Bạch Lộ không muốn nói chuyện, nếu như không phải quần áo trên người mình bị xộc xệch thì cô căn bản sẽ không lên trên xe anh.
Vừa rồi sau khi anh làm xong hai chân cô như nhũn ra, thân thể mềm oặt không chút khí lực, Lương Phi Phàm vội vã thu vén rồi ôm cô rời đi.
Cô vốn không muốn để anh chạm vào mình nữa nhưng thật sự cũng không còn sức lực, cũng không muốn gây ồn ào. Dù sao nơi này cũng là LATI, nếu như bị người nào thấy được thì sao cô còn có thể đi làm?
Lương Phi Phàm vốn muốn đi thang máy, Bạch Lộ sợ gặp người khác nên bắt anh đi cầu thang, bởi vì đã là giờ tan việc nên cầu thang hẳn không có nhân viên nào. Lương Phi Phàm đại khái đã no đủ, tinh thần rất thoải mái, chỉ cần cô gái trong ngực không quậy phá thì nói gì anh cũng đều nguyện ý làm theo.
Cô nói đi cầu thang, anh coi như rèn luyện thân thể, ôm lấy cô đi cầu thang xuống.
Cuối cùng đến bãi đậu xe, Bạch Lộ thấy tài xế của anh đang ngồi trong xe liền chỉ hận không có lỗ nào chui xuống. Lương Phi Phàm biết cô xấu hổ liền ra hiệu tài xế đi ra, đích thân lái xe.
“Phiền anh dừng xe ở ngã tư phía trước.”
Bạch Lộ biết cách đó không xa có một trạm xe buýt. Cô bây giờ một giây đồng hồ cũng không muốn đối mặt với anh, một tay che bụng của mình, một tay kéo áo khoác, lạnh lùng nói.
Lương Phi Phàm cau mày, đưa tay chạm vào tay đang ôm bụng của cô, còn tưởng rằng cô không thoải mái liền dừng xe, chồm người qua: “Vừa rồi khiến em đau? Khó chịu chỗ nào? Bạch Lộ…”
“Anh đi ra…”
Bạch Lộ vẫn còn tức giận, đẩy mạnh anh ra.
Lương Phi Phàm cũng không dùng sức, thật ra là sợ cô tức giận. Vừa rồi ở trong phòng rửa tay mình thống khoái một ít nhưng nhất định cô bực bội, anh cũng không nghĩ ở nơi như vậy lại muốn cô.
“Đi ra đâu? Đây là xe của anh.” Giọng anh trầm thấp, có chút không biết phải làm sao, cũng mang theo mấy phần cưng chiều: “Đừng quậy được không? Anh biết vừa rồi bởi vì làm quá nhanh khiến em không thoải mái, nếu như em muốn thì bây giờ anh có thể làm cho em…”
“Lương Phi Phàm! Anh im miệng!”
Bạch Lộ thấy người đàn ông này mặc dù gương mặt đẹp đẽ dáng vẻ nghiêm trang nhưng lời nói ra khỏi miệng hết lần này tới lần khác đều không đứng đắn, cô tức giận, mặt đỏ lên: “Anh nói bậy bạ cái gì? Ai không thoải mái?”
“Em rất thoải mái sao?”
Môi Lương Phi Phàm khẽ cong lên, tóm lấy lời của cô không chịu nhả. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mu bàn tay của cô: “À? Hóa ra là anh hiểu lầm, anh cho rằng em không thoải mái. Bạch Lộ, nói cho anh, cảm giác anh mang đến này, trong hơn một năm qua có lúc nào em muốn không?”
“...”
Huyệt thái dương của Bạch Lộ đột nhiên giật giật, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ủng. Lời vừa rồi của cô căn bản không phải ý này nhưng người đàn ông này hết lần này tới lần khác cố ý xuyên tạc ra ý này. Anh ta cố ý!
Cô giằng tay mình ra nhưng Lương Phi Phàm lại dùng sức siết chặt không muốn buông, dường như tâm tình anh rất vui vẻ, đôi môi hấp dẫn từ đầu tới cuối đều cong nhẹ mỉm cười.
“Lương Phi Phàm, buông tay!”
“Không buông.”
“...”
“Bạch Lộ, hãy nói thật với anh, rốt cuộc có nghĩ tới không?” Anh cố chấp muốn biết câu trả lời này. Khi phải xa nhau sự thống khổ của cô anh đều thấy được, thật ra thì lúc không còn cách nào khác ngoài việc ký giấy ly dị đó trong lòng anh vẫn còn một điểm tựa là vẫn tin cô có tình cảm với mình.
Cái đêm khuya ở nước Anh kia, anh nhìn cô đứng ven đường, khoảnh khắc thấy cô khóc giữa màn đêm bao phủ là anh cũng biết cô vẫn luôn yêu mình, bởi vì yêu cho nên mới không có cách nào chịu đựng.
Nhưng cho dù là người đàn ông tự tin đi nữa, đối với món đồ hoặc là người mình quá khát vọng vẫn lộ vẻ dè dặt.
Dẫu sao đã hơn một năm, mặc dù khoảng thời gian này anh mỗi lúc đều có tin tức của cô, nhưng trái tim cô anh cũng thật sự đã mất mười ba tháng.
Anh bây giờ đang nỗ lực chiếm lại trái tim cô, con đường này có lẽ đi cũng không dễ dàng, nhưng ít nhất phải để anh biết trong lòng cô còn còn khắc ba chữ Lương Phi Phàm hay không.
…
“Anh muốn nghe nói thật sao?”
Bạch Lộ thấy anh không chịu buông tay, nhìn mình đật mong đợi khiến trái tim cô có chút ấm áp nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứng đầu nói: “Anh tự tin như vậy tôi lại sợ câu trả lời sẽ đả kích anh.”
“Chỉ cần em nói thật là được.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, đưa bàn tay kia tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, da thịt mịn màng mềm mại mang lại xúc cảm rất tốt. Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “Lời khẩu thị tâm phi chưa chắc sẽ đả kích anh. Thật ra thì anh biết em muốn anh, đúng không? Vừa rồi ở trong phòng rửa tay, anh chạm vào người em cũng rất có cảm giác.”
“Vô sỉ!”
“Anh muốn thương em yêu em tại sao lại là vô sỉ?” Lương Phi Phàm cau mày, mặt đầy vẻ không hiểu.
Bạch Lộ thật không biết nói gì, sao cô trước kia lại không phát hiện Lương Phi Phàm có bản lĩnh xuyên tạc ý người khác như vậy.
Cô cùng lười nói nhảm, nói nhiều lại chỉ khiến anh xuyên tạc thêm.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cùng anh ta trải qua kết hôn, ly hôn, gặp lại, bây giờ vậy mà không nhịn được bị anh ta nói mấy câu đã nổi lên ưu tư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Lộ, ngươi lại không thể bình tĩnh một chút sao?
Vừa rồi sau khi anh làm xong hai chân cô như nhũn ra, thân thể mềm oặt không chút khí lực, Lương Phi Phàm vội vã thu vén rồi ôm cô rời đi.
Cô vốn không muốn để anh chạm vào mình nữa nhưng thật sự cũng không còn sức lực, cũng không muốn gây ồn ào. Dù sao nơi này cũng là LATI, nếu như bị người nào thấy được thì sao cô còn có thể đi làm?
Lương Phi Phàm vốn muốn đi thang máy, Bạch Lộ sợ gặp người khác nên bắt anh đi cầu thang, bởi vì đã là giờ tan việc nên cầu thang hẳn không có nhân viên nào. Lương Phi Phàm đại khái đã no đủ, tinh thần rất thoải mái, chỉ cần cô gái trong ngực không quậy phá thì nói gì anh cũng đều nguyện ý làm theo.
Cô nói đi cầu thang, anh coi như rèn luyện thân thể, ôm lấy cô đi cầu thang xuống.
Cuối cùng đến bãi đậu xe, Bạch Lộ thấy tài xế của anh đang ngồi trong xe liền chỉ hận không có lỗ nào chui xuống. Lương Phi Phàm biết cô xấu hổ liền ra hiệu tài xế đi ra, đích thân lái xe.
“Phiền anh dừng xe ở ngã tư phía trước.”
Bạch Lộ biết cách đó không xa có một trạm xe buýt. Cô bây giờ một giây đồng hồ cũng không muốn đối mặt với anh, một tay che bụng của mình, một tay kéo áo khoác, lạnh lùng nói.
Lương Phi Phàm cau mày, đưa tay chạm vào tay đang ôm bụng của cô, còn tưởng rằng cô không thoải mái liền dừng xe, chồm người qua: “Vừa rồi khiến em đau? Khó chịu chỗ nào? Bạch Lộ…”
“Anh đi ra…”
Bạch Lộ vẫn còn tức giận, đẩy mạnh anh ra.
Lương Phi Phàm cũng không dùng sức, thật ra là sợ cô tức giận. Vừa rồi ở trong phòng rửa tay mình thống khoái một ít nhưng nhất định cô bực bội, anh cũng không nghĩ ở nơi như vậy lại muốn cô.
“Đi ra đâu? Đây là xe của anh.” Giọng anh trầm thấp, có chút không biết phải làm sao, cũng mang theo mấy phần cưng chiều: “Đừng quậy được không? Anh biết vừa rồi bởi vì làm quá nhanh khiến em không thoải mái, nếu như em muốn thì bây giờ anh có thể làm cho em…”
“Lương Phi Phàm! Anh im miệng!”
Bạch Lộ thấy người đàn ông này mặc dù gương mặt đẹp đẽ dáng vẻ nghiêm trang nhưng lời nói ra khỏi miệng hết lần này tới lần khác đều không đứng đắn, cô tức giận, mặt đỏ lên: “Anh nói bậy bạ cái gì? Ai không thoải mái?”
“Em rất thoải mái sao?”
Môi Lương Phi Phàm khẽ cong lên, tóm lấy lời của cô không chịu nhả. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mu bàn tay của cô: “À? Hóa ra là anh hiểu lầm, anh cho rằng em không thoải mái. Bạch Lộ, nói cho anh, cảm giác anh mang đến này, trong hơn một năm qua có lúc nào em muốn không?”
“...”
Huyệt thái dương của Bạch Lộ đột nhiên giật giật, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ủng. Lời vừa rồi của cô căn bản không phải ý này nhưng người đàn ông này hết lần này tới lần khác cố ý xuyên tạc ra ý này. Anh ta cố ý!
Cô giằng tay mình ra nhưng Lương Phi Phàm lại dùng sức siết chặt không muốn buông, dường như tâm tình anh rất vui vẻ, đôi môi hấp dẫn từ đầu tới cuối đều cong nhẹ mỉm cười.
“Lương Phi Phàm, buông tay!”
“Không buông.”
“...”
“Bạch Lộ, hãy nói thật với anh, rốt cuộc có nghĩ tới không?” Anh cố chấp muốn biết câu trả lời này. Khi phải xa nhau sự thống khổ của cô anh đều thấy được, thật ra thì lúc không còn cách nào khác ngoài việc ký giấy ly dị đó trong lòng anh vẫn còn một điểm tựa là vẫn tin cô có tình cảm với mình.
Cái đêm khuya ở nước Anh kia, anh nhìn cô đứng ven đường, khoảnh khắc thấy cô khóc giữa màn đêm bao phủ là anh cũng biết cô vẫn luôn yêu mình, bởi vì yêu cho nên mới không có cách nào chịu đựng.
Nhưng cho dù là người đàn ông tự tin đi nữa, đối với món đồ hoặc là người mình quá khát vọng vẫn lộ vẻ dè dặt.
Dẫu sao đã hơn một năm, mặc dù khoảng thời gian này anh mỗi lúc đều có tin tức của cô, nhưng trái tim cô anh cũng thật sự đã mất mười ba tháng.
Anh bây giờ đang nỗ lực chiếm lại trái tim cô, con đường này có lẽ đi cũng không dễ dàng, nhưng ít nhất phải để anh biết trong lòng cô còn còn khắc ba chữ Lương Phi Phàm hay không.
…
“Anh muốn nghe nói thật sao?”
Bạch Lộ thấy anh không chịu buông tay, nhìn mình đật mong đợi khiến trái tim cô có chút ấm áp nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứng đầu nói: “Anh tự tin như vậy tôi lại sợ câu trả lời sẽ đả kích anh.”
“Chỉ cần em nói thật là được.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, đưa bàn tay kia tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, da thịt mịn màng mềm mại mang lại xúc cảm rất tốt. Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “Lời khẩu thị tâm phi chưa chắc sẽ đả kích anh. Thật ra thì anh biết em muốn anh, đúng không? Vừa rồi ở trong phòng rửa tay, anh chạm vào người em cũng rất có cảm giác.”
“Vô sỉ!”
“Anh muốn thương em yêu em tại sao lại là vô sỉ?” Lương Phi Phàm cau mày, mặt đầy vẻ không hiểu.
Bạch Lộ thật không biết nói gì, sao cô trước kia lại không phát hiện Lương Phi Phàm có bản lĩnh xuyên tạc ý người khác như vậy.
Cô cùng lười nói nhảm, nói nhiều lại chỉ khiến anh xuyên tạc thêm.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cùng anh ta trải qua kết hôn, ly hôn, gặp lại, bây giờ vậy mà không nhịn được bị anh ta nói mấy câu đã nổi lên ưu tư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Lộ, ngươi lại không thể bình tĩnh một chút sao?
/338
|