phi Phàm được không?”
“Vẫn còn giận anh ta? Thật ra thì anh ta…”
“Không phải tức giận.” Bạch Lộ hít sâu một hơi, ngắt lời Sở Úy Dạ, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đã ly dị, cũng không có quan hệ gì, bây giờ anh ta đã có vợ.”
Bàn tay nắm tay lái của Sở Úy Dạ khẽ bóp chặt một chút, anh nửa thật nửa đùa nói: “A? Như vậy có phải bây giờ anh đã có cơ hội?”
“...”
“Đừng lo lắng, anh chỉ đùa một chút mà thôi.”
- --
Sant: Dạo này mình hơi bận nên không đẩy nhanh được tiến độ dù biết các bạn hóng nhiều. Sắp tới thất nghiệp mình sẽ đăng nhiều hơn nha:-s.
/338
|