Hắn vẫn không cam tâm, cho dù cô vừa cự tuyệt hắn, nhưng vậy thì sao? Hắn không tin trên đời này lại có người phụ nữ mà Sở Úy Dạ hắn không có được.
Bạch Lộ vẫn duy trì tư thế ban đầu không chút động đậy, cánh môi đỏ nhẹ nhếch lên, có chút tự giễu mà nói: "Nếu đã biết tôi mang thai, nói một câu khó nghe thì tôi cũng chỉ là tàn hoa bại liễu, thật không hiểu người có tiền tài, gia thế và vẻ ngoài như Sở thiếu gia anh đây, muốn loại phụ nữ nào mà lại không có chứ? Cần gì cứ phải day dưa không rõ với tôi như vậy?"
"Day dưa sao?"
Sở Úy Dạ cười nhạo một tiếng, đôi môi mỏng lạnh lẽo dần dần dán lại gần cô, nhưng lại thoáng thấy một tia kinh hoảng trong đáy mắt cô nên âm thầm chuyển dời, hơi thở nóng hổi đã dừng lại bên ngoài vành tai cô, hắn không có cưỡng ép hôn cô, nhưng lại gần như cắn chặt lấy tai cô.
"Em cảm thấy là day dưa, vậy thì cứ day dưa đi, ai bảo tôi lại nhìn trúng em chứ? Em không cần nhắc nhở tôi sự thật về việc em đã trở thành người phụ nữ của Lương Phi Phàm, tôi vẫn luôn rất tỉnh táo." Hắn thấp giọng cười, "Nhưng Sở Úy Dạ tôi đây, từ trước đến nay không phải là một người dễ dàng nhận thua cuộc, em yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ dùng cách của mình để theo đuổi em, tôi sẽ không miễn cưỡng em, Bạch Lộ, em có thể an tâm sống qua ngày, tôi sẽ ở đây chờ em, tôi tin rằng em sẽ nghoảnh đầu lại để nhìn thấy sự tồn tại của tôi."
...
Cơ thể Bạch Lộ cương cứng, Sở Úy Dạ đã thả cô ra, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua má cô, như vô ý nhưng rõ ràng lại mang theo hơi ấm quyến luyến.
Những lời hắn vừa nói, ánh mắt hắn ta đang nhìn mình---
Tất cả đều đang tiết lộ một tin tức, chính là bốn chữ --- Thề phải có được.
Bạch Lộ cắn môi, không đợi cô có bất kỳ phản bác gì thì Sở Úy Dạ đã vươn tay, nhẹ nhàng chạm khẽ lên vai cô, khôi phục lại sự kiêu ngạo bất cần thường ngày, cong khóe môi lên nhẹ giọng nói: "Cuộc thi đấu hôm nay, phải cố lên nhé cô gái của tôi."
Bạch Lộ nháy nháy mắt, cô quả thật có chút lờ mờ không rõ.
Bởi vì trước giờ cô chưa từng thấy qua một Sở Úy Dạ dịu dàng như vậy, khiến cho cô trong một khoảnh khắc không nói được câu nào, nhưng hắn đã xoay người, trực tiếp đi thẳng về phía xe của mình, sau đó dưới cái nhìn của cô liền lái xe rời đi.
Cuộc thi thiết kế kiến trúc lần này có liên kết với chính phủ, thế nên sinh viên tốt nghiệp khóa này chiếm 80% những người đến tham gia.
Nghe nói lần này, nếu giành được giải nhất của cuộc thi sẽ tương đương với việc đã được chính phủ của Thành phố A công nhận, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ cực kỳ sáng lạng, nên ai cũng hy vọng được trở thành người nổi trội trong cuộc thi.
Trước đây Bạch Lộ vẫn có chút nghĩ không thông, tại sao đơn vị chính phủ của Thành phố A lại muốn tổ chức những cuộc thi thiết kế kiến trúc như vầy, nhưng sau đó cô mới biết, vì cách nghĩ của Ủy viên thư ký thành phố vừa mới nhậm chức sáng suốt hơn rất nhiều so với quan chức cấp cao tại vị trước đó.
Ông ấy có ý muốn bồi dưỡng nhân tài, tòa nhà ủy ban thành phố của ông ấy trước đây cũng có ý nghĩ đó nên mới triệu tập tổ chức hội nghị bầu chọn.
Bản thiết kế đó của Bạch Lộ tuy rằng trước đó đã bị người của Viễn Đông cướp mất, nhưng ai ai cũng đều biết, nhờ có bản thiết kế đó mà Viễn Đông đã có được hạng mục hợp đồng ba năm với Chính phủ thành phố, đây rõ ràng là đã câu được một con cá lớn.
Đối với Bạch Lộ mà nói, tuy rằng cô rất hy vọng sẽ đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp hội trường... dòng người đông đúc, tâm trạng cô vào giờ phút này ngược lại lại rất bình ổn.
Giống như Lương Phi Phàm đã nói, cứ phát huy như bình thường, quan trọng là được tham dự, còn về thành tích thì cứ thuận theo tự nhiên.
Quy tắc của cuộc thi mọi người đều đã nắm rõ, đề mục sẽ được công bố vào ngay lúc thi, Bạch Lộ tìm được vị trí của mình xong, cô trước tiên cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho Lương Phi Phàm, nhưng lại không ngờ rằng điện thoại của anh vẫn trong trạng thái khóa máy như cũ.
Bạch Lộ ấn tắt máy, hít sâu một hơi, nhìn lại cũng gần đến giờ rồi, trước khi cô tắt nguồn liền muốn gửi một tin nhắn cho Lương Phi Phàm, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có lẽ anh sẽ không đọc được nên đành thôi.
Đến giờ, cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, sau khi đề tài được công bố, Bạch Lộ ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
——Yêu cầu người tham gia thi đấu trong vòng 2 giờ đồng hồ, tự do phát huy, hoàn thành một tác phẩm kiến trúc mà tự bản thân cảm thấy phù hợp nhất với thời gian và năng lực của mình.
Hình thức thiết kế bản vẽ nhanh chóng như vậy, trước đây Bạch Lộ gần như là làm mỗi ngày, cho nên cô căn bản không hề cảm thấy có chút khó khăn nào, hai tiếng, cô rất dễ dàng liền có thể hoàn thành một bản vẽ, nhưng lần này dù sao cũng là tham gia thi đấu, nên cô đã dùng thời gian mười mấy phút đồng hồ để suy nghĩ, sau cùng mới bắt đầu vẽ.
...
Thời gian hai tiếng, sau khi Bạch Lộ hoàn thành tác phẩm, vừa ngẩng đầu lên, thì vừa lúc hết thời gian.
Cô lại nhìn vào bản vẻ đã hoàn thành được đặt một bên của mình, do dự trong một thoáng chốc liền cầm bút lên, viết một chữ rất nhỏ vào bên dưới góc phải của bản vẽ, sau đó mới viết tên mình lên, rồi lại đợi người của ban tổ chức đến thu bài.
Ra khỏi hội trường, Bạch Lộ đứng ở cửa chính đợi một lúc, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng xe của Lương Phi Phàm, ngay cả xe của tài xế trong biệt thự cũng không thấy đâu.
Bạch Lộ lấy điện thoại ra, sau đó mới ấn vào nút mở nguồn, màn hình điện thoại sáng lên, rất nhanh sau đó liền nhận được tín hiệu, gần như là cùng một lúc liền có một cuộc gọi đến, Bạch Lộ nhìn vào ba chữ "Lương Phi Phàm" đang nhảy trên màn hình, tim cô dường như muốn dâng lên đến cổ họng.
Cô không chút nghĩ ngợi liền lập tức nhấn vào phím nhận cuộc gọi.
"Em thi xong chưa?" Âm thanh trầm thấp của Lương Phi Phàm, xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai Bạch Lộ, cô có thể nhận ra được trong giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi rã rời.
Trái tim vừa được buông xuống của Bạch Lộ, trong phút chốc lại thắt chặt lại, cô không trả lời mà hỏi ngược lại, "Phi Phàm, sao điện thoại của anh lại cứ khóa máy vậy? Có phải có chuyện gì không? Nghe giọng anh có chút không đúng lắm, có phải anh xảy ra chuyện gì không?"
" Đừng căng thẳng."
Lương Phi Phàm cười khẽ trấn an cô, giọng nói trầm trầm bởi vì cố ý khắc chế nhẹ giọng, nên càng thể hiện rõ sự mê người, "Không phải anh vẫn rất tốt đây sao? Không có chuyện gì quá nghiêm trọng cả."
"Không có việc gì nghiêm trọng vậy sao vẫn cứ khóa máy? Phi Phàm, anh nói thật cho em biết, có phải vì em nên anh mới..."
"Ngốc này, em nghĩ bậy gì đó?" Lương Phi Phàm ngắt lời cô, thật sự sợ rằng cô sẽ suy nghĩ lung tung, anh tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Không có chút liên quan nào đến em cả, là chuyện của Lương thị. Hôm qua công ty con của Lương Thị ở Thành phố D xảy ra chút vấn đề, cha anh không thể kịp thời qua đó, cho nên anh mới vội vàng bay qua, xin lỗi đã không nói với em, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng tham gia thi đấu hôm nay của em."
"Anh đang ở Thành phố D?"
"Anh đã quay về rồi." Bạch Lộ quả nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo ở đầu bên kia, hình như là có người đến đón anh, kêu anh lên xe, lại nghe thấy anh nói: "Bây giờ em đã thi xong rồi đúng chứ? Anh sẽ lập tức đến đó đón em..."
"Không cần đâu."
Nghĩ đến anh tối qua đã bay đến Thành phố D, hôm nay lại phải gấp rút trở về, vậy có nghĩa là anh căn bản không hề có thời gian nghỉ ngơi, từ Thành phố A đến Thành phố D, cô biết nếu ngồi máy bay thì ít nhất cũng mất hơn ba tiếng, có lẽ anh ngoại trừ họp ra thì liền ngựa không ngừng vó mà bay đi bay lại, tim Bạch Lộ có chút trống rỗng, có một loại cảm giác đau lòng khó nói thành lời, "Em có thể tự về được, anh nghỉ ngơi đi, em sẽ đến chỗ anh để tìm anh."
"Không cần lo lắng, người đàn ông của em còn không yếu đến mức đó đâu." Lương Phi Phàm lại cười khẽ một tiếng, Bạch Lộ nghe thấy anh ra lệnh tài xế lái xe, dừng lại một lúc mới nói với cô: "Bạch Lộ, em đừng về biệt thự, hôm qua không phải anh đã nói với em hôm nay chờ em xong việc liền muốn đưa em đến một nơi sao? Nếu đã không muốn cho anh đến đón em, vậy em tự bắt xe qua đây có được không?"
"... Nơi nào?"
"Vườn hoa trên không." Lương Phi Phàm nói: "Anh ở đó chờ em."
Vườn hoa trên không.
Thật ra là một nhà hàng, nhưng vì được xây dựng phía trên tòa nhà cao nhất của Thành phố A, các mặt được thiết kế dựa vào cửa sổ, cho nên những người ngồi ở đây dùng bữa sẽ có một loại cảm nhận như bản thân đang ở "Vườn hoa trên không".
Thế nhưng một nơi lãng mạn như vậy, trước đây Bạch Lộ chỉ xem qua giới thiệu trên tạp chí. Cô chỉ biết, người thiết kế nhà hàng này là một cậu ấm con nhà giàu, lúc rãnh rỗi không có việc gì làm đã thiết kế nên một nhà hàng như vậy, ban đầu vốn chỉ mang tâm thái muốn vui đùa, nên khi vừa mới bắt đầu không hề làm tuyên truyền, nhưng hiệu quả lại tốt đến bất ngờ.
Kinh doanh được vài năm, Vườn hoa trên không đã trở thành điểm đến cao cấp mà các cặp đôi yêu nhau yêu thích nhất.
Khi Bạch Lộ ngồi trên xe taxi cô vẫn còn đang suy nghĩ, lúc này Lương Phi Phàm kêu cô đến Vườn hoa trên không là vì chuyện gì nhỉ?
Nhưng nghĩ lại thì bất kể là vì chuyện gì, đi đến nơi đó hơn phân nữa cũng là để dùng cơm. Chỉ là có chút ngoài dự đoán của cô là anh lại chọn đến nơi đó.
Người đàn ông nghiêm túc đó, kỳ thực đã làm cho cô rất cảm động.
Khóe môi nhẹ nhếch lên, Bạch Lộ đưa tay chống cằm, từ cửa sổ xe nhìn ra cảnh vật hai bên đường từ từ vụt qua, đầu mày cuối mắt đều toát lên vẻ hạnh phúc.
Đến nơi, Bạch Lộ trả tiền xe, vừa xuống xe liền trông thấy Quan Triều đã đứng chờ ở cửa.
"Cô Bạch."
Bạch Lộ hơi bất ngờ, "Phàm… ưm, à, Lương tổng anh ấy…"
Trước mặt Quan Triều, vừa mở lời liền gọi "Phi Phàm" khiến cho Bạch Lộ phút chốc nhận ra liền ngừng lại --- Trước đây cô và Quan Triều cũng được xem như là đồng nghiệp, bây giờ tuy rằng có một số việc mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói thẳng ra, nhưng cô vẫn cảm giác hơi ngượng ngùng, rất tự giác mà đổi cách xưng hô, "Lương tổng đã kêu tôi đến đây."
Thời gian Quan Triều và Bạch Lộ quen biết nhau không quá dài, nhưng lại hiểu rất rõ cách làm người của cô, cô không hề giống những người phụ nữ trước đây anh ta từng tiếp xúc, không hề ngang ngược điêu ngoa tùy ý, vì có chỗ dựa mà không sợ gì.
Cô không nhiều lời, có đôi khi đem lại cho người ta cảm giác tuy lạnh nhạt nhưng dường như lại toát ra vài phần bình dị gần gũi.
Khó trách Lương tổng lại quan tâm cô như vậy.
"Cô Bạch, Lương tổng đã ở bên trong, cô cứ đi vào là được."
Bạch Lộ gật gật đầu, chuẩn bị đi vào trong, lại bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, không nhịn được hỏi Quan Triều, "…Cái đó, trợ lý Quan, Lương tổng đang ở bên trong bàn công việc à?"
Nếu không sao Quan Triều lại đứng chờ ở trước cửa chứ?
"Không có, bên trong chỉ có một mình Lương tổng."
Quan Triều ngừng lại một lúc, lại cười với cô, nụ cười đó khiến cho Bạch Lộ vô cùng kinh ngạc, mà lời nói của anh ta lại càng khiến cho Bạch Lộ không hiểu có chuyện gì, "Cô Bạch, chúc mừng cô."
…….
Bạch Lộ nhíu mày, vừa muốn hỏi chúc mừng tôi việc gì? Thì Quan Triều đã mỉm cười gật đầu với cô, liền đi ngang qua cô mà đi về hướng xe.
Cô nhìn theo bóng dáng người đàn ông rất nhanh liền cúi người ngồi vào trong xe, dấu hỏi trên đầu càng lúc càng lớn.
Bạch Lộ vẫn duy trì tư thế ban đầu không chút động đậy, cánh môi đỏ nhẹ nhếch lên, có chút tự giễu mà nói: "Nếu đã biết tôi mang thai, nói một câu khó nghe thì tôi cũng chỉ là tàn hoa bại liễu, thật không hiểu người có tiền tài, gia thế và vẻ ngoài như Sở thiếu gia anh đây, muốn loại phụ nữ nào mà lại không có chứ? Cần gì cứ phải day dưa không rõ với tôi như vậy?"
"Day dưa sao?"
Sở Úy Dạ cười nhạo một tiếng, đôi môi mỏng lạnh lẽo dần dần dán lại gần cô, nhưng lại thoáng thấy một tia kinh hoảng trong đáy mắt cô nên âm thầm chuyển dời, hơi thở nóng hổi đã dừng lại bên ngoài vành tai cô, hắn không có cưỡng ép hôn cô, nhưng lại gần như cắn chặt lấy tai cô.
"Em cảm thấy là day dưa, vậy thì cứ day dưa đi, ai bảo tôi lại nhìn trúng em chứ? Em không cần nhắc nhở tôi sự thật về việc em đã trở thành người phụ nữ của Lương Phi Phàm, tôi vẫn luôn rất tỉnh táo." Hắn thấp giọng cười, "Nhưng Sở Úy Dạ tôi đây, từ trước đến nay không phải là một người dễ dàng nhận thua cuộc, em yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ dùng cách của mình để theo đuổi em, tôi sẽ không miễn cưỡng em, Bạch Lộ, em có thể an tâm sống qua ngày, tôi sẽ ở đây chờ em, tôi tin rằng em sẽ nghoảnh đầu lại để nhìn thấy sự tồn tại của tôi."
...
Cơ thể Bạch Lộ cương cứng, Sở Úy Dạ đã thả cô ra, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua má cô, như vô ý nhưng rõ ràng lại mang theo hơi ấm quyến luyến.
Những lời hắn vừa nói, ánh mắt hắn ta đang nhìn mình---
Tất cả đều đang tiết lộ một tin tức, chính là bốn chữ --- Thề phải có được.
Bạch Lộ cắn môi, không đợi cô có bất kỳ phản bác gì thì Sở Úy Dạ đã vươn tay, nhẹ nhàng chạm khẽ lên vai cô, khôi phục lại sự kiêu ngạo bất cần thường ngày, cong khóe môi lên nhẹ giọng nói: "Cuộc thi đấu hôm nay, phải cố lên nhé cô gái của tôi."
Bạch Lộ nháy nháy mắt, cô quả thật có chút lờ mờ không rõ.
Bởi vì trước giờ cô chưa từng thấy qua một Sở Úy Dạ dịu dàng như vậy, khiến cho cô trong một khoảnh khắc không nói được câu nào, nhưng hắn đã xoay người, trực tiếp đi thẳng về phía xe của mình, sau đó dưới cái nhìn của cô liền lái xe rời đi.
Cuộc thi thiết kế kiến trúc lần này có liên kết với chính phủ, thế nên sinh viên tốt nghiệp khóa này chiếm 80% những người đến tham gia.
Nghe nói lần này, nếu giành được giải nhất của cuộc thi sẽ tương đương với việc đã được chính phủ của Thành phố A công nhận, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ cực kỳ sáng lạng, nên ai cũng hy vọng được trở thành người nổi trội trong cuộc thi.
Trước đây Bạch Lộ vẫn có chút nghĩ không thông, tại sao đơn vị chính phủ của Thành phố A lại muốn tổ chức những cuộc thi thiết kế kiến trúc như vầy, nhưng sau đó cô mới biết, vì cách nghĩ của Ủy viên thư ký thành phố vừa mới nhậm chức sáng suốt hơn rất nhiều so với quan chức cấp cao tại vị trước đó.
Ông ấy có ý muốn bồi dưỡng nhân tài, tòa nhà ủy ban thành phố của ông ấy trước đây cũng có ý nghĩ đó nên mới triệu tập tổ chức hội nghị bầu chọn.
Bản thiết kế đó của Bạch Lộ tuy rằng trước đó đã bị người của Viễn Đông cướp mất, nhưng ai ai cũng đều biết, nhờ có bản thiết kế đó mà Viễn Đông đã có được hạng mục hợp đồng ba năm với Chính phủ thành phố, đây rõ ràng là đã câu được một con cá lớn.
Đối với Bạch Lộ mà nói, tuy rằng cô rất hy vọng sẽ đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp hội trường... dòng người đông đúc, tâm trạng cô vào giờ phút này ngược lại lại rất bình ổn.
Giống như Lương Phi Phàm đã nói, cứ phát huy như bình thường, quan trọng là được tham dự, còn về thành tích thì cứ thuận theo tự nhiên.
Quy tắc của cuộc thi mọi người đều đã nắm rõ, đề mục sẽ được công bố vào ngay lúc thi, Bạch Lộ tìm được vị trí của mình xong, cô trước tiên cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho Lương Phi Phàm, nhưng lại không ngờ rằng điện thoại của anh vẫn trong trạng thái khóa máy như cũ.
Bạch Lộ ấn tắt máy, hít sâu một hơi, nhìn lại cũng gần đến giờ rồi, trước khi cô tắt nguồn liền muốn gửi một tin nhắn cho Lương Phi Phàm, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có lẽ anh sẽ không đọc được nên đành thôi.
Đến giờ, cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, sau khi đề tài được công bố, Bạch Lộ ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
——Yêu cầu người tham gia thi đấu trong vòng 2 giờ đồng hồ, tự do phát huy, hoàn thành một tác phẩm kiến trúc mà tự bản thân cảm thấy phù hợp nhất với thời gian và năng lực của mình.
Hình thức thiết kế bản vẽ nhanh chóng như vậy, trước đây Bạch Lộ gần như là làm mỗi ngày, cho nên cô căn bản không hề cảm thấy có chút khó khăn nào, hai tiếng, cô rất dễ dàng liền có thể hoàn thành một bản vẽ, nhưng lần này dù sao cũng là tham gia thi đấu, nên cô đã dùng thời gian mười mấy phút đồng hồ để suy nghĩ, sau cùng mới bắt đầu vẽ.
...
Thời gian hai tiếng, sau khi Bạch Lộ hoàn thành tác phẩm, vừa ngẩng đầu lên, thì vừa lúc hết thời gian.
Cô lại nhìn vào bản vẻ đã hoàn thành được đặt một bên của mình, do dự trong một thoáng chốc liền cầm bút lên, viết một chữ rất nhỏ vào bên dưới góc phải của bản vẽ, sau đó mới viết tên mình lên, rồi lại đợi người của ban tổ chức đến thu bài.
Ra khỏi hội trường, Bạch Lộ đứng ở cửa chính đợi một lúc, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng xe của Lương Phi Phàm, ngay cả xe của tài xế trong biệt thự cũng không thấy đâu.
Bạch Lộ lấy điện thoại ra, sau đó mới ấn vào nút mở nguồn, màn hình điện thoại sáng lên, rất nhanh sau đó liền nhận được tín hiệu, gần như là cùng một lúc liền có một cuộc gọi đến, Bạch Lộ nhìn vào ba chữ "Lương Phi Phàm" đang nhảy trên màn hình, tim cô dường như muốn dâng lên đến cổ họng.
Cô không chút nghĩ ngợi liền lập tức nhấn vào phím nhận cuộc gọi.
"Em thi xong chưa?" Âm thanh trầm thấp của Lương Phi Phàm, xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai Bạch Lộ, cô có thể nhận ra được trong giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi rã rời.
Trái tim vừa được buông xuống của Bạch Lộ, trong phút chốc lại thắt chặt lại, cô không trả lời mà hỏi ngược lại, "Phi Phàm, sao điện thoại của anh lại cứ khóa máy vậy? Có phải có chuyện gì không? Nghe giọng anh có chút không đúng lắm, có phải anh xảy ra chuyện gì không?"
" Đừng căng thẳng."
Lương Phi Phàm cười khẽ trấn an cô, giọng nói trầm trầm bởi vì cố ý khắc chế nhẹ giọng, nên càng thể hiện rõ sự mê người, "Không phải anh vẫn rất tốt đây sao? Không có chuyện gì quá nghiêm trọng cả."
"Không có việc gì nghiêm trọng vậy sao vẫn cứ khóa máy? Phi Phàm, anh nói thật cho em biết, có phải vì em nên anh mới..."
"Ngốc này, em nghĩ bậy gì đó?" Lương Phi Phàm ngắt lời cô, thật sự sợ rằng cô sẽ suy nghĩ lung tung, anh tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Không có chút liên quan nào đến em cả, là chuyện của Lương thị. Hôm qua công ty con của Lương Thị ở Thành phố D xảy ra chút vấn đề, cha anh không thể kịp thời qua đó, cho nên anh mới vội vàng bay qua, xin lỗi đã không nói với em, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng tham gia thi đấu hôm nay của em."
"Anh đang ở Thành phố D?"
"Anh đã quay về rồi." Bạch Lộ quả nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo ở đầu bên kia, hình như là có người đến đón anh, kêu anh lên xe, lại nghe thấy anh nói: "Bây giờ em đã thi xong rồi đúng chứ? Anh sẽ lập tức đến đó đón em..."
"Không cần đâu."
Nghĩ đến anh tối qua đã bay đến Thành phố D, hôm nay lại phải gấp rút trở về, vậy có nghĩa là anh căn bản không hề có thời gian nghỉ ngơi, từ Thành phố A đến Thành phố D, cô biết nếu ngồi máy bay thì ít nhất cũng mất hơn ba tiếng, có lẽ anh ngoại trừ họp ra thì liền ngựa không ngừng vó mà bay đi bay lại, tim Bạch Lộ có chút trống rỗng, có một loại cảm giác đau lòng khó nói thành lời, "Em có thể tự về được, anh nghỉ ngơi đi, em sẽ đến chỗ anh để tìm anh."
"Không cần lo lắng, người đàn ông của em còn không yếu đến mức đó đâu." Lương Phi Phàm lại cười khẽ một tiếng, Bạch Lộ nghe thấy anh ra lệnh tài xế lái xe, dừng lại một lúc mới nói với cô: "Bạch Lộ, em đừng về biệt thự, hôm qua không phải anh đã nói với em hôm nay chờ em xong việc liền muốn đưa em đến một nơi sao? Nếu đã không muốn cho anh đến đón em, vậy em tự bắt xe qua đây có được không?"
"... Nơi nào?"
"Vườn hoa trên không." Lương Phi Phàm nói: "Anh ở đó chờ em."
Vườn hoa trên không.
Thật ra là một nhà hàng, nhưng vì được xây dựng phía trên tòa nhà cao nhất của Thành phố A, các mặt được thiết kế dựa vào cửa sổ, cho nên những người ngồi ở đây dùng bữa sẽ có một loại cảm nhận như bản thân đang ở "Vườn hoa trên không".
Thế nhưng một nơi lãng mạn như vậy, trước đây Bạch Lộ chỉ xem qua giới thiệu trên tạp chí. Cô chỉ biết, người thiết kế nhà hàng này là một cậu ấm con nhà giàu, lúc rãnh rỗi không có việc gì làm đã thiết kế nên một nhà hàng như vậy, ban đầu vốn chỉ mang tâm thái muốn vui đùa, nên khi vừa mới bắt đầu không hề làm tuyên truyền, nhưng hiệu quả lại tốt đến bất ngờ.
Kinh doanh được vài năm, Vườn hoa trên không đã trở thành điểm đến cao cấp mà các cặp đôi yêu nhau yêu thích nhất.
Khi Bạch Lộ ngồi trên xe taxi cô vẫn còn đang suy nghĩ, lúc này Lương Phi Phàm kêu cô đến Vườn hoa trên không là vì chuyện gì nhỉ?
Nhưng nghĩ lại thì bất kể là vì chuyện gì, đi đến nơi đó hơn phân nữa cũng là để dùng cơm. Chỉ là có chút ngoài dự đoán của cô là anh lại chọn đến nơi đó.
Người đàn ông nghiêm túc đó, kỳ thực đã làm cho cô rất cảm động.
Khóe môi nhẹ nhếch lên, Bạch Lộ đưa tay chống cằm, từ cửa sổ xe nhìn ra cảnh vật hai bên đường từ từ vụt qua, đầu mày cuối mắt đều toát lên vẻ hạnh phúc.
Đến nơi, Bạch Lộ trả tiền xe, vừa xuống xe liền trông thấy Quan Triều đã đứng chờ ở cửa.
"Cô Bạch."
Bạch Lộ hơi bất ngờ, "Phàm… ưm, à, Lương tổng anh ấy…"
Trước mặt Quan Triều, vừa mở lời liền gọi "Phi Phàm" khiến cho Bạch Lộ phút chốc nhận ra liền ngừng lại --- Trước đây cô và Quan Triều cũng được xem như là đồng nghiệp, bây giờ tuy rằng có một số việc mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói thẳng ra, nhưng cô vẫn cảm giác hơi ngượng ngùng, rất tự giác mà đổi cách xưng hô, "Lương tổng đã kêu tôi đến đây."
Thời gian Quan Triều và Bạch Lộ quen biết nhau không quá dài, nhưng lại hiểu rất rõ cách làm người của cô, cô không hề giống những người phụ nữ trước đây anh ta từng tiếp xúc, không hề ngang ngược điêu ngoa tùy ý, vì có chỗ dựa mà không sợ gì.
Cô không nhiều lời, có đôi khi đem lại cho người ta cảm giác tuy lạnh nhạt nhưng dường như lại toát ra vài phần bình dị gần gũi.
Khó trách Lương tổng lại quan tâm cô như vậy.
"Cô Bạch, Lương tổng đã ở bên trong, cô cứ đi vào là được."
Bạch Lộ gật gật đầu, chuẩn bị đi vào trong, lại bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, không nhịn được hỏi Quan Triều, "…Cái đó, trợ lý Quan, Lương tổng đang ở bên trong bàn công việc à?"
Nếu không sao Quan Triều lại đứng chờ ở trước cửa chứ?
"Không có, bên trong chỉ có một mình Lương tổng."
Quan Triều ngừng lại một lúc, lại cười với cô, nụ cười đó khiến cho Bạch Lộ vô cùng kinh ngạc, mà lời nói của anh ta lại càng khiến cho Bạch Lộ không hiểu có chuyện gì, "Cô Bạch, chúc mừng cô."
…….
Bạch Lộ nhíu mày, vừa muốn hỏi chúc mừng tôi việc gì? Thì Quan Triều đã mỉm cười gật đầu với cô, liền đi ngang qua cô mà đi về hướng xe.
Cô nhìn theo bóng dáng người đàn ông rất nhanh liền cúi người ngồi vào trong xe, dấu hỏi trên đầu càng lúc càng lớn.
/338
|