Bạch Lộ có thể nghe hiểu được lời của Sở Úy Dạ, bất kể là những lời kia hay ý trên mặt, hay là sâu hơn một tầng, là anh muốn ngỏ ý với cô.
Nói thật, cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Một người đàn bà, đối mặt với một người đàn ông rất ưu tú bất kể phương diện nào, lại bày tỏ trực tiếp, nói cô không có bất kỳ cảm giác gì thì là không thể nào. Cô cũng sớm đã không ghét Sở Úy Dạ, cho nên những lời anh vừa nói đối với cô mà nói nhất định có cảm động.
Nhưng là ái tình, đối với cô mà nói cũng không chỉ cần cảm động. Lòng cô, đúng như anh vừa mới nói vậy, cũng đã sớm cho một người đàn ông khác. Một nơi nhỏ bé như vậy căn bản cũng không còn chỗ cho người thứ hai.
Bạch Lộ rũ mi xuống, hai tay xiết chặt, cô hít sâu một hơi, từ từ nói: “Như anh nói ấy, đời của tôi đã sớm biến thành một con đường, cuối đường cũng chỉ có một Lương Phi Phàm. Thật ra cho tới tận bây giờ tôi cũng không biết mình là người cố chấp. Tình yêu với tôi, rất lý tính. Anh nói, ân oán đời trước, quả thật tôi có oán hận anh ấy, nhưng tôi rất rõ ràng thật sự thì anh ấy càng khó chịu hơn tôi. Tôi chỉ cần bỏ nỗi oán hận đó liền có thể được giải thoát, liền có thể làm cho tất cả mọi thứ trở về điểm khởi đầu. Có lẽ những thứ này đều là điều đã định trước, ai cũng không thay đổi được, giống như ông trời đùa giỡn với tôt một hồi cuối cùng vẫn để tôi biết anh ấy, yêu anh ấy, cũng không… thoát được khỏi anh ấy. Anh nói, em gái anh ấy cướp bạn trai của tôi, tôi không biết phải nói như thế nào, của tôi thì chính là của tôi, không phải của tôi thì ai đoạt cũng sẽ đi thôi. Anh nói mẹ anh ấy… đối với chuyện này đúng thật tôi thừa nhận, tôi từng cảm thấy anh ấy quá thiên vị. Tình thân ở trong lòng anh ấy mới là quan trọng nhất, anh ấy phải bảo vệ mẹ mình mà buông mẹ tôi, thậm chí kể cả tôi…”
Sở Úy Dạ cau mày, đại khái biết cô sẽ không từ chối anh hút thuốc trước mặt cô, đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, hít vào hai hơi.
Lại nghe cô nói tiếp: “Nhưng sau đó tôi biết… thật ra thì không phải như vậy.”
“Có lẽ tất cả mọi người cho rằng, Lương Phi Phàm ở chuyện kia, tình yêu, tình thân cuối cùng anh ấy chọn gạt đi tình yêu. Nhưng tôi thấy không phải như vậy… Anh ấy lựa chọn để cho chuyện lớn hóa nhỏ, đính thật là khiến tôi tủi thân, thiệt thòi, nhưng anh ấy đã liều mạng xin lỗi tôi, nắm tay tôi, không chịu buông tôi ra. Tôi rốt cuộc biết, khi anh ấy đứng ở một vị trí cao như vậy cần phải cân nhắc cho không chỉ một mình anh ấy, anh ấy cần phải cân nhắc cho mọi người trong Lương gia, bao gồm cả ông nội của anh ấy, cha của anh ấy, và cả mẹ của anh ấy.”
Sở Úy Dạ nheo mắt lại, cười, có chút lạnh: “Em có cảm thấy em thật vĩ đại không?”
“Không, tôi rất nhỏ bé.” Có ai là không khát vọng một tình yêu toàn vẹn? Nhung ai có thể nói, tình yêu anh ấy cho tôi là không toàn vẹn? Khi anh ấy có lỗi với tôi, tôi đã nhìn vào sự cố gắng của anh ấy dành chô tôi. Ban đầu khi chúng tôi không thể ở chung với nhau, người của Lương gia đều phản đối, vậy mà anh ấy mặc kệ sự phản đối đó đeo nhẫn cưới cho tôi, cầu hôn với tôi.”
“…”
“Nói trắng ra thì, tình yêu, cùng lắm cũng chỉ là bao dung, nhượng bộ, hiểu… Có lẽ tôi còn làm chưa đủ tốt, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng.”
Tay Sở Úy Dạ kẹp điếu thuốc dừng lại một chút, mi mắt rũ xuống thoáng một tia đau.
Hâm mộ nhất cũng chính là loại cố chấp của cô dành cho người đàn ông kia trong đáy mắt.
Đưa tay phủi tàn thuốc lá, Sở Úy Dạ lại lần nữa ngẩng đầu lên, mọi ưu tư trong đáy mắt đều đã thu lại. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm để cho người không thấy được bất kỳ tia ưu tư nào: “Tôi đã biết suy nghĩ của em, chuyến đi này tôi tới hẳn không uổng.”
“…” Bạch Lộ có chút không hiểu, nhíu mi nhìn anh.
Sở Úy Dạ nhếch mép một cái, điếu thuốc còn một nửa bị anh dụi vào gạt tàn: “Trước kia tôi cảm thấy tôi muốn gì nhất định phải có được, tôi từng cho cái gọi là ‘yêu một người chính là muốn người ấy được hạnh phúc’ quá vợ vẩn, chỉ là hành động của kẻ hèn nhát. Nhưng khi đối mặt với em… Bạch Lộ, tôi thật sự xuống tay không được, bỏ đá xuống giếng với Lương Phi Phàm, nghĩ mọi biện pháp để em ở bên tôi… Cho nên tôi lựa chọn làm một kẻ hèn nhát.”
Nói thật, cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Một người đàn bà, đối mặt với một người đàn ông rất ưu tú bất kể phương diện nào, lại bày tỏ trực tiếp, nói cô không có bất kỳ cảm giác gì thì là không thể nào. Cô cũng sớm đã không ghét Sở Úy Dạ, cho nên những lời anh vừa nói đối với cô mà nói nhất định có cảm động.
Nhưng là ái tình, đối với cô mà nói cũng không chỉ cần cảm động. Lòng cô, đúng như anh vừa mới nói vậy, cũng đã sớm cho một người đàn ông khác. Một nơi nhỏ bé như vậy căn bản cũng không còn chỗ cho người thứ hai.
Bạch Lộ rũ mi xuống, hai tay xiết chặt, cô hít sâu một hơi, từ từ nói: “Như anh nói ấy, đời của tôi đã sớm biến thành một con đường, cuối đường cũng chỉ có một Lương Phi Phàm. Thật ra cho tới tận bây giờ tôi cũng không biết mình là người cố chấp. Tình yêu với tôi, rất lý tính. Anh nói, ân oán đời trước, quả thật tôi có oán hận anh ấy, nhưng tôi rất rõ ràng thật sự thì anh ấy càng khó chịu hơn tôi. Tôi chỉ cần bỏ nỗi oán hận đó liền có thể được giải thoát, liền có thể làm cho tất cả mọi thứ trở về điểm khởi đầu. Có lẽ những thứ này đều là điều đã định trước, ai cũng không thay đổi được, giống như ông trời đùa giỡn với tôt một hồi cuối cùng vẫn để tôi biết anh ấy, yêu anh ấy, cũng không… thoát được khỏi anh ấy. Anh nói, em gái anh ấy cướp bạn trai của tôi, tôi không biết phải nói như thế nào, của tôi thì chính là của tôi, không phải của tôi thì ai đoạt cũng sẽ đi thôi. Anh nói mẹ anh ấy… đối với chuyện này đúng thật tôi thừa nhận, tôi từng cảm thấy anh ấy quá thiên vị. Tình thân ở trong lòng anh ấy mới là quan trọng nhất, anh ấy phải bảo vệ mẹ mình mà buông mẹ tôi, thậm chí kể cả tôi…”
Sở Úy Dạ cau mày, đại khái biết cô sẽ không từ chối anh hút thuốc trước mặt cô, đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, hít vào hai hơi.
Lại nghe cô nói tiếp: “Nhưng sau đó tôi biết… thật ra thì không phải như vậy.”
“Có lẽ tất cả mọi người cho rằng, Lương Phi Phàm ở chuyện kia, tình yêu, tình thân cuối cùng anh ấy chọn gạt đi tình yêu. Nhưng tôi thấy không phải như vậy… Anh ấy lựa chọn để cho chuyện lớn hóa nhỏ, đính thật là khiến tôi tủi thân, thiệt thòi, nhưng anh ấy đã liều mạng xin lỗi tôi, nắm tay tôi, không chịu buông tôi ra. Tôi rốt cuộc biết, khi anh ấy đứng ở một vị trí cao như vậy cần phải cân nhắc cho không chỉ một mình anh ấy, anh ấy cần phải cân nhắc cho mọi người trong Lương gia, bao gồm cả ông nội của anh ấy, cha của anh ấy, và cả mẹ của anh ấy.”
Sở Úy Dạ nheo mắt lại, cười, có chút lạnh: “Em có cảm thấy em thật vĩ đại không?”
“Không, tôi rất nhỏ bé.” Có ai là không khát vọng một tình yêu toàn vẹn? Nhung ai có thể nói, tình yêu anh ấy cho tôi là không toàn vẹn? Khi anh ấy có lỗi với tôi, tôi đã nhìn vào sự cố gắng của anh ấy dành chô tôi. Ban đầu khi chúng tôi không thể ở chung với nhau, người của Lương gia đều phản đối, vậy mà anh ấy mặc kệ sự phản đối đó đeo nhẫn cưới cho tôi, cầu hôn với tôi.”
“…”
“Nói trắng ra thì, tình yêu, cùng lắm cũng chỉ là bao dung, nhượng bộ, hiểu… Có lẽ tôi còn làm chưa đủ tốt, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng.”
Tay Sở Úy Dạ kẹp điếu thuốc dừng lại một chút, mi mắt rũ xuống thoáng một tia đau.
Hâm mộ nhất cũng chính là loại cố chấp của cô dành cho người đàn ông kia trong đáy mắt.
Đưa tay phủi tàn thuốc lá, Sở Úy Dạ lại lần nữa ngẩng đầu lên, mọi ưu tư trong đáy mắt đều đã thu lại. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm để cho người không thấy được bất kỳ tia ưu tư nào: “Tôi đã biết suy nghĩ của em, chuyến đi này tôi tới hẳn không uổng.”
“…” Bạch Lộ có chút không hiểu, nhíu mi nhìn anh.
Sở Úy Dạ nhếch mép một cái, điếu thuốc còn một nửa bị anh dụi vào gạt tàn: “Trước kia tôi cảm thấy tôi muốn gì nhất định phải có được, tôi từng cho cái gọi là ‘yêu một người chính là muốn người ấy được hạnh phúc’ quá vợ vẩn, chỉ là hành động của kẻ hèn nhát. Nhưng khi đối mặt với em… Bạch Lộ, tôi thật sự xuống tay không được, bỏ đá xuống giếng với Lương Phi Phàm, nghĩ mọi biện pháp để em ở bên tôi… Cho nên tôi lựa chọn làm một kẻ hèn nhát.”
/338
|