Tạ Văn Đông đi một mình trở về nhà, đã hơn mười giờ tối, người đi đường đã ít gặp. Gió đêm thổi qua, bãi cỏ ven đường phát ra những tiếng "sàn sạt". Thành thị lúc này yên ắng dị thường, chỉ là thỉnh thoảng có ô tô bên cạnh rít lên đi qua. Tạ Văn Đông vừa đi vừa nhìn những tảng đá ở trên đường, trong lòng có tâm sự. Thời gian tới mình sẽ thế nào đây? Là cả đời làm một tên côn đồ không tốt không xấu, mình nhất cổ tác khí gia nhập vào hắc đạo. Bất kể là gì, cũng là điều mình không muốn, càng tiền vào sâu càng hiểu rõ hai con đường này đều không có đường về. Trong lòng hắn đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, ngay cả mình cũng giật nảy. Lắc đầu, đem những ý nghĩ như vậy loại bỏ khỏi đầu. Thế nhưng Tạ Văn Đông thật không ngờ, nhiều năm sau mình cách ý nghĩ này càng xa.
Tạ Văn Đông lắc đầu không thèm nghĩ đến những điều này nữa, số phận con người có đôi khi dựa vào chính quyết định của mình, mà đôi khi do ông trời định trước.
Sau đó một tháng, có thể nói là một tháng khổ nhất của Lý Sảng và Cao Cường cùng những học sinh đàn em. Không có tự do, chỉ có áp bức. Không có hưởng thụ, chỉ có đọc sách. Lúc đàn áp Tạ Văn Đông, những người bị thầy cô giáo cho là cặn bạ của xã hội sau này, thành tích mức độ đều nâng cao. Khiến mỗi thầy cô giáo phải mở rộng tầm mắt. Trong lòng đều đang suy nghĩ: Lẽ nào nỗ lực của mình đã cảm động tới những thiếu niên bất lương này, khiến bọn họ đổi tính? Trường học cũng vì thể mà sẽ, biểu dương chủ nhiệm lớp các ban vào đầu tháng ba. Đám học sinh so với ngày xưa giỏi hơn nhiều lắm, vì sự nghiệp giáo dục hiến dâng. Chủ nhiệm lớp các ban đều tỏ thái độ, “Vì đời sau của tổ quốc, chúng tôi sau này sẽ càng nỗ lực công tác, dạy dỗ học sinh thật tốt…”
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đã tới. Trước một hôm Tạ Văn Đông gọi tất cả các huynh đệ muốn được thi tới, hỏi bọn họ ôn tập thế nào? Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói. Trong lòng đều hiểu rõ sự nghiệp học hành ba năm đã bỏ bê có thể dễ dàng kiếm về như vậy! Thấy tất cả mọi người không ai hé răng, Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Mặc kệ các cậu dùng biện pháp gì, chờ đến lúc thi ngày mai cho anh một thằng nhấc máy BB!”
Lý Sảng thắc mắc hỏi: "Anh Đông, vậy ý là làm gì thế? Cao Cường đầu tiên ngẩn người, nhưng lập tức hiểu ra, đánh vào đầu Lý Sảng một cái, “Mày là đầu heo à, anh Đông truyền đáp án cho chúng ta đó!"
Lý Sảng ra vẻ “ta rất hiểu", lớn tiếng nói: “Mày cút ra kia, ta mà không biết à?”Sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi thằng đàn em bên cạnh “Dùng máy BB truyền đáp án là như thế nào?” Thằng đàn em bị hỏi vẻ mặt bất đắc dĩ, anh Cường nói thật đúng, thật sự là đầu heo. Nhưng hắn không dám nói như vậy, giải thích lại một chút.
Tạ Văn Đông thấy vẻ mặt tất cả mọi người đều tươi cười bàn luận, lớn tiếng nói: “Ai hiện tại không mượn được giơ tay, anh nghĩ biên pháp giúp cho!” (Khi đó máy BB tại Đông Bắc vẫn còn mới mẻ, không như bây giờ, điện thoại di động rất phổ biến).
Có mấy đàn em giơ tay lên, Lý Sảng nhìn xung quanh đỏ mặt, cúi đầu nắm tay giơ lên. Cao Cường ở bên canh đẩy hắn một cái, “Tao nói mày lão béo, mày đừng để mất mặt, cái của mày tao sẽ mượn giúp".
Đầu Lý Sảng cúi xuống càng thấp, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Nhà tao nghèo mà!” Huynh đệ xung quanh 'ha ha' cười rộ lên. Tạ Văn Đông cười nói: “Ai có thể mượn nhiều thì tận lực mà mượn, trước tiên giúp các huynh đệ qua một cửa đã, biết không?” Có mấy người trong nhà có tiền lớn tiếng nói: “Biết rồi, anh Đông!"
Tạ Văn Đông gật đầu hài lòng. Lý Sảng hỏi: “Anh Đông, anh có đúng là đã sớm nghĩ ra biện pháp giúp bọn em qua cửa đúng không?"
“Ài! Cái này gọi là lo trước tính sau. Bọn mày trong bụng có một chút kiến thức thì cần làm gì?"
“Vậy anh Đông còn bắt bọn em đọc sách một tháng để làm gì?”Lý Sảng cũng giúp mọi người nói ra thắc mắc ở trong lòng.
Tạ Văn Đông mặt nghiêm túc hỏi: “Bởi vì tao không muốn bọn mày ở cao trung giống cái chày gỗ. Bọn mày cũng phải nhớ kỹ, sau này không có văn hóa, mày trong xã hội là rắm cũng không phải! Mặc kệ mày đi tới đó, cũng không có ai có thể coi trọng mày, cho dù chúng mày sao này có tham gia vào xã hội đen làm lão đại cũng như vậy”Mọi người thế mới biết dụng tâm của Tạ Văn Đông, đó thực sự vì mình mà lo nghĩ, trong lòng cảm động, cùng kêu lên: “Đã rõ, anh Đông!"
Hôm sau, cửa tiểu học số bốn chật ních phụ huynh học sinh. Bởi vì địa điểm thi nhị trung ở nơi này, các phụ huynh học sinh để khuyến khích hài tử của mình nỗ lực, đã đứng ở chỗ này tới trưa.
Tam Nhãn ngồi xổm một bên, phả ra một hơi rồi một hơi, nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi một đàn em bên cạnh: “Tiểu Hoa, mày đi nghe điện thoại xem có phải đã chiếm được hay không?” Tiểu Hoa kia “dạ”một tiếng rồi chạy đi. “Đã hơn một tiếng đồng hồ, sao còn chưa đi ra!”Tam Nhãn chờ lâu không nhịn được kêu gào.
“Anh Tam Nhãn, anh Đông có phải là ra không được hay không?”Đàn em bên cạnh hỏi. Tam Nhãn lắc đầu, hắn cũng không biết.
Sau năm phút đồng hồ, có người vỗ vai Tam Nhãn, khiến hắn bị hù nhảy dựng lên, xoay người muốn mắng to, vừa nhìn thì ra là Tạ Văn Đông, miệng mở ra lập tức ngậm lại. “Anh Đông, anh ra lúc nào thế? Sao em không nhìn thấy anh!"
Tạ Văn Đông vui vẻ “ha hả”nói: “Cửa có người gác không ra được, anh đành phải nhảy tường”Nói xong, không biết từ đâu móc ra một tờ giấy đưa cho Tam Nhãn, “Nhanh lên một chút, không đủ thời gian đâu!"
“Dạ được, anh Đông yên tâm đi, một người cũng không thể trượt!”Tam Nhãn cầm lấy tờ giấy cũng chẳng thèm nhìm dẫn theo đàn em chạy đi.
Cuối cùng, kết quả của kỳ thi giữa kỳ cũng đã có. Các huynh đệ toàn bộ đều qua cả, mà thành tích của Tạ Văn Đông lại đứng đầu khối, nhưng thủ khoa trung khảo lại muốn đi trường hang ba Trường trung học số 1 ở thành phố J, khiến thầy cô giáo không thể ngờ được, trong lòng thầm than đáng tiếc: Một mầm cây tốt cứ như vậy mà bị hủy!
Cha mẹ Tạ Văn Đông lại phản đối, bị ép buộc Tạ Văn Đông không có biện pháp cuối cùng nói với cha mẹ: “Ba mẹ, con đã trưởng thành, hãy để con tự chọn con đường tương lai! Con cam đoan với bố mẹ, sau ba năm, con nhất định có thể thi vào đại học".
Cha Tạ Văn Đông nói với mẹ hắn: “Ài, hài tử lớn rồi. Nó có lựa chọn của chính mình, chúng ta có thể ép buộc nó một lúc, nhưng không thể ép buộc nó cả đời” Sau đó nói với Tạ Văn Đông: “Văn Đông à, mong rằng con có thể đi được trên con đường của mình, sau này sẽ không có cơ hội hối hận nữa đâu!"
Cứ như vậy, Tạ Văn Đông với thân phận hạng nhất tiến nhập vào Trung học số 1 ác danh truyền xa, hơn thế còn mang theo hơn một trăm đàn em. Tạ Văn Đông cuối cùng cũng kết thúc thúc số phận học sinh sơ trung của mình, bắt đầu một giai đoạn mới mà đời người phải trải qua.
Trong ngày nghỉ ở cao trung, Tạ Văn Đông chưa hề nhản rỗi. Sau khi cùng Tam Nhãn đánh qua một trận hắn biết trong xã hội muốn nổi danh chỉ dựa vào ý nghĩ và thủ đoạn nhẫn tâm còn chưa đủ, còn cần có một cơ thể cường tráng. Trong thời gian hơn hai tháng, Tạ Văn Đông gia nhập vào ban học sanda (Tán đả), ban võ thuật, chỉ cần mình rảnh rỗi sẽ không ngừng rèn đúc thân thể. Ngay cả Tam Nhãn cũng rất bội phục sự bền bỉ của hắn. Tiếp xúc một thời gian dài như vậy, hắn có thể lý giải được tính cách của Tạ Văn Đông là: nếu không làm thì thôi, làm thì làm tốt nhất. Một tháng sau, Tạ Văn Đông đưa Tam Nhãn tìm đến ban sanda. Đeo bao tay đánh bốc cùng Tam Nhãn độc đấu, kết quả ai thắng ai thua không ai biết, thế nhưng kết quả của hai người đều rất thảm, cả người đều bị thương.
Nửa tháng sau, Tạ Văn Đông lại tìm Tam Nhãn. Lúc này Lý Sảng và Cao Cường cũng theo đến, thế nhưng bị bắt ở ngoài cửa, chờ sau khi Tam Nhãn con mắt sưng như một cái bướu lớn đi ra, hai người hỏi kết quả, Tam Nhãn chỉ nói một câu “Anh Đông ở mặt vận động rất có thiên phú!”Sau đó đi ra ngoài.
Lại nửa tháng sau, khi Tạ Văn Đông tìm đến Tam Nhãn lần thứ hai, mắt của Tam Nhãn vẫn bị sưng lại trên nằm mặt đất nói cái gì cũng không đi… Tạ Văn Đông không có cách nào, bắt đầu dụ dỗ: “Chỉ cần mày đi, tối nay anh sẽ mời đi ăn, chỗ nào mày cứ tùy tiện chọn” Tam Nhãn ôm mắt nói: “Cho dù dẫn đi tìm gái em cũng không đi, nếu như ngay cả mạng cũng không còn thì ăn cái gì?” Lý Sảng ở bên kia không chịu nổi mê hoặc, chủ động muốn một đấu một với Tạ Văn Đông. Tam Nhãn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Lý Sảng đi xa lắc đầu một trận, trong lòng tự nhủ: “Huynh đệ bảo trọng!” Kết quả là tối hôm đó trong khi ăn cơm với Tạ Văn Đông, Lý Sảng phun ra hai cái răng hàm.
Từ đó về sau, khi Tạ Văn Đông tìm người đấu tay đôi, trong chu vi năm thước tuyệt không có một ai. Tam Nhãn từng nói qua: “Anh Đông sau này không hỗn loạn có thể đi chạy một trăm mét. Sức bật của hắn thích hợp với loại vận động này”Lý Sảng nghe thế bản thân đã lĩnh hội cũng gật đầu.
Thời gian trôi qua hơn hai tháng, Tạ Văn Đông vẫn cứ có hình dáng già dặn, chỉ là cao hơn một cái đầu, khiến người ta cảm thấy rất gầy yếu.
Trung học số 1 cách nhà Tạ Văn Đông khá xa, hắn không thể làm gì khác hơn là đạp xe đi học. Tới cửa trường học, mắt thấy đầu tiên là một bên cửa bị phá. Trên cột trụ xi-măng ở hai bên cửa dán đầy giấy, tiến lên nhìn: “Bệnh lây qua đường sinh dục người bệnh không cần buồn…” Ngất mất, quảng cáo như vậy cũng dán trên cửa trường học sao? Tạ Văn Đông lắc đầu đi vào trường học. Thấy cửa phòng trực ban có một lão đầu ngồi xem báo, ta văn đông đi tới hỏi: “Bác ơi, cháu là học sinh mới chuyển tới, xin hỏi học sinh mới báo danh ở đâu?"
Lão đầu buông tờ báo, nhìn Tạ Văn Đông một chút, lớn tiếng nói: “Cậu nói cái gì? Ta nghe không rõ, lớn tiếng lên!” Tạ Văn Đông không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng nói: “Cháu nói, học sinh mới báo danh ở đâu?"
“Cái gì? Cậu bị muộn rồi! Vậy cậu còn không mau vào học nói chuyện với ta làm gì?!” Lão đầu suy nghĩ cầm lấy tờ báo xem tiếp.
Tạ Văn Đông thiếu chút nữa thổ huyết, có một bảo vệ như vậy giữ cửa trường này con không loạn được sao? Không để ý tới lão đầu nữa, đạp xe đi vào trong trường. Đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng ồn của xe máy. Tạ Văn Đông không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng phi qua một bên, xe cũng đổ xuống mặt đất. Một chiếc xe máy vọt qua bên cạnh hắn, ở trước đó không xa thì dừng lại. Người lái xe mặc một bộ bò, tháo mũ bảo hiểm xuống, đột nhiên mái tóc đen nhánh bay lượn ở không trung, quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông. “Đẹp quá”Tạ Văn Đông thấy rõ người lái xe thì ra là một nữ sinh. Trên khuôn mặt trái xoan có hai hàng loan mi tinh tế, phía dưới đôi mắt đẹp như khảm trân châu đen sáng rực rỡ, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át đang di chuyển.
“Mù à? Đi đường không có mắt sao?”
Giọng nói rất êm tai, lời vừa nói ra khiến Tạ Văn Đông không còn lòng dạ nào thưởng thức sự mỹ lệ của nàng lần nữa, vẻ mặt hắn úy khuất: “Hình như là người đi xe đụng vào ta trước! Làm sao lại trạch ngược lại ta”.
Nữ sinh kia quan sát trên dưới Tạ Văn Đông, tướng mạo coi là thanh tú, con mắt đúng là vô cùng đặc biệt a! Vừa nhỏ vừa dài, còn đặc biệt sáng sủa. Khiến người ta có một loại cảm giác không giống vậy.
Thấy nữ sinh kia nhìn mình chằm chằm, Tạ Văn Đông có chút xấu hổ: “Bạn học, trên người tôi không đúng chỗ nào à?"
Giọng nói của Tạ Văn Đông cắt đứt sự trầm tư của nữ sinh, má phấn có chút ửng đỏ, xuống xe đi tới phía hắn nói: “Cậu là học sinh mới?”Tạ Văn Đông gật đầu. Cảm thấy nữ sinh này có vóc người rất đẹp, thân cao trên dưới một mét bảy, xấp sỉ bằng mình. Hơn nữa người có dáng dây, Tạ Văn Đông cuối cùng cũng hiểu, ý nghĩa của duyên dáng yêu kiều.
“Là học sinh mới nên gọi tôi là chị, không được gọi là bạn học. Nhìn cậu rất ốm yếu, sau này có người khi dễ cứ tìm chị, chị sẽ giúp cậu ra mặt!”Nữ sinh kia vừa nói vừa vỗ vỗ đầu Tạ Văn Đông. Chính mình cũng không biết vì sao, thấy tướng mạo thanh tú của nam hài này, trong lòng luôn muốn thân thiết với hắn bảo hộ cho hắn, có lẽ hắn lớn lên đã gầy yếu khiến mình có ý muốn bảo hộ! Nữ sinh kia trong lòng giải thích. Tạ Văn Đông có chút dở khóc dở cười, nữ sinh này “Bảng hiệu lớn”cũng bình thường. Nhưng lại rất “thông minh”gật đầu: “Vâng, cám ơn học tỷ. Học đệ sẽ nhớ kỹ!"
Thấy con mắt sáng sủa của Tạ Văn Đông đang hàm chứa tiếu ý nhìn mình, trong lòng không ngờ nhảy lên, lắc đầu nhanh chóng rời khỏi. Trong lòng tự nàng nói là mình đi, không phải là đang trốn tránh. Tạ Văn Đông ở đằng sau còn gọi lớn một tiếng: “Tạm biệt học tỷ!”Thực ra hắn cũng không biết nữ sinh kia là người ban nào, hắn cũng không muốn biết, vừa bị nữ sinh kia thu hút là do trực giác thưởng thức cái đẹp.
Thấy nữ sinh đi xa, Tạ Văn Đông mới thu hồi ánh mắt, cúi người nâng xe dậy. Lúc này phía sau truyền đến giọng nam cao: “Anh Đông! Chờ em một chút!”Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Tạ Văn Đông quay đầu lại nhìn thấy Lý Sảng đầu đầy mồ hôi, phía sau là Cao Cường cùng sáu khuôn mặt xa lạ.
Đi tới trước mặt, Lý Sảng nói với sáu người kia: “Đây chính là anh Đông, lão đại của bọn mày!” Sáu người kia nhìn thoáng qua Tạ Văn Đông, khom lưng đồng thanh nói: “Chào anh Đông!"
Thấy Tạ Văn Đông vẻ mặt khó hiểu, Cao Cường giải thích: “Sáu đàn em này cũng đều là học sinh mới, tìm tới anh Tam Nhãn và chúng ta. Đánh đấm cũng đều là hổ con!"
Tạ Văn Đông gật đầu với sáu người kia một cái, nói với Lý Sảng và Cao Cường: “Một lúc nữa chờ các huynh đệ tới đủ, bọn mày quan sát một chút, trước tiên đừng gây chuyện nghe chưa?” Hai người gật đầu, Lý Sảng cười hì hì nói: “Anh Đông, em đi theo anh lâu như vậy ít nhiều cũng học được một ít, anh yên tâm đi!"
Tạ Văn Đông xoay người lắc đầu nói: “Người anh lo lắng nhất chính là mày” Đạp xe tới chỗ lán để xem đạp ở bên cạnh. Cao Cường cười hả hả, đạp xe theo phía Tạ Văn Đông. “Gia hỏa mày, ngoại trừ nhìn có chút hả hê thì còn có thể làm gì?” Thân thể mập mạp của Lý Sảng lần nữa cưỡi lên xe đuổi theo Tạ Văn Đông, sáu đàn em mới tới vẻ mặt tươi cười đi tới.
Tạ Văn Đông chờ mọi người tới lán gửi xe, đang muốn đi vào trong, ở cửa bị hai học sinh ngăn lại. “Ê… Ê… Ê! Dừng lại hết, vào bên trong làm gì, không biết đây là nơi để xe của thầy cô giáo sao?”
Lý Sảng trong lòng khó chịu. “Ta vừa thấy có người mặc đồng phục học sinh để xe ở đó rồi vào, vì sao đến chúng ta lại không được?"
Một học sinh có đôi mắt nhỏ liếc mắt nhìn Lý Sảng. “Người ta là người ta, mày là mày. Tao nói không được là không được!” Người gầy ở bên cạnh cũng đồng thời không nói chuyện, nhưng khi ngẩng đầu lên khiến người ta có thể nhìn thấy lông mũi trong mũi hắn.
Lý Sảng dừng xe lại, tiến lên lý luận: “Thế nào hả… Bởi vì tao là học sinh mới đúng không? Tao nói cho mày biết, lập tức tránh ra cho ta. Hôm nay tao không để xe ở đây thì không được” Tạ Văn Đông cũng hiểu được hai người kia quá phận, cũng không ngăn cản Lý Sảng.
Tạ Văn Đông lắc đầu không thèm nghĩ đến những điều này nữa, số phận con người có đôi khi dựa vào chính quyết định của mình, mà đôi khi do ông trời định trước.
Sau đó một tháng, có thể nói là một tháng khổ nhất của Lý Sảng và Cao Cường cùng những học sinh đàn em. Không có tự do, chỉ có áp bức. Không có hưởng thụ, chỉ có đọc sách. Lúc đàn áp Tạ Văn Đông, những người bị thầy cô giáo cho là cặn bạ của xã hội sau này, thành tích mức độ đều nâng cao. Khiến mỗi thầy cô giáo phải mở rộng tầm mắt. Trong lòng đều đang suy nghĩ: Lẽ nào nỗ lực của mình đã cảm động tới những thiếu niên bất lương này, khiến bọn họ đổi tính? Trường học cũng vì thể mà sẽ, biểu dương chủ nhiệm lớp các ban vào đầu tháng ba. Đám học sinh so với ngày xưa giỏi hơn nhiều lắm, vì sự nghiệp giáo dục hiến dâng. Chủ nhiệm lớp các ban đều tỏ thái độ, “Vì đời sau của tổ quốc, chúng tôi sau này sẽ càng nỗ lực công tác, dạy dỗ học sinh thật tốt…”
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đã tới. Trước một hôm Tạ Văn Đông gọi tất cả các huynh đệ muốn được thi tới, hỏi bọn họ ôn tập thế nào? Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói. Trong lòng đều hiểu rõ sự nghiệp học hành ba năm đã bỏ bê có thể dễ dàng kiếm về như vậy! Thấy tất cả mọi người không ai hé răng, Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Mặc kệ các cậu dùng biện pháp gì, chờ đến lúc thi ngày mai cho anh một thằng nhấc máy BB!”
Lý Sảng thắc mắc hỏi: "Anh Đông, vậy ý là làm gì thế? Cao Cường đầu tiên ngẩn người, nhưng lập tức hiểu ra, đánh vào đầu Lý Sảng một cái, “Mày là đầu heo à, anh Đông truyền đáp án cho chúng ta đó!"
Lý Sảng ra vẻ “ta rất hiểu", lớn tiếng nói: “Mày cút ra kia, ta mà không biết à?”Sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi thằng đàn em bên cạnh “Dùng máy BB truyền đáp án là như thế nào?” Thằng đàn em bị hỏi vẻ mặt bất đắc dĩ, anh Cường nói thật đúng, thật sự là đầu heo. Nhưng hắn không dám nói như vậy, giải thích lại một chút.
Tạ Văn Đông thấy vẻ mặt tất cả mọi người đều tươi cười bàn luận, lớn tiếng nói: “Ai hiện tại không mượn được giơ tay, anh nghĩ biên pháp giúp cho!” (Khi đó máy BB tại Đông Bắc vẫn còn mới mẻ, không như bây giờ, điện thoại di động rất phổ biến).
Có mấy đàn em giơ tay lên, Lý Sảng nhìn xung quanh đỏ mặt, cúi đầu nắm tay giơ lên. Cao Cường ở bên canh đẩy hắn một cái, “Tao nói mày lão béo, mày đừng để mất mặt, cái của mày tao sẽ mượn giúp".
Đầu Lý Sảng cúi xuống càng thấp, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Nhà tao nghèo mà!” Huynh đệ xung quanh 'ha ha' cười rộ lên. Tạ Văn Đông cười nói: “Ai có thể mượn nhiều thì tận lực mà mượn, trước tiên giúp các huynh đệ qua một cửa đã, biết không?” Có mấy người trong nhà có tiền lớn tiếng nói: “Biết rồi, anh Đông!"
Tạ Văn Đông gật đầu hài lòng. Lý Sảng hỏi: “Anh Đông, anh có đúng là đã sớm nghĩ ra biện pháp giúp bọn em qua cửa đúng không?"
“Ài! Cái này gọi là lo trước tính sau. Bọn mày trong bụng có một chút kiến thức thì cần làm gì?"
“Vậy anh Đông còn bắt bọn em đọc sách một tháng để làm gì?”Lý Sảng cũng giúp mọi người nói ra thắc mắc ở trong lòng.
Tạ Văn Đông mặt nghiêm túc hỏi: “Bởi vì tao không muốn bọn mày ở cao trung giống cái chày gỗ. Bọn mày cũng phải nhớ kỹ, sau này không có văn hóa, mày trong xã hội là rắm cũng không phải! Mặc kệ mày đi tới đó, cũng không có ai có thể coi trọng mày, cho dù chúng mày sao này có tham gia vào xã hội đen làm lão đại cũng như vậy”Mọi người thế mới biết dụng tâm của Tạ Văn Đông, đó thực sự vì mình mà lo nghĩ, trong lòng cảm động, cùng kêu lên: “Đã rõ, anh Đông!"
Hôm sau, cửa tiểu học số bốn chật ních phụ huynh học sinh. Bởi vì địa điểm thi nhị trung ở nơi này, các phụ huynh học sinh để khuyến khích hài tử của mình nỗ lực, đã đứng ở chỗ này tới trưa.
Tam Nhãn ngồi xổm một bên, phả ra một hơi rồi một hơi, nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi một đàn em bên cạnh: “Tiểu Hoa, mày đi nghe điện thoại xem có phải đã chiếm được hay không?” Tiểu Hoa kia “dạ”một tiếng rồi chạy đi. “Đã hơn một tiếng đồng hồ, sao còn chưa đi ra!”Tam Nhãn chờ lâu không nhịn được kêu gào.
“Anh Tam Nhãn, anh Đông có phải là ra không được hay không?”Đàn em bên cạnh hỏi. Tam Nhãn lắc đầu, hắn cũng không biết.
Sau năm phút đồng hồ, có người vỗ vai Tam Nhãn, khiến hắn bị hù nhảy dựng lên, xoay người muốn mắng to, vừa nhìn thì ra là Tạ Văn Đông, miệng mở ra lập tức ngậm lại. “Anh Đông, anh ra lúc nào thế? Sao em không nhìn thấy anh!"
Tạ Văn Đông vui vẻ “ha hả”nói: “Cửa có người gác không ra được, anh đành phải nhảy tường”Nói xong, không biết từ đâu móc ra một tờ giấy đưa cho Tam Nhãn, “Nhanh lên một chút, không đủ thời gian đâu!"
“Dạ được, anh Đông yên tâm đi, một người cũng không thể trượt!”Tam Nhãn cầm lấy tờ giấy cũng chẳng thèm nhìm dẫn theo đàn em chạy đi.
Cuối cùng, kết quả của kỳ thi giữa kỳ cũng đã có. Các huynh đệ toàn bộ đều qua cả, mà thành tích của Tạ Văn Đông lại đứng đầu khối, nhưng thủ khoa trung khảo lại muốn đi trường hang ba Trường trung học số 1 ở thành phố J, khiến thầy cô giáo không thể ngờ được, trong lòng thầm than đáng tiếc: Một mầm cây tốt cứ như vậy mà bị hủy!
Cha mẹ Tạ Văn Đông lại phản đối, bị ép buộc Tạ Văn Đông không có biện pháp cuối cùng nói với cha mẹ: “Ba mẹ, con đã trưởng thành, hãy để con tự chọn con đường tương lai! Con cam đoan với bố mẹ, sau ba năm, con nhất định có thể thi vào đại học".
Cha Tạ Văn Đông nói với mẹ hắn: “Ài, hài tử lớn rồi. Nó có lựa chọn của chính mình, chúng ta có thể ép buộc nó một lúc, nhưng không thể ép buộc nó cả đời” Sau đó nói với Tạ Văn Đông: “Văn Đông à, mong rằng con có thể đi được trên con đường của mình, sau này sẽ không có cơ hội hối hận nữa đâu!"
Cứ như vậy, Tạ Văn Đông với thân phận hạng nhất tiến nhập vào Trung học số 1 ác danh truyền xa, hơn thế còn mang theo hơn một trăm đàn em. Tạ Văn Đông cuối cùng cũng kết thúc thúc số phận học sinh sơ trung của mình, bắt đầu một giai đoạn mới mà đời người phải trải qua.
Trong ngày nghỉ ở cao trung, Tạ Văn Đông chưa hề nhản rỗi. Sau khi cùng Tam Nhãn đánh qua một trận hắn biết trong xã hội muốn nổi danh chỉ dựa vào ý nghĩ và thủ đoạn nhẫn tâm còn chưa đủ, còn cần có một cơ thể cường tráng. Trong thời gian hơn hai tháng, Tạ Văn Đông gia nhập vào ban học sanda (Tán đả), ban võ thuật, chỉ cần mình rảnh rỗi sẽ không ngừng rèn đúc thân thể. Ngay cả Tam Nhãn cũng rất bội phục sự bền bỉ của hắn. Tiếp xúc một thời gian dài như vậy, hắn có thể lý giải được tính cách của Tạ Văn Đông là: nếu không làm thì thôi, làm thì làm tốt nhất. Một tháng sau, Tạ Văn Đông đưa Tam Nhãn tìm đến ban sanda. Đeo bao tay đánh bốc cùng Tam Nhãn độc đấu, kết quả ai thắng ai thua không ai biết, thế nhưng kết quả của hai người đều rất thảm, cả người đều bị thương.
Nửa tháng sau, Tạ Văn Đông lại tìm Tam Nhãn. Lúc này Lý Sảng và Cao Cường cũng theo đến, thế nhưng bị bắt ở ngoài cửa, chờ sau khi Tam Nhãn con mắt sưng như một cái bướu lớn đi ra, hai người hỏi kết quả, Tam Nhãn chỉ nói một câu “Anh Đông ở mặt vận động rất có thiên phú!”Sau đó đi ra ngoài.
Lại nửa tháng sau, khi Tạ Văn Đông tìm đến Tam Nhãn lần thứ hai, mắt của Tam Nhãn vẫn bị sưng lại trên nằm mặt đất nói cái gì cũng không đi… Tạ Văn Đông không có cách nào, bắt đầu dụ dỗ: “Chỉ cần mày đi, tối nay anh sẽ mời đi ăn, chỗ nào mày cứ tùy tiện chọn” Tam Nhãn ôm mắt nói: “Cho dù dẫn đi tìm gái em cũng không đi, nếu như ngay cả mạng cũng không còn thì ăn cái gì?” Lý Sảng ở bên kia không chịu nổi mê hoặc, chủ động muốn một đấu một với Tạ Văn Đông. Tam Nhãn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Lý Sảng đi xa lắc đầu một trận, trong lòng tự nhủ: “Huynh đệ bảo trọng!” Kết quả là tối hôm đó trong khi ăn cơm với Tạ Văn Đông, Lý Sảng phun ra hai cái răng hàm.
Từ đó về sau, khi Tạ Văn Đông tìm người đấu tay đôi, trong chu vi năm thước tuyệt không có một ai. Tam Nhãn từng nói qua: “Anh Đông sau này không hỗn loạn có thể đi chạy một trăm mét. Sức bật của hắn thích hợp với loại vận động này”Lý Sảng nghe thế bản thân đã lĩnh hội cũng gật đầu.
Thời gian trôi qua hơn hai tháng, Tạ Văn Đông vẫn cứ có hình dáng già dặn, chỉ là cao hơn một cái đầu, khiến người ta cảm thấy rất gầy yếu.
Trung học số 1 cách nhà Tạ Văn Đông khá xa, hắn không thể làm gì khác hơn là đạp xe đi học. Tới cửa trường học, mắt thấy đầu tiên là một bên cửa bị phá. Trên cột trụ xi-măng ở hai bên cửa dán đầy giấy, tiến lên nhìn: “Bệnh lây qua đường sinh dục người bệnh không cần buồn…” Ngất mất, quảng cáo như vậy cũng dán trên cửa trường học sao? Tạ Văn Đông lắc đầu đi vào trường học. Thấy cửa phòng trực ban có một lão đầu ngồi xem báo, ta văn đông đi tới hỏi: “Bác ơi, cháu là học sinh mới chuyển tới, xin hỏi học sinh mới báo danh ở đâu?"
Lão đầu buông tờ báo, nhìn Tạ Văn Đông một chút, lớn tiếng nói: “Cậu nói cái gì? Ta nghe không rõ, lớn tiếng lên!” Tạ Văn Đông không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng nói: “Cháu nói, học sinh mới báo danh ở đâu?"
“Cái gì? Cậu bị muộn rồi! Vậy cậu còn không mau vào học nói chuyện với ta làm gì?!” Lão đầu suy nghĩ cầm lấy tờ báo xem tiếp.
Tạ Văn Đông thiếu chút nữa thổ huyết, có một bảo vệ như vậy giữ cửa trường này con không loạn được sao? Không để ý tới lão đầu nữa, đạp xe đi vào trong trường. Đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng ồn của xe máy. Tạ Văn Đông không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng phi qua một bên, xe cũng đổ xuống mặt đất. Một chiếc xe máy vọt qua bên cạnh hắn, ở trước đó không xa thì dừng lại. Người lái xe mặc một bộ bò, tháo mũ bảo hiểm xuống, đột nhiên mái tóc đen nhánh bay lượn ở không trung, quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông. “Đẹp quá”Tạ Văn Đông thấy rõ người lái xe thì ra là một nữ sinh. Trên khuôn mặt trái xoan có hai hàng loan mi tinh tế, phía dưới đôi mắt đẹp như khảm trân châu đen sáng rực rỡ, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át đang di chuyển.
“Mù à? Đi đường không có mắt sao?”
Giọng nói rất êm tai, lời vừa nói ra khiến Tạ Văn Đông không còn lòng dạ nào thưởng thức sự mỹ lệ của nàng lần nữa, vẻ mặt hắn úy khuất: “Hình như là người đi xe đụng vào ta trước! Làm sao lại trạch ngược lại ta”.
Nữ sinh kia quan sát trên dưới Tạ Văn Đông, tướng mạo coi là thanh tú, con mắt đúng là vô cùng đặc biệt a! Vừa nhỏ vừa dài, còn đặc biệt sáng sủa. Khiến người ta có một loại cảm giác không giống vậy.
Thấy nữ sinh kia nhìn mình chằm chằm, Tạ Văn Đông có chút xấu hổ: “Bạn học, trên người tôi không đúng chỗ nào à?"
Giọng nói của Tạ Văn Đông cắt đứt sự trầm tư của nữ sinh, má phấn có chút ửng đỏ, xuống xe đi tới phía hắn nói: “Cậu là học sinh mới?”Tạ Văn Đông gật đầu. Cảm thấy nữ sinh này có vóc người rất đẹp, thân cao trên dưới một mét bảy, xấp sỉ bằng mình. Hơn nữa người có dáng dây, Tạ Văn Đông cuối cùng cũng hiểu, ý nghĩa của duyên dáng yêu kiều.
“Là học sinh mới nên gọi tôi là chị, không được gọi là bạn học. Nhìn cậu rất ốm yếu, sau này có người khi dễ cứ tìm chị, chị sẽ giúp cậu ra mặt!”Nữ sinh kia vừa nói vừa vỗ vỗ đầu Tạ Văn Đông. Chính mình cũng không biết vì sao, thấy tướng mạo thanh tú của nam hài này, trong lòng luôn muốn thân thiết với hắn bảo hộ cho hắn, có lẽ hắn lớn lên đã gầy yếu khiến mình có ý muốn bảo hộ! Nữ sinh kia trong lòng giải thích. Tạ Văn Đông có chút dở khóc dở cười, nữ sinh này “Bảng hiệu lớn”cũng bình thường. Nhưng lại rất “thông minh”gật đầu: “Vâng, cám ơn học tỷ. Học đệ sẽ nhớ kỹ!"
Thấy con mắt sáng sủa của Tạ Văn Đông đang hàm chứa tiếu ý nhìn mình, trong lòng không ngờ nhảy lên, lắc đầu nhanh chóng rời khỏi. Trong lòng tự nàng nói là mình đi, không phải là đang trốn tránh. Tạ Văn Đông ở đằng sau còn gọi lớn một tiếng: “Tạm biệt học tỷ!”Thực ra hắn cũng không biết nữ sinh kia là người ban nào, hắn cũng không muốn biết, vừa bị nữ sinh kia thu hút là do trực giác thưởng thức cái đẹp.
Thấy nữ sinh đi xa, Tạ Văn Đông mới thu hồi ánh mắt, cúi người nâng xe dậy. Lúc này phía sau truyền đến giọng nam cao: “Anh Đông! Chờ em một chút!”Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Tạ Văn Đông quay đầu lại nhìn thấy Lý Sảng đầu đầy mồ hôi, phía sau là Cao Cường cùng sáu khuôn mặt xa lạ.
Đi tới trước mặt, Lý Sảng nói với sáu người kia: “Đây chính là anh Đông, lão đại của bọn mày!” Sáu người kia nhìn thoáng qua Tạ Văn Đông, khom lưng đồng thanh nói: “Chào anh Đông!"
Thấy Tạ Văn Đông vẻ mặt khó hiểu, Cao Cường giải thích: “Sáu đàn em này cũng đều là học sinh mới, tìm tới anh Tam Nhãn và chúng ta. Đánh đấm cũng đều là hổ con!"
Tạ Văn Đông gật đầu với sáu người kia một cái, nói với Lý Sảng và Cao Cường: “Một lúc nữa chờ các huynh đệ tới đủ, bọn mày quan sát một chút, trước tiên đừng gây chuyện nghe chưa?” Hai người gật đầu, Lý Sảng cười hì hì nói: “Anh Đông, em đi theo anh lâu như vậy ít nhiều cũng học được một ít, anh yên tâm đi!"
Tạ Văn Đông xoay người lắc đầu nói: “Người anh lo lắng nhất chính là mày” Đạp xe tới chỗ lán để xem đạp ở bên cạnh. Cao Cường cười hả hả, đạp xe theo phía Tạ Văn Đông. “Gia hỏa mày, ngoại trừ nhìn có chút hả hê thì còn có thể làm gì?” Thân thể mập mạp của Lý Sảng lần nữa cưỡi lên xe đuổi theo Tạ Văn Đông, sáu đàn em mới tới vẻ mặt tươi cười đi tới.
Tạ Văn Đông chờ mọi người tới lán gửi xe, đang muốn đi vào trong, ở cửa bị hai học sinh ngăn lại. “Ê… Ê… Ê! Dừng lại hết, vào bên trong làm gì, không biết đây là nơi để xe của thầy cô giáo sao?”
Lý Sảng trong lòng khó chịu. “Ta vừa thấy có người mặc đồng phục học sinh để xe ở đó rồi vào, vì sao đến chúng ta lại không được?"
Một học sinh có đôi mắt nhỏ liếc mắt nhìn Lý Sảng. “Người ta là người ta, mày là mày. Tao nói không được là không được!” Người gầy ở bên cạnh cũng đồng thời không nói chuyện, nhưng khi ngẩng đầu lên khiến người ta có thể nhìn thấy lông mũi trong mũi hắn.
Lý Sảng dừng xe lại, tiến lên lý luận: “Thế nào hả… Bởi vì tao là học sinh mới đúng không? Tao nói cho mày biết, lập tức tránh ra cho ta. Hôm nay tao không để xe ở đây thì không được” Tạ Văn Đông cũng hiểu được hai người kia quá phận, cũng không ngăn cản Lý Sảng.
/51
|