Từ trên cao nhìn xuống thế giới phía dưới dường như nhỏ đi, mơ hồ nhưng cũng thật đẹp.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được gió vi vu lướt qua gò má mình, không thấy lạnh mà rất thoải mái, tâm trí hoàn toàn buông lỏng.
“Sức của em thật không tệ, leo núi thấy thế nào?”
Cũng không biết qua bao lâu, từ phía sau truyền đến một giọng đàn ông ấm áp, rất quen thuộc. Bạch Lộ hơi bất ngờ, nhưng một giây tiếp theo cũng thở dài một hơi.
Quen thuộc, nhưng không phải sự quen thuộc chạm vào tâm hồn cô. Không phải là anh.
Cô không cần xoay người cũng biết là ai tới, mở miệng, giọng có chút khàn khàn, giọng nữ mềm mại bị gió tạt bay đi phảng phất khiến cả tiếng khàn cũng bị trung hòa: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Muốn biết em đang ở đâu cũng không khó.”
Sở Úy Dạ tiến lên đứng song song với cô, từ túi nilon lấy ra một chiếc bánh mỳ và một chai nước đưa cho cô: “Từ lúc ăn sáng tới bây giờ đã vài canh giờ, không đói sao? Ăn đi.”
Bạch Lộ xoay người lại, nhìn anh: “Anh vẫn luôn theo tôi?”
“Cứ coi là vậy đi.”
Anh đặt chai nước lên trên một tảng đá, vén mái tóc bị gió thổi che trước mặt ra, vốn là đàn ông phong độ lúc này càng thêm hấp dẫn: “Lúc anh vừa rời khỏi bệnh viện liền thấy em chạy ra, cho nên đi theo em tới đây.”
Bạch Lộ hơi mỉm cười, hiện tại cô không ghét Sở Úy Dạ, kỳ thật khi cảm thấy bất lực luôn có một người đàn ông đứng ra kéo mình lại thì cũng không nên đẩy cánh tay của họ ra, huống chi anh cũng không có ác ý gì.
Cô đưa tay gỡ tóc đang bay loạn, giọng thật thấp: “May mà người đi theo là anh, không thì tôi cũng không biết còn có thể trốn tránh tới nơi nào.”
Có lẽ nơi này có thể khiến người ta buông lỏng, trong lòng cô đè nén quá nhiều chuyện, cô cũng biết Sở Úy Dạ biết rất nhiều.
Cô nghĩ lúc này ở trước mặt anh không cần phải che giấu tình hình thực tế của mình, cô muốn nói điều gì hẳn anh đều có thể hiểu được.
Sở Úy Dạ cười, giúp cô mở gói bánh mỳ, đưa tới trước mặt cô: “Nếu như em muốn nói sẽ luôn có anh đứng ở bên cạnh, em không muốn gặp lại người kia thì anh ta cũng sẽ không tìm được em.”
Ánh mắt Bạch Lộ nhìn chiếc bánh mì trên tay anh, cô đưa tay xé một góc nuốt vào, sau đó ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cười như ánh sáng mặt trời.
Gió thổi loạn mái tóc dài của cô, cô vén tóc, mím môi cười, mặt cong cong đón ánh sáng chói mắt từ bầu trời, Sở Úy Dạ thấy tim bình bị mạn đằng quấn vòng quanh, đau nhói.
“Tôi chỉ muốn có một không gian để tỉnh táo lại, tôi sẽ không trốn tránh hiện thực.” Cô nói.
Sở Úy Dạ có chút chật vật nhìn sang nơi khác, đem bánh mì trong tay đặt ở một bên, nhíu mày: “Không nên cười với anh như thế.”
Bạch Lộ sửng sốt, đồng thời có chút xấu hổ, cô không cố ý: “Xin lỗi…”
“Tại sao em lại nói xin lỗi?”
“…” Kỳ thực cũng không biết, cô không giải thích được nhưng luôn cảm thấy nợ anh thật nhiều. Cô suy nghĩ một chút liền nói theo lời của anh: “Không nên cười với anh như vậy.”
“Việc em không nên làm với anh nhiều lắm.” Khóe miệng Sở Úy Dạ khẽ cười có chút khổ sở.
Cảnh vật lúc này khiến người ta dễ dàng buông lỏng suy nghĩ, hai người cứ như vậy ngồi song song, tâm tư đều giữ cho riêng mình. Một người đàn ông vốn mạnh mẽ trên thương trường, gương mặt anh tuấn lúc này chảy dài, có mấy lời không tự chủ được liền nói ra miệng: “Bạch Lộ… Anh không nghĩ có một ngày anh và em sẽ ngồi ở một chỗ như này.”
Sở Úy Dạ nhìn gò má mềm mại của cô, trái tim run rẩy đập mạnh, ánh mắt dần trở nên si mê. Có một số thứ thật là nhận không rõ ràng lắm, rất muốn có mà không được nhưng lại vẫn luôn nhớ mãi không quên, thậm chí cứ như vậy khắc cốt ghi tâm không thể loại bỏ.
Cũng là một thiên chi kiêu tử, Sở Úy Dạ từng nói phụ nữ dạng gì cũng sẽ có, thế nhưng chỉ có cô không biết từ lúc nào đã đi vào trong lòng anh, rõ ràng biết là phụ nữ của người khác lại thành một loại chấp niệm*. (*cố chấp mà người khác khó lay chuyển được cho dù thực tế đã đi ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ đó)
Biết được ánh mắt chăm chú bên cạnh, Bạch Lộ có chút không tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa mới chuẩn bị nói gì thì Sở Úy Dạ một bên lại đã mở miệng.
“Những chuyện kia em đều biết rồi?”
Bạch Lộ biết anh nói tới chuyện cha của mình, cũng không có ý định giấu giếm. Có một số việc có thể nói ra sẽ dễ dàng đối mặt hơn rất nhiều, gần đây có quá nhiều chuyện đè nặng lên ngực cô.
“Phải.”
“Không biết em và Lương Phi Phàm nói với nhau những gì, nhưng anh luôn cảm thấy ở tình huống này nếu anh muốn trở thành người đàn ông được em ưu ái thì hẳn nên ném đá xuống giếng.” Sở Úy Dạ nói nửa đùa nửa thật. “Bạch Lộ, nếu anh ném đá xuống giếng liệu em có ghét anh hay không?”
Lời của anh nãy giờ bóng gió chính là ám chỉ… cho anh một cơ hội.
Kỳ thật đàn ông trên thế giới này cũng không phải chỉ có một Lương Phi Phàm, Sở Úy Dạ anh cũng có thể cho em mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng lời này anh không nói, nhưng Bạch Lộ… hiểu được.
Cô không tránh cái nhìn nóng rực của anh, chỉ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không ghét anh, bởi vì cho dù anh có ném đá xuống giếng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt vốn tự tin của Sở Úy Dạ nháy mắt hiện lên một tia u ám.
“Tôi biết, chuyện hai mươi mấy năm trước của cha tôi hẳn anh nhất định cũng biết một chút, thế nhưng tôi không để anh nói trước mà đợi Lương Phi Phàm nói cho tôi. Tôi cũng đã mơ hồ đoán được chuyện này có lẽ có liên quan tới người của Lương gia, chỉ là thật không ngờ giác quan thứ sáu của tôi lại chuẩn như vậy.”
Sở Úy Dạ im lặng chỉ chốc lát, hỏi: “Em trách anh ta không?”
“Tôi sẽ không trách anh ấy.” Là thật, không có ý trách anh điều gì, chỉ là không có dũng khí gặp lại anh thôi.
…
Bạch Lộ rũ xuống mi mắt, rất nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi biết, chuyện trước kia không có liên quan gì tới anh ấy. Anh ấy là người của Lương gia nhưng những chuyện này đã xảy ra từ trước. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, có một số việc liệu có đúng thật hay không là đã định trước? Chuyện tôi và anh ấy gặp nhau, chuyện tôi sẽ thích anh ấy… Tôi không biết phải làm thể nào để hình dung cảm giác như vậy, thế nhưng anh hỏi tôi có trách anh ấy hay không, tôi thật sự chưa từng trách anh ấy. Nếu như tôi có thời kỳ thân bất do kỷ thì anh ấy cũng sẽ có thời điểm như vậy.”
Giọng phụ nữ mềm mại bên tai nhưng lại cùng có nghìn cân nặng.
Sở Úy Dạ không phải lần đầu ước ao được là Lương Phi Phàm.
Ở trong lòng len lén hâm mộ anh ta, cho dù thế nào cũng không thừa nhận nhưng kia chính là đối thủ lớn nhất trong đời, ngay cả cô gái trong lòng mình như vậy cũng lại thuộc về anh ta.
Ngón tay anh giật giật, sau cùng lấy ra một điếu thuốc, chụm hai tay lại che gió, châm thuốc. Anh đặc biệt thích hút thuốc, nặng nề hít một hơi: “Vậy vì sao em lại chạy khỏi bệnh viện?”
“Muốn suy nghĩ một chút, cho mình một không gian riêng tư.”
Bạch Lộ chống hai tay đứng lên, dạ dày thực sự rất đói, cô cầm đồ ăn nước uống Sở Úy Dạ mang tới, dường như trong miệng có chút chua xót, viền mắt cũng hơi sáp sáp, có điều gió rất to thổi tan tất cả tâm tình nơi đáy mắt cô.
Uống non nửa chai nước, ăn tiếp một cái bánh mì, dạ dày được lấp đầy, cô mới hít sâu một hơi nhìn người đàn ông đang ngồi hút thuốc lá ở kia. “Có người nói, ở đây nhìn mặt trời lặn hoặc mặt trời mọc sẽ rất hạnh phúc. Sở Úy Dạ, anh có muốn ngồi cùng nhau không?”
***
Lương Phi Phàm lấy tay bóp bóp trán đang đau nhức, tiếng chuông điện thoại khiến anh thức dậy, trong nháy mắt anh đã bấm nghe: “Tìm được rồi sao? Ừ, trước hết cho người đi theo, cậu trở về bệnh viện.”
Ngắt cuộc gọi, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gàn 5 giờ nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Chỉ là anh chưa kịp đợi thì Quan Triều đã gọi điện, nói đã tìm được người, đang ở cùng một chỗ với Sở Úy Dạ, cậu ta đã cho người vẫn luôn ở trên đỉnh núi theo dõi chặt hơn một ít.
Từ lúc cô rời đi đã khoảng 6 giờ, chẳng lẽ cô và Sở Úy Dạ luôn ở cùng một chỗ?
Khoảng hai mươi phút sau Quan Triều đã vội vàng tới bệnh viện, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Lương Phi Phàm nhận lấy chìa khóa xe trong tay Quan Triều, phân phó: “Cậu ở chỗ này chờ, khi nào phẫu thuật kết thúc, bất kể kết quả là gì đều phải gọi cho tôi đầu tiên. Bây giờ tôi đi tìm người.”
Quan Triều gật đầu.
Lương Phi Phàm lái xe tới núi Minh Dương kia.
Anh biết ở thành phố A có núi Minh Dương, có điều anh cũng chưa đến bao giờ. Trên đường có chút nôn nóng, chạy theo bản đồ, kết quả gặp phải giờ cao điểm, xe bị tắc thành hàng dài, đi một chút lại phải dừng lại một lúc lâu, khi tới chân núi thì trời đã hoàn toàn tối xuống.
Lương Phi Phàm biết Bạch Lộ không mang theo điện thoại liền gọi điện cho Sở Úy Dạ, không ngờ vừa có tiếng chuông đã bị người ta tắt mất.
Không cần phải nói, nhất định là chuyện tốt gã Sở Úy Dạ kia làm.
Sắc mặt Lương Phi Phàm trầm trầm khẽ nguyền rủa hai tiếng, sau đó tự mình leo lên núi.
Núi Minh Dương không quá khó leo, độ cao cũng vậy, mặc dù là buổi tối nhưng hai bên đường đều đã có đèn, đi cũng không chút khó khăn, đối với Lương Phi Phàm quanh năm rèn luyện sức khỏe thì tốc độ leo lên càng khủng khiếp.
Cuối cùng khi anh đến nơi quả nhiên thấy được trên đỉnh núi có hai người một đứng một ngồi.
…
Tối trên núi hơi lạnh, Bạch Lộ không mặc nhiều quần áo lắm, Sở Úa Dạ đã cởi áo khoác của mình choàng cho cô, sau đó anh đứng phía sau cô, kỳ thật là rất sợ cô đợt nhiên ngủ, như vậy anh nghĩ anh có thể đỡ cô, không cho cô ngã xuống.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được gió vi vu lướt qua gò má mình, không thấy lạnh mà rất thoải mái, tâm trí hoàn toàn buông lỏng.
“Sức của em thật không tệ, leo núi thấy thế nào?”
Cũng không biết qua bao lâu, từ phía sau truyền đến một giọng đàn ông ấm áp, rất quen thuộc. Bạch Lộ hơi bất ngờ, nhưng một giây tiếp theo cũng thở dài một hơi.
Quen thuộc, nhưng không phải sự quen thuộc chạm vào tâm hồn cô. Không phải là anh.
Cô không cần xoay người cũng biết là ai tới, mở miệng, giọng có chút khàn khàn, giọng nữ mềm mại bị gió tạt bay đi phảng phất khiến cả tiếng khàn cũng bị trung hòa: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Muốn biết em đang ở đâu cũng không khó.”
Sở Úy Dạ tiến lên đứng song song với cô, từ túi nilon lấy ra một chiếc bánh mỳ và một chai nước đưa cho cô: “Từ lúc ăn sáng tới bây giờ đã vài canh giờ, không đói sao? Ăn đi.”
Bạch Lộ xoay người lại, nhìn anh: “Anh vẫn luôn theo tôi?”
“Cứ coi là vậy đi.”
Anh đặt chai nước lên trên một tảng đá, vén mái tóc bị gió thổi che trước mặt ra, vốn là đàn ông phong độ lúc này càng thêm hấp dẫn: “Lúc anh vừa rời khỏi bệnh viện liền thấy em chạy ra, cho nên đi theo em tới đây.”
Bạch Lộ hơi mỉm cười, hiện tại cô không ghét Sở Úy Dạ, kỳ thật khi cảm thấy bất lực luôn có một người đàn ông đứng ra kéo mình lại thì cũng không nên đẩy cánh tay của họ ra, huống chi anh cũng không có ác ý gì.
Cô đưa tay gỡ tóc đang bay loạn, giọng thật thấp: “May mà người đi theo là anh, không thì tôi cũng không biết còn có thể trốn tránh tới nơi nào.”
Có lẽ nơi này có thể khiến người ta buông lỏng, trong lòng cô đè nén quá nhiều chuyện, cô cũng biết Sở Úy Dạ biết rất nhiều.
Cô nghĩ lúc này ở trước mặt anh không cần phải che giấu tình hình thực tế của mình, cô muốn nói điều gì hẳn anh đều có thể hiểu được.
Sở Úy Dạ cười, giúp cô mở gói bánh mỳ, đưa tới trước mặt cô: “Nếu như em muốn nói sẽ luôn có anh đứng ở bên cạnh, em không muốn gặp lại người kia thì anh ta cũng sẽ không tìm được em.”
Ánh mắt Bạch Lộ nhìn chiếc bánh mì trên tay anh, cô đưa tay xé một góc nuốt vào, sau đó ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cười như ánh sáng mặt trời.
Gió thổi loạn mái tóc dài của cô, cô vén tóc, mím môi cười, mặt cong cong đón ánh sáng chói mắt từ bầu trời, Sở Úy Dạ thấy tim bình bị mạn đằng quấn vòng quanh, đau nhói.
“Tôi chỉ muốn có một không gian để tỉnh táo lại, tôi sẽ không trốn tránh hiện thực.” Cô nói.
Sở Úy Dạ có chút chật vật nhìn sang nơi khác, đem bánh mì trong tay đặt ở một bên, nhíu mày: “Không nên cười với anh như thế.”
Bạch Lộ sửng sốt, đồng thời có chút xấu hổ, cô không cố ý: “Xin lỗi…”
“Tại sao em lại nói xin lỗi?”
“…” Kỳ thực cũng không biết, cô không giải thích được nhưng luôn cảm thấy nợ anh thật nhiều. Cô suy nghĩ một chút liền nói theo lời của anh: “Không nên cười với anh như vậy.”
“Việc em không nên làm với anh nhiều lắm.” Khóe miệng Sở Úy Dạ khẽ cười có chút khổ sở.
Cảnh vật lúc này khiến người ta dễ dàng buông lỏng suy nghĩ, hai người cứ như vậy ngồi song song, tâm tư đều giữ cho riêng mình. Một người đàn ông vốn mạnh mẽ trên thương trường, gương mặt anh tuấn lúc này chảy dài, có mấy lời không tự chủ được liền nói ra miệng: “Bạch Lộ… Anh không nghĩ có một ngày anh và em sẽ ngồi ở một chỗ như này.”
Sở Úy Dạ nhìn gò má mềm mại của cô, trái tim run rẩy đập mạnh, ánh mắt dần trở nên si mê. Có một số thứ thật là nhận không rõ ràng lắm, rất muốn có mà không được nhưng lại vẫn luôn nhớ mãi không quên, thậm chí cứ như vậy khắc cốt ghi tâm không thể loại bỏ.
Cũng là một thiên chi kiêu tử, Sở Úy Dạ từng nói phụ nữ dạng gì cũng sẽ có, thế nhưng chỉ có cô không biết từ lúc nào đã đi vào trong lòng anh, rõ ràng biết là phụ nữ của người khác lại thành một loại chấp niệm*. (*cố chấp mà người khác khó lay chuyển được cho dù thực tế đã đi ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ đó)
Biết được ánh mắt chăm chú bên cạnh, Bạch Lộ có chút không tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa mới chuẩn bị nói gì thì Sở Úy Dạ một bên lại đã mở miệng.
“Những chuyện kia em đều biết rồi?”
Bạch Lộ biết anh nói tới chuyện cha của mình, cũng không có ý định giấu giếm. Có một số việc có thể nói ra sẽ dễ dàng đối mặt hơn rất nhiều, gần đây có quá nhiều chuyện đè nặng lên ngực cô.
“Phải.”
“Không biết em và Lương Phi Phàm nói với nhau những gì, nhưng anh luôn cảm thấy ở tình huống này nếu anh muốn trở thành người đàn ông được em ưu ái thì hẳn nên ném đá xuống giếng.” Sở Úy Dạ nói nửa đùa nửa thật. “Bạch Lộ, nếu anh ném đá xuống giếng liệu em có ghét anh hay không?”
Lời của anh nãy giờ bóng gió chính là ám chỉ… cho anh một cơ hội.
Kỳ thật đàn ông trên thế giới này cũng không phải chỉ có một Lương Phi Phàm, Sở Úy Dạ anh cũng có thể cho em mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng lời này anh không nói, nhưng Bạch Lộ… hiểu được.
Cô không tránh cái nhìn nóng rực của anh, chỉ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không ghét anh, bởi vì cho dù anh có ném đá xuống giếng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt vốn tự tin của Sở Úy Dạ nháy mắt hiện lên một tia u ám.
“Tôi biết, chuyện hai mươi mấy năm trước của cha tôi hẳn anh nhất định cũng biết một chút, thế nhưng tôi không để anh nói trước mà đợi Lương Phi Phàm nói cho tôi. Tôi cũng đã mơ hồ đoán được chuyện này có lẽ có liên quan tới người của Lương gia, chỉ là thật không ngờ giác quan thứ sáu của tôi lại chuẩn như vậy.”
Sở Úy Dạ im lặng chỉ chốc lát, hỏi: “Em trách anh ta không?”
“Tôi sẽ không trách anh ấy.” Là thật, không có ý trách anh điều gì, chỉ là không có dũng khí gặp lại anh thôi.
…
Bạch Lộ rũ xuống mi mắt, rất nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi biết, chuyện trước kia không có liên quan gì tới anh ấy. Anh ấy là người của Lương gia nhưng những chuyện này đã xảy ra từ trước. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, có một số việc liệu có đúng thật hay không là đã định trước? Chuyện tôi và anh ấy gặp nhau, chuyện tôi sẽ thích anh ấy… Tôi không biết phải làm thể nào để hình dung cảm giác như vậy, thế nhưng anh hỏi tôi có trách anh ấy hay không, tôi thật sự chưa từng trách anh ấy. Nếu như tôi có thời kỳ thân bất do kỷ thì anh ấy cũng sẽ có thời điểm như vậy.”
Giọng phụ nữ mềm mại bên tai nhưng lại cùng có nghìn cân nặng.
Sở Úy Dạ không phải lần đầu ước ao được là Lương Phi Phàm.
Ở trong lòng len lén hâm mộ anh ta, cho dù thế nào cũng không thừa nhận nhưng kia chính là đối thủ lớn nhất trong đời, ngay cả cô gái trong lòng mình như vậy cũng lại thuộc về anh ta.
Ngón tay anh giật giật, sau cùng lấy ra một điếu thuốc, chụm hai tay lại che gió, châm thuốc. Anh đặc biệt thích hút thuốc, nặng nề hít một hơi: “Vậy vì sao em lại chạy khỏi bệnh viện?”
“Muốn suy nghĩ một chút, cho mình một không gian riêng tư.”
Bạch Lộ chống hai tay đứng lên, dạ dày thực sự rất đói, cô cầm đồ ăn nước uống Sở Úy Dạ mang tới, dường như trong miệng có chút chua xót, viền mắt cũng hơi sáp sáp, có điều gió rất to thổi tan tất cả tâm tình nơi đáy mắt cô.
Uống non nửa chai nước, ăn tiếp một cái bánh mì, dạ dày được lấp đầy, cô mới hít sâu một hơi nhìn người đàn ông đang ngồi hút thuốc lá ở kia. “Có người nói, ở đây nhìn mặt trời lặn hoặc mặt trời mọc sẽ rất hạnh phúc. Sở Úy Dạ, anh có muốn ngồi cùng nhau không?”
***
Lương Phi Phàm lấy tay bóp bóp trán đang đau nhức, tiếng chuông điện thoại khiến anh thức dậy, trong nháy mắt anh đã bấm nghe: “Tìm được rồi sao? Ừ, trước hết cho người đi theo, cậu trở về bệnh viện.”
Ngắt cuộc gọi, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gàn 5 giờ nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Chỉ là anh chưa kịp đợi thì Quan Triều đã gọi điện, nói đã tìm được người, đang ở cùng một chỗ với Sở Úy Dạ, cậu ta đã cho người vẫn luôn ở trên đỉnh núi theo dõi chặt hơn một ít.
Từ lúc cô rời đi đã khoảng 6 giờ, chẳng lẽ cô và Sở Úy Dạ luôn ở cùng một chỗ?
Khoảng hai mươi phút sau Quan Triều đã vội vàng tới bệnh viện, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Lương Phi Phàm nhận lấy chìa khóa xe trong tay Quan Triều, phân phó: “Cậu ở chỗ này chờ, khi nào phẫu thuật kết thúc, bất kể kết quả là gì đều phải gọi cho tôi đầu tiên. Bây giờ tôi đi tìm người.”
Quan Triều gật đầu.
Lương Phi Phàm lái xe tới núi Minh Dương kia.
Anh biết ở thành phố A có núi Minh Dương, có điều anh cũng chưa đến bao giờ. Trên đường có chút nôn nóng, chạy theo bản đồ, kết quả gặp phải giờ cao điểm, xe bị tắc thành hàng dài, đi một chút lại phải dừng lại một lúc lâu, khi tới chân núi thì trời đã hoàn toàn tối xuống.
Lương Phi Phàm biết Bạch Lộ không mang theo điện thoại liền gọi điện cho Sở Úy Dạ, không ngờ vừa có tiếng chuông đã bị người ta tắt mất.
Không cần phải nói, nhất định là chuyện tốt gã Sở Úy Dạ kia làm.
Sắc mặt Lương Phi Phàm trầm trầm khẽ nguyền rủa hai tiếng, sau đó tự mình leo lên núi.
Núi Minh Dương không quá khó leo, độ cao cũng vậy, mặc dù là buổi tối nhưng hai bên đường đều đã có đèn, đi cũng không chút khó khăn, đối với Lương Phi Phàm quanh năm rèn luyện sức khỏe thì tốc độ leo lên càng khủng khiếp.
Cuối cùng khi anh đến nơi quả nhiên thấy được trên đỉnh núi có hai người một đứng một ngồi.
…
Tối trên núi hơi lạnh, Bạch Lộ không mặc nhiều quần áo lắm, Sở Úa Dạ đã cởi áo khoác của mình choàng cho cô, sau đó anh đứng phía sau cô, kỳ thật là rất sợ cô đợt nhiên ngủ, như vậy anh nghĩ anh có thể đỡ cô, không cho cô ngã xuống.
/338
|