Đêm này, anh không ngừng muốn cô, cơ hồ đều không rời khỏi thân thể của cô bởi vì như thế nào cũng không đủ. Hận không được chết ở trên người cô, điều đó anh cũng nguyện ý.
Thần trí Bạch Lộ hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ mình không ngừng bị Lương Phi Phàm táy máy các loại tư thế, cũng không biết mình đã lên cao trào mấy lần, đến cuối cùng rốt cuộc hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
…
Khi cô tỉnh lại bên giường đã không có người.
Bạch Lộ trở mình, không biết vì sao tâm tình lại vô cùng bình tĩnh, mọi thứ diễn ra tối hôm qua không phải khi say cho nên cô rõ ràng.
Chân cô lúc này vẫn còn lưu lại chút chua xót, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa hai tay ôm lấy mặt mình, hít vào thật sâu mấy hơi rồi mới xuống giường.
Tối ngày hôm qua Lương Phi Phàm không có chút tiết chế nào, thân thể cô cũng chịu nhiều tác động, cộng thêm vừa mới khỏi bệnh nặng nên cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Đến phòng về sinh, Bạch Lộ tìm một bộ quần áo thay, xuống lầu liến thấy anh đang ăn ở trong phòng ăn, lòng cô khẽ thắt lại một cái.
Là có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút trong dự liệu.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn 9 giờ, bình thường hẳn là anh đã đến công ty. Ngày hôm qua hai người ban đầu xảy ra tranh cãi, sau lại điên cuồng yêu như vậy, Bạch Lộ có chút cảm giác không biết phải đối mặt như thế nào.
“Dậy rồi?” Lương Phi Phàm khép lại tờ báo trong tay, đặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Ánh nắng sớm rơi vào trong mắt anh khiến cả người anh lộ ra thêm một chút mềm mại nhưng cũng càng chói mắt. “Tới, ăn sáng một chút, anh dẫn em đi thăm mẹ em.”
Bạch Lộ xuống lầu, đi vào phòng ăn, người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng cho cô.
Thật ra thì bụng rất đói nhưng trong dạ dày giống như chứa rất nhiều đá, cô không có khẩu vị để ăn. Bạch Lộ ăn không được nhiều, Lương Phi Phàm nhìn ly sữa bò trong tay cô không nhúc nhích, đưa tay, đẩy qua: “Em uống cái này đi, rồi ăn thêm bánh mì.”
“…” Bạch Lộ cau mày, dừng một chút, mới rũ mi mắt, lắc đầu, nói rất nhẹ: “Em không muốn ăn.”
“Ăn đi.”
“Em muốn đi gặp mẹ.”
“Ăn một chút đã.” Lương Phi Phàm cau mày, lập lại, giọng trầm thấp, không cho kháng cự: “Ăn rồi anh sẽ đưa em đi.”
Bạch Lộ nhìn anh một cái, gương mặt xinh xắn ở dưới ánh nắng ban mai khi nhìn gần cũng đã không còn mềm mại, khóe mắt anh nhíu lại biểu tình rất khó lường. Trong lòng Bạch Lộ phức tạp đủ vị, dạng mùi vị gì đều có, thật ra có một chút không đoán được rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì. Giống như là, cô không biết mình đang suy nghĩ gì, có mấy lời muốn nói ra khỏi miệng nhưng khi đến cổ họng thì óc lại trống rỗng.
Rốt cuộc là không muốn nói hay là không có dũng khí?
Biết tính khí của anh, cũng biết anh ép mình ăn sáng là để tốt cho mình. Bạch Lộ cũng không tính ngược đãi thân thể mình, cố gắng ăn rồi uống sữa bò, lúc này mới đứng dậy cùng Lương Phi Phàm đi tới nhà để xe.
Cô lên xe trước, Lương Phi Phàm có điện thoại, anh nhìn dãy số, đưa tay xoa xoa tóc cô, thân thể Bạch Lộ theo bản năng căng thẳng một chút, tay Lương Phi Phàm cũng hơi khựng lại.
Anh cúi người đứng ở vị trí bên cạnh tài xế, vốn muốn nói với cô “Anh nghe điện, em chờ một chút”.
Nhưng lời vừa tới cổ họng lại nuốt trở vào, bầu không khí có chút cứng ngắc. Bạch Lộ biết mình phản ứng thái quá, thật ra không phải không ưa anh đụng chạm, cô không biết tại sao bây giờ cô lại có phản ứng như vậy.
Giống như là, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua cô lại có chút áy náy.
Bởi vì cha của mình, bởi vì chuyện hai mươi mấy năm trước, lui lại một chút mà nói, kể cả chuyện của mẹ mình, cô đã nghĩ có thể tha thứ nhưng cho tới bây giờ đã biến thành tảng đá lớn chất đống ở giữa hai người.
Muốn dùng hết khí lực để thương anh, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện kai cô rốt cuộc vẫn phải ngừng bước.
Cho nên, khó chịu, tự trách, áy náy… biến thành một bức tường bao quanh cô cũng là chắn giữa hai người.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm trầm nhìn cô, cuối cùng đứng dậy giúp cô đóng cửa xe, đi xa một chút để nghe điện thoại.
Bạch Lộ quay đầu, ánh mắt si ngốc nhìn qua cửa kính xe, nhìn người đàn ông đứng cách đó khỗng xa. Lưng anh thẳng tắp, mặc âu phục màu đen anh yêu thích khiến toàn thân anh tỏa ra một loại trầm ổn của người đàn ông đích thực. Thật ra mặc kệ anh mặc gì, làm gì, dù là không nghe điện thoại cũng sẽ trở thành một cảnh mê người.
Cô đã từng thật sự hạnh phúc, một người đàn ông như vậy có thể đứng cùng một chỗ với mình là chuyện tốt đẹp nhất trong đời cô, nhưng hóa ra hạnh phúc lại mỏng manh dễ vỡ như vậy.
Không cẩn thận, cái thế giới kia cũng sớm bị sụp đổ.
Lương Phi Phàm cúp điện thoại, xoay người, vừa lúc Bạch Lộ chưa kịp thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau qua cửa kính xe.
Tim Bạch Lộ đập rộn lên, theo bản năng quay mặt đi, con ngươi Lương Phi Phàm lóe lên một cái, cất điện thoại rồi lên xe.
Anh cũng không vội vàng, đóng cửa xe, thắt dây an toàn cho mình, dường như dừng một chút rồi đưa tay nắm lấy tay Bạch Lộ.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay cái của Lương Phi Phàm vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, ánh mắt sáng quắc không chớp mắt nhìn cô, giọng trầm thấp có chút đè nén.
Anh nói: “Bạch Lộ, đừng sợ, anh biết bây giờ em với anh có bao nhiêu khó khăn, cho nên anh đồng ý với em. Chiều tối nay sẽ lên máy bay, Buck sẽ cùng em đi tới nước Anh, SGA bên kia anh đã sắp xếp xong cho em.”
“Em muốn đi anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em vui vẻ.”
Bạch Lộ theo bản năng nắm lại mười ngón tay trên đầu gối, ánh mắt run lên, không lên tiếng.
Lương Phi Phàm buông tay cô ra, lái xe đi khỏi biệt thự, lại nghe tiếng anh nói: “Bây giờ anh đưa em tới gặp mẹ em một chút, bà đã tỉnh lại, tình hình cũng không tệ. Sau khi em đi SGA anh sẽ cho người chăm sóc bà cẩn thận, em có thể an tâm đi.”
Dọc đường đi Bạch Lộ không nói câu nào, cổ họng cô giống như bị thứ gì chặn lại. Bầu không khí trong xe quá mức cứng ngắc, thật ra thì cả hai đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, chỉ là có những điều biết nhưng khó mà mở miệng.
Lương Phi Phàm nửa đường xuay cửa xe xuống, rút một điếu thuốc, cuối cùng mới mở một đĩa nhạc, một giọng nữ nhỏ nhẹ đang hát…
"Cảm ơn anh để cho em yêu anh như vậy, lại cũng không cần có người thay thế. Cảm ơn anh cho em tình cảm này để khiến em bất tri bất giác phát hiện được. Cảm ơn anh để cho em yêu anh như vậy, để cho em yêu anh bằng toàn bộ trái tim, em ích kỷ muốn có anh…”
“Có thể yêu anh nữa không, em dùng hết khí lực chỉ thấy hình ảnh mơ hồ cùng ánh sáng tờ mờ phía trước, cũng thắng được nhớ nhung…”
“Có thể yêu anh nữa không, em sẽ dùng tất cả dũng khí, coi như không có đường lùi…”
Lòng Bạch Lộ run rẩy thắt lại đau đớn khiến cô siết chặt mười ngón tay, trong xe lại một lần yên lặng, tiếng nhạc ratasnhanh tiến vào hồi cuối, nhưng không biết có phải là vì quá mức chuyên chú không nhưng những lời ca kia giống như có dấu đóng vào trong lòng.
Lương Phi Phàm vươn tay tắt nhạc đi, mở cửa sổ xe ra, lại rút một điếu thuốc.
Bạch Lộ cảm thấy hốc mắt mình giống như cay cay vì khói thuốc, vì vậy câu nói kia vẫn không bị khống chế vuột ra khỏi miệng.
“Đừng hút thuốc.”
Ngón tay Lương Phi Phàm ngưng một lát, đại khái cũng không nghĩ cô sẽ nói như vậy, gió qua cửa sổ xe thổi vào khiến điếu thuốc sáng rực, anh rất nhanh bóp tắt tàn thuốc lá, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Cô không biết lần này mình đi, lại đi một năm rưỡu, sau này sẽ như thế nào? Bây giờ cô hoàn toàn không nghĩ tới, mà giờ khắc này có mấy lời, một khi đã nói cô không nhịn được muốn nói thêm.
“Em không thể mang mẹ đi cùng, cảm ơn anh chiếu cố cho bà.”
“Bạch Lộ, đó cũng là mẹ vợ anh.”
Bạch Lộ nghe được câu này trong lòng càng khó chịu hơn, khi mở miệng giọng có chút nghẹn ngào: “Tóm lại, cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn với anh.”
Lương Phi Phàm cau mày, trong lòng có mùi vị rất không thoải mái, hai chữ ‘cảm ơn’ dường như khiến khoảng cách giữa họ xa hơn. “Bất kể thế nào cũng là Lương gia thật xin lỗi hai người, cho nên anh không dám nhận hai chữ ‘cảm ơn’ đó của em. Bạch Lộ, anh đưa em đi, một năm rưỡu, em đi học tập thật tốt, đừng suy nghĩ những thứ khác, mọi chuyện ở đây cứ giao cho anh. Khoảng thời gian này Buck cũng không có chuyện gì, SGA bên kia cậu ấy* biết không ít người, cậu ấy sẽ ở lại nước Anh một thời gian ngắn, em có chuyện gì… nếu như không muốn tìm anh thì tìm cậu ấy cũng được.”
*Mình không biết Buck bao nhiêu tuổi nên dùng từ ‘cậu’, nếu sai về xưng hô mọi người comment giúp nhé.
Bạch Lộ cắn môi, gật đầu, hốc mắt cay cay, cô cảm thấy mình nhất định phải chịu đựng, không thể rơi nước mắt.
Xe đi vào bãi đỗ trong bệnh viện, Lương Phi Phàm lùi xe vào chỗ đậu, thấy cô vẫn luôn cúi đầu ưu tư cùng căng khẳng. Anh đau lòng, dừng xe lại, rốt cuộc vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng trầm thấp nói từng câu từng chữ vang vọng trong không gian chật hẹp của xe:
“Một năm rưỡu, Bạch Lộ, trước kia mặc dù anh vẫn muốn đưa em đến SGA đi một năm rưỡi, anh không muốn giấu giếm em. Bởi vì trước mắt Lương Thị còn có rất nhiều vấn đề khó khăn phải đối mặt, em không biết vì sao lại nhiễm SARS để bị cách ly, rồi con mất… Những chuyện này đều không phải tình cờ. Anh sợ em ở lại bên anh khi anh chưa xử lý xong những chuyện kia sẽ khiến em gặp nguy hiểm, cho nên anh vẫn luôn muốn đưa em đi.”
“Nhưng bây giờ em nói em phải đi, anh biết em đang suy nghĩ điều gì, vì sao phải đi. Anh không có tư cách ngăn cản không để cho em đi, cho nên anh đưa em đi, em sang bên kia đừng suy nghĩ gì cả. Nhớ những gì anh viết trong thư không? Bạch Lộ, trong một năm rưỡu này bất kể nghe được cái gì hay nhìn thấy gì em cũng phải chỉ tin tưởng anh, anh vẫn luôn đang vì tương lai của chúng ta mà cố gắng. Hãy tin anh.”
Anh nói: “Anh cho em một năm rưỡu, em nói muốn được thở, như vậy anh để cho em chút thời gian.”
“Nhưng một năm rưỡu sau em hãy quay về, anh sẽ chờ em. Trong thời gian này anh sẽ không quấy rầy em, cũng sẽ không đi tìm em, nhưng hôn nhân của chúng ta vĩnh viễn có hiệu lực. Bạch Lộ em vĩnh viễn là vợ của Lương Phi Phàm anh, chờ em quay về, em không muốn hay nghĩ không thông cũng phải đứng bên cạnh anh.”
***
Tần Trân Hy phẫu thuật rất thành công, có điều sau khi phẫu thuật phải tiến hành điều trị một thời gian dài, cộng thêm dù sao tuổi bà cũng đã cao, thân thể hồi phục không thể bằng được người trẻ.
Khi Bạch Lộ đến thăm bà, trên đầu bà vẫn bọc vài lớp băng, tóc bị cắt cụt ngủn, bởi vì tai nạn xe này mà cả người bà tiều tuy đi rất nhiều.
Nhưng chỉ cần mẹ còn sống thì Bạch Lộ đã thấy thỏa mãn, cũng không phải tất cả mọi người có thể tử lí đào sinh.
“Mẹ, chiều nay con phải đi.”
Tần Trân Hy tỏ ra không chút bất ngờ, bây giờ bà nói chuyện còn rất khó khăn, nằm ở trên giường, đưa tay nắm lấy tay Bạch Lộ, dường như khẽ gật đầu một cáu: “Tốt, đi SGA thì tốt, đi đi, mẹ sẽ khỏe, đến lúc đó mẹ sẽ tới gặp con.”
Bạch Lộ nhịn xuống nước mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Tần Trân Hy, cô hốt hoảng lau sạch: “Mẹ, con xin lỗi, con bỏ lại mẹ một mình ở đây mẹ có trách con không?”
Tần Trân Hy lắc đầu.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, ngồi ở bên mép giường, sau đó mới nói: “Mẹ, thật ra mấy ngày mẹ hôn mê bất tỉnh đã xảy ra rất nhiều chuyện. Con biết bây giờ nói những chuyện kia với mẹ là không tốt, nhưng chiều con phải đi, bây giờ con không nói thì con cũng không biết nói lúc nào là thích hợp nhất.”
Thần trí Bạch Lộ hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ mình không ngừng bị Lương Phi Phàm táy máy các loại tư thế, cũng không biết mình đã lên cao trào mấy lần, đến cuối cùng rốt cuộc hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
…
Khi cô tỉnh lại bên giường đã không có người.
Bạch Lộ trở mình, không biết vì sao tâm tình lại vô cùng bình tĩnh, mọi thứ diễn ra tối hôm qua không phải khi say cho nên cô rõ ràng.
Chân cô lúc này vẫn còn lưu lại chút chua xót, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa hai tay ôm lấy mặt mình, hít vào thật sâu mấy hơi rồi mới xuống giường.
Tối ngày hôm qua Lương Phi Phàm không có chút tiết chế nào, thân thể cô cũng chịu nhiều tác động, cộng thêm vừa mới khỏi bệnh nặng nên cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Đến phòng về sinh, Bạch Lộ tìm một bộ quần áo thay, xuống lầu liến thấy anh đang ăn ở trong phòng ăn, lòng cô khẽ thắt lại một cái.
Là có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút trong dự liệu.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn 9 giờ, bình thường hẳn là anh đã đến công ty. Ngày hôm qua hai người ban đầu xảy ra tranh cãi, sau lại điên cuồng yêu như vậy, Bạch Lộ có chút cảm giác không biết phải đối mặt như thế nào.
“Dậy rồi?” Lương Phi Phàm khép lại tờ báo trong tay, đặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Ánh nắng sớm rơi vào trong mắt anh khiến cả người anh lộ ra thêm một chút mềm mại nhưng cũng càng chói mắt. “Tới, ăn sáng một chút, anh dẫn em đi thăm mẹ em.”
Bạch Lộ xuống lầu, đi vào phòng ăn, người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng cho cô.
Thật ra thì bụng rất đói nhưng trong dạ dày giống như chứa rất nhiều đá, cô không có khẩu vị để ăn. Bạch Lộ ăn không được nhiều, Lương Phi Phàm nhìn ly sữa bò trong tay cô không nhúc nhích, đưa tay, đẩy qua: “Em uống cái này đi, rồi ăn thêm bánh mì.”
“…” Bạch Lộ cau mày, dừng một chút, mới rũ mi mắt, lắc đầu, nói rất nhẹ: “Em không muốn ăn.”
“Ăn đi.”
“Em muốn đi gặp mẹ.”
“Ăn một chút đã.” Lương Phi Phàm cau mày, lập lại, giọng trầm thấp, không cho kháng cự: “Ăn rồi anh sẽ đưa em đi.”
Bạch Lộ nhìn anh một cái, gương mặt xinh xắn ở dưới ánh nắng ban mai khi nhìn gần cũng đã không còn mềm mại, khóe mắt anh nhíu lại biểu tình rất khó lường. Trong lòng Bạch Lộ phức tạp đủ vị, dạng mùi vị gì đều có, thật ra có một chút không đoán được rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì. Giống như là, cô không biết mình đang suy nghĩ gì, có mấy lời muốn nói ra khỏi miệng nhưng khi đến cổ họng thì óc lại trống rỗng.
Rốt cuộc là không muốn nói hay là không có dũng khí?
Biết tính khí của anh, cũng biết anh ép mình ăn sáng là để tốt cho mình. Bạch Lộ cũng không tính ngược đãi thân thể mình, cố gắng ăn rồi uống sữa bò, lúc này mới đứng dậy cùng Lương Phi Phàm đi tới nhà để xe.
Cô lên xe trước, Lương Phi Phàm có điện thoại, anh nhìn dãy số, đưa tay xoa xoa tóc cô, thân thể Bạch Lộ theo bản năng căng thẳng một chút, tay Lương Phi Phàm cũng hơi khựng lại.
Anh cúi người đứng ở vị trí bên cạnh tài xế, vốn muốn nói với cô “Anh nghe điện, em chờ một chút”.
Nhưng lời vừa tới cổ họng lại nuốt trở vào, bầu không khí có chút cứng ngắc. Bạch Lộ biết mình phản ứng thái quá, thật ra không phải không ưa anh đụng chạm, cô không biết tại sao bây giờ cô lại có phản ứng như vậy.
Giống như là, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua cô lại có chút áy náy.
Bởi vì cha của mình, bởi vì chuyện hai mươi mấy năm trước, lui lại một chút mà nói, kể cả chuyện của mẹ mình, cô đã nghĩ có thể tha thứ nhưng cho tới bây giờ đã biến thành tảng đá lớn chất đống ở giữa hai người.
Muốn dùng hết khí lực để thương anh, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện kai cô rốt cuộc vẫn phải ngừng bước.
Cho nên, khó chịu, tự trách, áy náy… biến thành một bức tường bao quanh cô cũng là chắn giữa hai người.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm trầm nhìn cô, cuối cùng đứng dậy giúp cô đóng cửa xe, đi xa một chút để nghe điện thoại.
Bạch Lộ quay đầu, ánh mắt si ngốc nhìn qua cửa kính xe, nhìn người đàn ông đứng cách đó khỗng xa. Lưng anh thẳng tắp, mặc âu phục màu đen anh yêu thích khiến toàn thân anh tỏa ra một loại trầm ổn của người đàn ông đích thực. Thật ra mặc kệ anh mặc gì, làm gì, dù là không nghe điện thoại cũng sẽ trở thành một cảnh mê người.
Cô đã từng thật sự hạnh phúc, một người đàn ông như vậy có thể đứng cùng một chỗ với mình là chuyện tốt đẹp nhất trong đời cô, nhưng hóa ra hạnh phúc lại mỏng manh dễ vỡ như vậy.
Không cẩn thận, cái thế giới kia cũng sớm bị sụp đổ.
Lương Phi Phàm cúp điện thoại, xoay người, vừa lúc Bạch Lộ chưa kịp thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau qua cửa kính xe.
Tim Bạch Lộ đập rộn lên, theo bản năng quay mặt đi, con ngươi Lương Phi Phàm lóe lên một cái, cất điện thoại rồi lên xe.
Anh cũng không vội vàng, đóng cửa xe, thắt dây an toàn cho mình, dường như dừng một chút rồi đưa tay nắm lấy tay Bạch Lộ.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay cái của Lương Phi Phàm vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, ánh mắt sáng quắc không chớp mắt nhìn cô, giọng trầm thấp có chút đè nén.
Anh nói: “Bạch Lộ, đừng sợ, anh biết bây giờ em với anh có bao nhiêu khó khăn, cho nên anh đồng ý với em. Chiều tối nay sẽ lên máy bay, Buck sẽ cùng em đi tới nước Anh, SGA bên kia anh đã sắp xếp xong cho em.”
“Em muốn đi anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em vui vẻ.”
Bạch Lộ theo bản năng nắm lại mười ngón tay trên đầu gối, ánh mắt run lên, không lên tiếng.
Lương Phi Phàm buông tay cô ra, lái xe đi khỏi biệt thự, lại nghe tiếng anh nói: “Bây giờ anh đưa em tới gặp mẹ em một chút, bà đã tỉnh lại, tình hình cũng không tệ. Sau khi em đi SGA anh sẽ cho người chăm sóc bà cẩn thận, em có thể an tâm đi.”
Dọc đường đi Bạch Lộ không nói câu nào, cổ họng cô giống như bị thứ gì chặn lại. Bầu không khí trong xe quá mức cứng ngắc, thật ra thì cả hai đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, chỉ là có những điều biết nhưng khó mà mở miệng.
Lương Phi Phàm nửa đường xuay cửa xe xuống, rút một điếu thuốc, cuối cùng mới mở một đĩa nhạc, một giọng nữ nhỏ nhẹ đang hát…
"Cảm ơn anh để cho em yêu anh như vậy, lại cũng không cần có người thay thế. Cảm ơn anh cho em tình cảm này để khiến em bất tri bất giác phát hiện được. Cảm ơn anh để cho em yêu anh như vậy, để cho em yêu anh bằng toàn bộ trái tim, em ích kỷ muốn có anh…”
“Có thể yêu anh nữa không, em dùng hết khí lực chỉ thấy hình ảnh mơ hồ cùng ánh sáng tờ mờ phía trước, cũng thắng được nhớ nhung…”
“Có thể yêu anh nữa không, em sẽ dùng tất cả dũng khí, coi như không có đường lùi…”
Lòng Bạch Lộ run rẩy thắt lại đau đớn khiến cô siết chặt mười ngón tay, trong xe lại một lần yên lặng, tiếng nhạc ratasnhanh tiến vào hồi cuối, nhưng không biết có phải là vì quá mức chuyên chú không nhưng những lời ca kia giống như có dấu đóng vào trong lòng.
Lương Phi Phàm vươn tay tắt nhạc đi, mở cửa sổ xe ra, lại rút một điếu thuốc.
Bạch Lộ cảm thấy hốc mắt mình giống như cay cay vì khói thuốc, vì vậy câu nói kia vẫn không bị khống chế vuột ra khỏi miệng.
“Đừng hút thuốc.”
Ngón tay Lương Phi Phàm ngưng một lát, đại khái cũng không nghĩ cô sẽ nói như vậy, gió qua cửa sổ xe thổi vào khiến điếu thuốc sáng rực, anh rất nhanh bóp tắt tàn thuốc lá, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Cô không biết lần này mình đi, lại đi một năm rưỡu, sau này sẽ như thế nào? Bây giờ cô hoàn toàn không nghĩ tới, mà giờ khắc này có mấy lời, một khi đã nói cô không nhịn được muốn nói thêm.
“Em không thể mang mẹ đi cùng, cảm ơn anh chiếu cố cho bà.”
“Bạch Lộ, đó cũng là mẹ vợ anh.”
Bạch Lộ nghe được câu này trong lòng càng khó chịu hơn, khi mở miệng giọng có chút nghẹn ngào: “Tóm lại, cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn với anh.”
Lương Phi Phàm cau mày, trong lòng có mùi vị rất không thoải mái, hai chữ ‘cảm ơn’ dường như khiến khoảng cách giữa họ xa hơn. “Bất kể thế nào cũng là Lương gia thật xin lỗi hai người, cho nên anh không dám nhận hai chữ ‘cảm ơn’ đó của em. Bạch Lộ, anh đưa em đi, một năm rưỡu, em đi học tập thật tốt, đừng suy nghĩ những thứ khác, mọi chuyện ở đây cứ giao cho anh. Khoảng thời gian này Buck cũng không có chuyện gì, SGA bên kia cậu ấy* biết không ít người, cậu ấy sẽ ở lại nước Anh một thời gian ngắn, em có chuyện gì… nếu như không muốn tìm anh thì tìm cậu ấy cũng được.”
*Mình không biết Buck bao nhiêu tuổi nên dùng từ ‘cậu’, nếu sai về xưng hô mọi người comment giúp nhé.
Bạch Lộ cắn môi, gật đầu, hốc mắt cay cay, cô cảm thấy mình nhất định phải chịu đựng, không thể rơi nước mắt.
Xe đi vào bãi đỗ trong bệnh viện, Lương Phi Phàm lùi xe vào chỗ đậu, thấy cô vẫn luôn cúi đầu ưu tư cùng căng khẳng. Anh đau lòng, dừng xe lại, rốt cuộc vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng trầm thấp nói từng câu từng chữ vang vọng trong không gian chật hẹp của xe:
“Một năm rưỡu, Bạch Lộ, trước kia mặc dù anh vẫn muốn đưa em đến SGA đi một năm rưỡi, anh không muốn giấu giếm em. Bởi vì trước mắt Lương Thị còn có rất nhiều vấn đề khó khăn phải đối mặt, em không biết vì sao lại nhiễm SARS để bị cách ly, rồi con mất… Những chuyện này đều không phải tình cờ. Anh sợ em ở lại bên anh khi anh chưa xử lý xong những chuyện kia sẽ khiến em gặp nguy hiểm, cho nên anh vẫn luôn muốn đưa em đi.”
“Nhưng bây giờ em nói em phải đi, anh biết em đang suy nghĩ điều gì, vì sao phải đi. Anh không có tư cách ngăn cản không để cho em đi, cho nên anh đưa em đi, em sang bên kia đừng suy nghĩ gì cả. Nhớ những gì anh viết trong thư không? Bạch Lộ, trong một năm rưỡu này bất kể nghe được cái gì hay nhìn thấy gì em cũng phải chỉ tin tưởng anh, anh vẫn luôn đang vì tương lai của chúng ta mà cố gắng. Hãy tin anh.”
Anh nói: “Anh cho em một năm rưỡu, em nói muốn được thở, như vậy anh để cho em chút thời gian.”
“Nhưng một năm rưỡu sau em hãy quay về, anh sẽ chờ em. Trong thời gian này anh sẽ không quấy rầy em, cũng sẽ không đi tìm em, nhưng hôn nhân của chúng ta vĩnh viễn có hiệu lực. Bạch Lộ em vĩnh viễn là vợ của Lương Phi Phàm anh, chờ em quay về, em không muốn hay nghĩ không thông cũng phải đứng bên cạnh anh.”
***
Tần Trân Hy phẫu thuật rất thành công, có điều sau khi phẫu thuật phải tiến hành điều trị một thời gian dài, cộng thêm dù sao tuổi bà cũng đã cao, thân thể hồi phục không thể bằng được người trẻ.
Khi Bạch Lộ đến thăm bà, trên đầu bà vẫn bọc vài lớp băng, tóc bị cắt cụt ngủn, bởi vì tai nạn xe này mà cả người bà tiều tuy đi rất nhiều.
Nhưng chỉ cần mẹ còn sống thì Bạch Lộ đã thấy thỏa mãn, cũng không phải tất cả mọi người có thể tử lí đào sinh.
“Mẹ, chiều nay con phải đi.”
Tần Trân Hy tỏ ra không chút bất ngờ, bây giờ bà nói chuyện còn rất khó khăn, nằm ở trên giường, đưa tay nắm lấy tay Bạch Lộ, dường như khẽ gật đầu một cáu: “Tốt, đi SGA thì tốt, đi đi, mẹ sẽ khỏe, đến lúc đó mẹ sẽ tới gặp con.”
Bạch Lộ nhịn xuống nước mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Tần Trân Hy, cô hốt hoảng lau sạch: “Mẹ, con xin lỗi, con bỏ lại mẹ một mình ở đây mẹ có trách con không?”
Tần Trân Hy lắc đầu.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, ngồi ở bên mép giường, sau đó mới nói: “Mẹ, thật ra mấy ngày mẹ hôn mê bất tỉnh đã xảy ra rất nhiều chuyện. Con biết bây giờ nói những chuyện kia với mẹ là không tốt, nhưng chiều con phải đi, bây giờ con không nói thì con cũng không biết nói lúc nào là thích hợp nhất.”
/338
|