Ma Ngũ chăm chú nhìn Tạ Văn Đông, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn Tạ Văn Đông nói không sai, mà Tạ Văn Đông thực sự nói không sai. Cúi đầu suy nghĩ một lúc, Ma Ngũ bởi vì không muốn đắc tội với Tạ Văn Đông, cắn răng một cái nói: “Được! Nếu người anh em nhìn trúng thì anh đây cũng không nói gì. Chỉ là người anh em, chú nghìn vạn lần cẩn thận, không thể để nàng chạy trốn!”
Tạ Văn Đông cười ha hả nói: “Anh Ngũ, anh thấy em là người làm việc không cẩn thận như vậy sao?”
Ma Ngũ gật đầu, nói: “Năng lực của người anh em anh rất tin tưởng, một lúc nữa chú hay mang cô gái đó đi! Người anh em, hôm nay anh cũng không giữ cậu lại, anh dự định vài ngày nữa sẽ đưa hàng đến, người anh em thấy thế nào! ?”
Tạ Văn Đông thấy Ma Ngũ đồng ý đưa cô gái cho mình, trong lòng cao hứng, nói: “Không thành vấn đề, em đợi hàng của anh. Anh Ngũ cũng sẽ như vậy mà lấy tiền!”
Ma Ngũ ngây cả người, sau đó cùng Tạ Văn Đông nhìn nhau cười ha hả. Cô gái trẻ sau khi Tạ Văn Đông mới đi ra cũng rời giường, trốn ở trong phòng từ khe của nghe thất cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cuối cùng biết được tên béo mặt to kia muốn đem mình tặng cho thiếu niên thanh tú kia, trong vừa mừng vừa lo, mừng vì nàng cảm thấy thanh niên kia không giống bại hoại, tuy rằng cũng không phải là thứ tốt, nhưng chung quy so với tên béo mặt to kia mạnh hơn nhiều. Mà lo chính là mình không biết sẽ bị đưa tới nơi nào, khả năng rời nhà càng xa, nói không chừng còn có thể bị bán đi nữa. Hiện giờ ở trong lòng cô gái thực sự là đầy đủ năm vị.
Tạ Văn Đông còn nói chuyện với Ma Ngũ một lúc. Mãi cho tới buổi trưa, tạm biệt Ma Ngũ. Ma Ngũ cũng không giữ hắn ở lại, gọi xe đưa Tạ Văn Đông cùng cô gái trở về huyện H, trước đó vẫn dặn dò Tạ Văn Đông cẩn thận, nghìn vạn lần không thể để cô gái chạy trốn. Tạ Văn Đông tức giận đến độ rất muốn in một dấu chân lên khuôn mặt phì nộn của hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Tới huyện H, Tạ Văn Đông không dừng xe lại, bảo tài xé trực tiếng đưa hắn tới thành phố J. Tài xế biết hắn là bạn tốt của Ma Ngũ, không dám dây dưa, trực tiếp lại xa chạy đến thành phố J. Đợi đến gần phòng bi-a Hân Hân, Tạ Văn Đông kéo cô gái xuống xe, bảo tài xế trở về. Tạ Văn Đông không muốn cho người của Ma Ngũ biết được địa điểm hội họp.
Tạ Văn Đông kéo tay cô gái đi vào Hân Hân, bên trong có hơn mười huynh đệ đang mặt mày ủ rũ thảo luận về cái gì đó. ‘Sao có nhiều người như vậy ở Hân Hân, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện’ Tạ Văn Đông cảm thấy không tốt, đẩy cửa ra lớn tiếng nói: “Bọn mày ở hết đây làm gì, có chuyện gì?”
Mọi người vừa thấy Tạ Văn Đông, lập tức xông tới, một người gấp gáp nói: “Anh Đông, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tạ Văn Đông nhìn hắn, nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho anh biết!”
Mọi người mày một câu tao một cậu loạn lên thành một đám, Tạ Văn Đông nghe tới nửa ngày mà không hiểu nổi, hô to: “Đừng ầm ĩ nữa! Từng chuyện mà nói. Mày nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra?” Tạ Văn Đông chỉ một ngón tay vào người vừa nói chuyện, người nọ khóc nức nở nói: “Đông… Anh Đông! Anh Sảng bị người ta chém… Chém mười bảy đao giờ đang nằm trong bệnh viện, anh Cường bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Tạ Văn Đông nghe xong đầu ông một tiếng, những lời này không thể nghi ngờ là ầm ầm năm cái liên tục, hắn túm lấy cổ áo người kia hỏi: “Tam Nhãn đâu? Tam Nhãn ở nơi nào?”
Người kia thấy Tạ Văn Đông như vậy, sợ đến thanh âm run rẩy: “Ở… Ở Quỷ Vực!”
Tạ Văn Đông buông hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhìn thấy cô gái đứng một bên nhìn mình. Tạ Văn Đông buông tay cô gái ra, giao cho các huynh đệ trong Hân Hân, sau đó nói: “Nhốt nàng vào buồng trong, ai cũng không được chạm vào nàng, nhưng cũng không thể để nàng chạy trốn!” Mọi người nhìn cô gái, lại nhìn Tạ Văn Đông một chút, ngây ngốc gật đầu.
Tạ Văn Đông bước ra khỏi Hân Hân, ngồi xe tới Quỷ Vực. Tới cửa, thấy rất nhiều huynh đệ đứng bên ngoài, không biết đang âm ĩ cái gì! Tạ Văn Đông trong lòng vừa vội vừa bực tức, mới đi chưa được một ngày một đêm, đã xảy ra chuyên lớn như vậy, bang hội lôn xộn thành một đống. Lớn tiếng nói: “Bọn mày đứng ở đây làm gì?”
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông, dường như thấy cứu tinh vây quanh đi tới. Tạ Văn Đông sốt ruột tìm Tam Nhã, hỏi: “Tam Nhãn đâu?” Một người lớn tiếng nói: “Anh Tam Nhãn ở bên trong!” Tạ Văn Đông đẩy mọi người ra, đi vào. Trong sản nhảy không có khách, đèn đuốc sáng trưng, giữa sân khấu đứng không dưới hai trăm người, âm thanh ầm ĩ điếc tai. Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang, còn có Hà Hạo Nhiên ba người đang ở một bên bàn bạc cái gì đó. Tạ Văn Đông hô lớn: “Yên lặng hết cho tao!” Trong nháy mắt, âm thanh ầm ĩ trong sàn nhảy biến mất, mọi người trên mặt đồng thời vui vẻ. Tam Nhãn vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông, vành mắt ửng đỏ, bước nhanh đi tới.
Tam Nhãn đi tới trước mặt Tạ Văn Đông, đầu tiên bạt tai mình hai cái: “Anh Đông, đều là do em sai! Nếu không phải em hành động theo cảm tình, lão mập và Cường Tử đã không có việc gì, anh phạt em đi!” Nói xong, Tam Nhãn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nước mắt chảy ra.
Tạ Văn Đông trong lòng hỗn loạn như tê dại, kéo Tam Nhãn đến một gian phòng, Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên cũng theo ở phía sau.
Vào trong gian phòng, Tạ Văn Đông đóng cửa lại, nói: “Anh Trương, trước tiên đừng nói gì. Kể cho ta nghe một lần xem chuyện gì xảy ra?”
Tam Nhãn một năm một mười nói. Thì ra là mấy người Tam Nhãn khi thấy Tạ Văn Đông đi khỏi, Tam Nhãn thấy mọi người rầu rĩ không vui, đề nghị mọi người đừng về trường học nữa, đến Quỷ Vực chơi. Lý Sảng trong lòng phiền muộn, cũng đồng ý. Một hàng vừa muốn vào Quỷ Vực, vậy mà bên trong lại hỗn loạn bất kham. Các huynh đệ ở lại Quỷ Vực đa số bị thương cả người, nắm trên mặt đất, chị Thủy ở một bên vội vàng tối mày tối mặt.Tam Nhãn vội hỏi có chuyện gì, một anh em coi như tỉnh táo nói có một bang hội tên là bang Liêm Dao đến đây gây sự, anh em ở đây đều đánh hết, lúc gần đi có nói, bảo hội Văn Đông trong ba ngày phải rời khỏi Quỷ Vực, không thì sau này phàm là thấy người của hội Văn Đông thì thấy một đánh một.
Lý Sang tâm tình vốn không tốt, nghe xong những lời này thì bùng nổ. Lấy đao đi tìm bang Liêm Đao gì đó để liều mạng, Tam Nhãn vốn định ngăn, thế nhưng chính hắn cũng có chút tức giận, hội Văn Đông lúc nào bị người khác khinh dễ qua! Hỏi chị Thủy xem có biết bang Liêm Đao này không. Chị Thủy nói cho hắn, sàn nhảy Bát Thân cách Quỷ Vực không xa chính là nơi bang Liêm đao bảo kê. Tam Nhãn nghe xong cười hắc hắc, lập tức gọi điện thoại đến Hân Hân, bảo mọi người tìm người, tóm mấy thằng ôn đến Quỷ Vực. Không được nửa tiếng đồng hồ, huynh đệ ở Hân Hân tìm tới năm mươi người. Tam Nhãn dẫn bọn họ đi ra ngoài, chuẩn bị kế sách tính sổ bang Liêm Đao.
Trương Nghiên Giang cảm thấy không ổn, ngăn cản Tam Nhãn nói chờ anh Đông trở về rồi mới quyết định. Tam Nhãn nghe xông, không để ý tới Trương Nghiên Giang, dẫn mọi người đi, Lý Sảng và Cao Cường cũng theo Tam Nhãn đi tới Bát Thần. Trương Nghiên Giang thấy ngăn không được cũng đành đi theo. Thật không ngờ sau khi mọi người đi vào Bát Thân một bóng người cũng không thấy, Trương Nghiên Giang và Tam Nhãn đồng thời biết là không ổn, muốn rời khỏi rồi lại đến cũng không vội. Từ trong phòng của sản nhảy, còn có mấy tên thanh niên trẻ tuổi lao ra, tay cầm phiến đao gặp người là chém.
Người trong hội Văn Đông bị giết đến trở tay không kịp, trong nháy mắt đã bị chém ngã mấy người. Tam Nhãn dẫn theo huynh đệ ra sức chém giết, cuối cùng thoát khỏi Bát Thần, thế nhưng Lý Sảng và Cao Cường bị vây khốn ở bên trong. Khi Tam Nhãn vừa muốn trở vào giết, xa xa có tiếng còi hú của cảnh sát truyền đến. Trương Nghiên Giang mạnh mẽ kéo Tam Nhãn dẫn các huynh đệ rời khỏi. Mà Lý Sảng ở bên trong, che cho Cao Cường ở trong phòng, dùng chính cơ thể mình chặn đứng đối phương. Khi cảnh sát tới, trên người Lý Sảng tổng cộng đã dính mười bảy nhát đao, hơn nữa bị đao chém vào xương. Được cảnh sát đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố thì đã hôn mê bất tỉnh. Bang Liêm Đao nói với cảnh sát là người của bang khác đến cướp đoạt, mình bắt buộc bất đắc dĩ mới động thủ. Hắn vào đội trưởng dẫn đâu có quan hệ, đội trưởng không nói hai lời, bắt Cao Cường đi. Cao Cường ở cục cảnh sát cái gì cũng nhận vào mình. Cảnh sát làm sao tin, hình phạt gì cũng đều dùng, nhưng Cao Cường sống chết không khai.
Lần này đánh một trận, hai mươi người của hội Văn Đông bị thương phải vào viện, có mười người bị cảnh sát bắt đi. Lý Sảng bị thương nặng sống chết chưa rõ, Cao Cường bị bắt. Trong hội giờ chỉ còn năm nòng cốt. Có thể nói là thảm bại.
Tạ Văn Đông nghe xong, hít một hơi thật dài, mắt nhắm lại, tựa trên ghế sô-pha nửa ngày không nói gì. Ba người Tam Nhãn đứng ở bên cạnh Tạ Văn Đông thở mạnh cũng không dám. Tạ Văn Đông ở trong lòng liên tục nói với mình: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Gắng sức khống chế tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi hiểu được những lời Tam Nhãn nói. Một lát sau, Tạ Văn Đông mở mắt, ánh mắt băng lãnh đảo qua ba người nói: “Trong hội có nội gián!”
Tam Nhãn thân thể run lên, hắn tình nguyện để Tạ Văn Đông nghiêm trị mình cũng không muốn nghe lời này. Anh em trong hội bình thường giống như người một nhà, chính hắn cũng coi mỗi một huynh đệ trở thành anh em thân thiết của mình, ai lại bán đứng hội Văn Đông chứ? Lời nói của Tạ Văn Đông giống như cầm dao đâm vào ngực Tam Nhãn.
Tạ Văn Đông nói tiếp: “Anh Trương, anh đi lấy mười vạn đồng cho ta, còn phải tìm địa chỉ nhà của cục trưởng cục nữa. Bây giờ ta đi thằng Tiểu Sảng! Ai cũng đừng theo ta!” Nói xong Tạ Văn Đông liếc mắt nhìn ba người, thở dài một hơi. Đi tới cửa, Tạ Văn Đông dừng lại quay đầu nhìn Tam Nhãn nói: “Anh không cần tự trách mình. Lúc đó ta cũng sẽ chọn cách làm giống như anh!” Tam Nhãn quỳ trên mặt đất mặt đầy nước mắt, nhìn Tạ Văn Đông, hô to: “Anh Đông!” Một hán tử kiên cường như Tam Nhãn cũng thất thanh khóc rống lên. Hai người Trương Nghiên Giang ở bên cạnh nước mắt cũng ngang dọc.
“Chúng ta cần phải có bài học kinh nghiệm cho lần thất bại này! Thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho địch nhân của ta! Anh kiên cường đứng lên cho ta!” Tạ Văn Đông hét lớn một tiếng, đi ra khỏi phòng. Sau khi đi ra, huynh đệ bên ngoài thất sắc mặt của Tạ Văn Đông không tốt, tự động nhường cho hắn một con đường, không ai nói gì. Sau khi Tạ Văn Đông đi khỏi Quỷ Vực, ngửa mặt lên trời thở phào một tiêng, phát tiết oán khí tụ tập trong lòng. Sau đó ngồi xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Khi đã tới, Tạ Văn Đông hỏi thăm y tá phòng bệnh của Lý Sảng. Sau khi biết là ở phòng ba lẻ hai, nhanh chóng chạy đi. Phòng bệnh này là phòng hồi sức, bệnh nhân bên trong đều chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Thất cửa không có cảnh sát trông coi, Tạ Văn Đông đẩy cửa vừa muốn tiến vào, một y tá ngăn hắn lại. “Này! Ở đây không được phép tiến vào cậu không biết sao? ! Mời ra cho!”
Tạ Văn Đông không để ý tới nàng, mở rộng cửa đi vào trong. Y tá túm lấy áo hắn, tức giận nói: “Ta nói cậu bị cái gì vậy, đã nói ở đây không được phép vào mà vẫn cứ đi vào! Có bệnh gì sao? !”
Tạ Văn Đông mở cửa thì thấy Lý Sảng cả người quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Cảm giác như tim mình bị người nào đó mạnh mẽ xé ra. Tạ Văn Đông hai mắt đỏ bừng, quay đầu nhìn chằm chằm vào y tá đang túm lấy áo mình. Nữ y tá kia bị ánh mắt của Tạ Văn Đông làm cho sợ hãi đứng ở một chỗ không nhúc nhích, tay tự nhiên buông ra. Tạ Văn Đông ba bước giống hai bước đi tới trước giường bệnh, nắm lấy tay Lý Sảng, nhẹ giọng gọi tên hắn: “Tiểu Sảng! Tiểu Sảng!....”
Lý Sảng cảm giác được có người, chậm rãi mở mắt, dường như hơi giật mình trợn mắt nhìn về phía trước, cánh tay kia bị cắm kim sờ soạn về khoảng mù mịt phía trước. “Ngươi… Người là anh Đông sao?”
Tạ Văn Đông kinh ngạc nhìn Lý Sảng, đưa tay về trước mắt hắn vẫy vẫy, mắt Lý Sảng nháy cũng không nháy, không có một tia phản ứng. ‘Mắt Tiểu Sảng mù rồi?’ Tạ Văn Đông trong lòng hét lớn, nước mắt nhịn không được, tí tách rơi trên khăn trải giường trắng tinh.
Tay Lý Sang quơ quơ trong không trung, yếu ớt nói: “Là anh Đông sao? Có đúng là anh Đông không?”
Tạ Văn Đông nắm lấy tay Lý Sảng, đặt trên mặt mình, nghẹn ngào nói: “Là anh! Tiểu Sảng anh đến thăm em đây!”
“Anh Đông, anh đã trở về! Thật tốt quá. Em còn vì chuyện của bang hội mà lo lắng!”
“Đừng suy nghĩ bậy, không có việc gì!”
Lý Sảng cố sức làm ra vẻ tươi cười nói: “Anh Đông, em còn tưởng rằng sẽ không gặp lại anh nữa chứ. Có thể gặp anh em thật cao hứng!”
“Anh Đông, mặt anh sao lại ướt vậy, là khóc sao? Em không sao, đừng vì em mà thường tâm”.
“Nằm trên giường không biết vì sao, cứ nhắm mắt lại thì nghĩ tới thời gian ở cùng với anh. Trong khoảng thời gian đó em rất vui vẻ, vui vẻ từ trong ra ngoài”.
“Thật nhớ Cường Tử quá, không vì biết sao hắn chưa tới đây?”
“Anh Đông, không có em ở bên cạnh anh có phải thế giới an tĩnh không ít đúng không!”
Tạ Văn Đông không nói gì, lẳng lặng nghe mỗi câu nói mà Lý Sảng nói. Cảm thấy trong lòng đau đớn không thể dùng từ ngữ mà biểu đạt, hắn hận người nằm ở trên giường không phải là mình, cũng như Lý Sảng. Từng màn từng màn chuyện cũ với Lý Sảng hiện lên trước mắt, lẽ nào đến một ngày kia Tiểu Mập hi hi ha ha bên cạnh mình sẽ thực sự rời khỏi mình?! Tạ Văn Đông không có cách nào tiếp nhận nổi, cũng sẽ không tiếp nhận. Cầm tay Lý Sảng, Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói: “Tiểu Sảng, em không làm sao cả. Em sau này còn phải cùng anh đánh cả thiên hạ nữa! Đây là lời em nói, là đàn ông thì phải giữ lời! Em không phải rất nghe lời anh sao, anh lệnh cho em không được rời bỏ anh!”
Lý Sảng muốn cười với Tạ Văn Đông một cái, thế nhưng hắn không có khí lực, cảm thấy trên người mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một hàng lệ.
Tạ Văn Đông không buông tay Lý Sảng ra, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
“Buồn chán nhìn thấy mà do dự, đạt được lý tưởng không có dễ, cho dù có sự tự tin, ý chí chiến đấu lại đè xuống, ai bình tĩnh đi và ở lại, lòng ta bình tĩnh trong vũ trụ…” Tạ Văn Đông nhẹ nhàng hát khẽ “Không do dự” của BEYOND. Đây là ca khúc Lý Sảng, Tạ Văn Đông và Cao Cường thích nhất.
Tạ Văn Đông hát rất chậm, cũng rất nhở, chẳng biết hát bao nhiêu lần, y tá ở cửa đi đến, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói: “Bạn cậu đang ngủ, không nên quấy rầy hắn, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt một lúc. Ta tin rằng hắn sẽ tốt lên!” Chuyện vừa rồi y tá nhìn thấy trong mắt, bị tình cảm của Lý Sảng và Tạ Văn Đông trong lúc ấy làm cảm động, thái độ đối với Tạ Văn Đông cũng tốt hơn so với lúc nãy.
Giọng nói của y tá làm Tạ Văn Đông mê muội ở trong hồi ức giật mình tỉnh giấc, phát hiện áo trên người mình bị nước mắt của mình làm ướt một mảng lớn. Tạ Văn Đông mỉm cười với y tá, đứng lên nói: “Chuyện vừa rồi xin lỗi cô, cô có thể nói cho ta biết mắt của bạn ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Y tá nói: “Đó hậu quả của việc mất máu quá nhiều! Một lúc nữa sẽ không có việc gì!”
Tạ Văn Đông nghe thế thở phào một cái, nói một tiếng cảm ơn với y tá. Sau khi nhìn Lý Sảng đang nằm ở trên giường thật lâu, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn bóng lưng của Tạ Văn Đông, ở trong lòng y ta lại nói thêm một câu, nếu như qua trận này hắn còn có thể sống! Thế nhưng những lời này nàng không nói với Tạ Văn Đông. Nhìn thấy hình dáng của Tạ Văn Đông, không muốn để hắn gánh vác nhiều thêm nữa.
Đi ở đường phố phồn hoa, khuôn mặt tái nhợt của Lý Sảng thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt Tạ Văn Đông, hắn cũng lần đầu tiên sinh ra sự hoài nghi cho con đường mình chọn đi. Con đường như thế nào mới thuận lợi, cũng là một con đường đen tối, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng. Ngày hôm nay nằm ở trên giường bệnh chính là Lý Sảng, ngày mai có thể là Tam Nhãn, là Cao Cường, có thể là chính mình. Trên con đường này, mạng sống vĩnh viễn không được bảo đảm. Vì lý tưởng của mình thực sự cần phải mang mạng sống của huynh đệ mình đi mạo hiểm sao? Tạ Văn Đông không biết, cũng không có ai dạy hắn. Con mình của mình chỉ có một mình mình đi.
Tạ Văn Đông cười ha hả nói: “Anh Ngũ, anh thấy em là người làm việc không cẩn thận như vậy sao?”
Ma Ngũ gật đầu, nói: “Năng lực của người anh em anh rất tin tưởng, một lúc nữa chú hay mang cô gái đó đi! Người anh em, hôm nay anh cũng không giữ cậu lại, anh dự định vài ngày nữa sẽ đưa hàng đến, người anh em thấy thế nào! ?”
Tạ Văn Đông thấy Ma Ngũ đồng ý đưa cô gái cho mình, trong lòng cao hứng, nói: “Không thành vấn đề, em đợi hàng của anh. Anh Ngũ cũng sẽ như vậy mà lấy tiền!”
Ma Ngũ ngây cả người, sau đó cùng Tạ Văn Đông nhìn nhau cười ha hả. Cô gái trẻ sau khi Tạ Văn Đông mới đi ra cũng rời giường, trốn ở trong phòng từ khe của nghe thất cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cuối cùng biết được tên béo mặt to kia muốn đem mình tặng cho thiếu niên thanh tú kia, trong vừa mừng vừa lo, mừng vì nàng cảm thấy thanh niên kia không giống bại hoại, tuy rằng cũng không phải là thứ tốt, nhưng chung quy so với tên béo mặt to kia mạnh hơn nhiều. Mà lo chính là mình không biết sẽ bị đưa tới nơi nào, khả năng rời nhà càng xa, nói không chừng còn có thể bị bán đi nữa. Hiện giờ ở trong lòng cô gái thực sự là đầy đủ năm vị.
Tạ Văn Đông còn nói chuyện với Ma Ngũ một lúc. Mãi cho tới buổi trưa, tạm biệt Ma Ngũ. Ma Ngũ cũng không giữ hắn ở lại, gọi xe đưa Tạ Văn Đông cùng cô gái trở về huyện H, trước đó vẫn dặn dò Tạ Văn Đông cẩn thận, nghìn vạn lần không thể để cô gái chạy trốn. Tạ Văn Đông tức giận đến độ rất muốn in một dấu chân lên khuôn mặt phì nộn của hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Tới huyện H, Tạ Văn Đông không dừng xe lại, bảo tài xé trực tiếng đưa hắn tới thành phố J. Tài xế biết hắn là bạn tốt của Ma Ngũ, không dám dây dưa, trực tiếp lại xa chạy đến thành phố J. Đợi đến gần phòng bi-a Hân Hân, Tạ Văn Đông kéo cô gái xuống xe, bảo tài xế trở về. Tạ Văn Đông không muốn cho người của Ma Ngũ biết được địa điểm hội họp.
Tạ Văn Đông kéo tay cô gái đi vào Hân Hân, bên trong có hơn mười huynh đệ đang mặt mày ủ rũ thảo luận về cái gì đó. ‘Sao có nhiều người như vậy ở Hân Hân, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện’ Tạ Văn Đông cảm thấy không tốt, đẩy cửa ra lớn tiếng nói: “Bọn mày ở hết đây làm gì, có chuyện gì?”
Mọi người vừa thấy Tạ Văn Đông, lập tức xông tới, một người gấp gáp nói: “Anh Đông, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tạ Văn Đông nhìn hắn, nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho anh biết!”
Mọi người mày một câu tao một cậu loạn lên thành một đám, Tạ Văn Đông nghe tới nửa ngày mà không hiểu nổi, hô to: “Đừng ầm ĩ nữa! Từng chuyện mà nói. Mày nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra?” Tạ Văn Đông chỉ một ngón tay vào người vừa nói chuyện, người nọ khóc nức nở nói: “Đông… Anh Đông! Anh Sảng bị người ta chém… Chém mười bảy đao giờ đang nằm trong bệnh viện, anh Cường bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Tạ Văn Đông nghe xong đầu ông một tiếng, những lời này không thể nghi ngờ là ầm ầm năm cái liên tục, hắn túm lấy cổ áo người kia hỏi: “Tam Nhãn đâu? Tam Nhãn ở nơi nào?”
Người kia thấy Tạ Văn Đông như vậy, sợ đến thanh âm run rẩy: “Ở… Ở Quỷ Vực!”
Tạ Văn Đông buông hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhìn thấy cô gái đứng một bên nhìn mình. Tạ Văn Đông buông tay cô gái ra, giao cho các huynh đệ trong Hân Hân, sau đó nói: “Nhốt nàng vào buồng trong, ai cũng không được chạm vào nàng, nhưng cũng không thể để nàng chạy trốn!” Mọi người nhìn cô gái, lại nhìn Tạ Văn Đông một chút, ngây ngốc gật đầu.
Tạ Văn Đông bước ra khỏi Hân Hân, ngồi xe tới Quỷ Vực. Tới cửa, thấy rất nhiều huynh đệ đứng bên ngoài, không biết đang âm ĩ cái gì! Tạ Văn Đông trong lòng vừa vội vừa bực tức, mới đi chưa được một ngày một đêm, đã xảy ra chuyên lớn như vậy, bang hội lôn xộn thành một đống. Lớn tiếng nói: “Bọn mày đứng ở đây làm gì?”
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông, dường như thấy cứu tinh vây quanh đi tới. Tạ Văn Đông sốt ruột tìm Tam Nhã, hỏi: “Tam Nhãn đâu?” Một người lớn tiếng nói: “Anh Tam Nhãn ở bên trong!” Tạ Văn Đông đẩy mọi người ra, đi vào. Trong sản nhảy không có khách, đèn đuốc sáng trưng, giữa sân khấu đứng không dưới hai trăm người, âm thanh ầm ĩ điếc tai. Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang, còn có Hà Hạo Nhiên ba người đang ở một bên bàn bạc cái gì đó. Tạ Văn Đông hô lớn: “Yên lặng hết cho tao!” Trong nháy mắt, âm thanh ầm ĩ trong sàn nhảy biến mất, mọi người trên mặt đồng thời vui vẻ. Tam Nhãn vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông, vành mắt ửng đỏ, bước nhanh đi tới.
Tam Nhãn đi tới trước mặt Tạ Văn Đông, đầu tiên bạt tai mình hai cái: “Anh Đông, đều là do em sai! Nếu không phải em hành động theo cảm tình, lão mập và Cường Tử đã không có việc gì, anh phạt em đi!” Nói xong, Tam Nhãn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nước mắt chảy ra.
Tạ Văn Đông trong lòng hỗn loạn như tê dại, kéo Tam Nhãn đến một gian phòng, Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên cũng theo ở phía sau.
Vào trong gian phòng, Tạ Văn Đông đóng cửa lại, nói: “Anh Trương, trước tiên đừng nói gì. Kể cho ta nghe một lần xem chuyện gì xảy ra?”
Tam Nhãn một năm một mười nói. Thì ra là mấy người Tam Nhãn khi thấy Tạ Văn Đông đi khỏi, Tam Nhãn thấy mọi người rầu rĩ không vui, đề nghị mọi người đừng về trường học nữa, đến Quỷ Vực chơi. Lý Sảng trong lòng phiền muộn, cũng đồng ý. Một hàng vừa muốn vào Quỷ Vực, vậy mà bên trong lại hỗn loạn bất kham. Các huynh đệ ở lại Quỷ Vực đa số bị thương cả người, nắm trên mặt đất, chị Thủy ở một bên vội vàng tối mày tối mặt.Tam Nhãn vội hỏi có chuyện gì, một anh em coi như tỉnh táo nói có một bang hội tên là bang Liêm Dao đến đây gây sự, anh em ở đây đều đánh hết, lúc gần đi có nói, bảo hội Văn Đông trong ba ngày phải rời khỏi Quỷ Vực, không thì sau này phàm là thấy người của hội Văn Đông thì thấy một đánh một.
Lý Sang tâm tình vốn không tốt, nghe xong những lời này thì bùng nổ. Lấy đao đi tìm bang Liêm Đao gì đó để liều mạng, Tam Nhãn vốn định ngăn, thế nhưng chính hắn cũng có chút tức giận, hội Văn Đông lúc nào bị người khác khinh dễ qua! Hỏi chị Thủy xem có biết bang Liêm Đao này không. Chị Thủy nói cho hắn, sàn nhảy Bát Thân cách Quỷ Vực không xa chính là nơi bang Liêm đao bảo kê. Tam Nhãn nghe xong cười hắc hắc, lập tức gọi điện thoại đến Hân Hân, bảo mọi người tìm người, tóm mấy thằng ôn đến Quỷ Vực. Không được nửa tiếng đồng hồ, huynh đệ ở Hân Hân tìm tới năm mươi người. Tam Nhãn dẫn bọn họ đi ra ngoài, chuẩn bị kế sách tính sổ bang Liêm Đao.
Trương Nghiên Giang cảm thấy không ổn, ngăn cản Tam Nhãn nói chờ anh Đông trở về rồi mới quyết định. Tam Nhãn nghe xông, không để ý tới Trương Nghiên Giang, dẫn mọi người đi, Lý Sảng và Cao Cường cũng theo Tam Nhãn đi tới Bát Thần. Trương Nghiên Giang thấy ngăn không được cũng đành đi theo. Thật không ngờ sau khi mọi người đi vào Bát Thân một bóng người cũng không thấy, Trương Nghiên Giang và Tam Nhãn đồng thời biết là không ổn, muốn rời khỏi rồi lại đến cũng không vội. Từ trong phòng của sản nhảy, còn có mấy tên thanh niên trẻ tuổi lao ra, tay cầm phiến đao gặp người là chém.
Người trong hội Văn Đông bị giết đến trở tay không kịp, trong nháy mắt đã bị chém ngã mấy người. Tam Nhãn dẫn theo huynh đệ ra sức chém giết, cuối cùng thoát khỏi Bát Thần, thế nhưng Lý Sảng và Cao Cường bị vây khốn ở bên trong. Khi Tam Nhãn vừa muốn trở vào giết, xa xa có tiếng còi hú của cảnh sát truyền đến. Trương Nghiên Giang mạnh mẽ kéo Tam Nhãn dẫn các huynh đệ rời khỏi. Mà Lý Sảng ở bên trong, che cho Cao Cường ở trong phòng, dùng chính cơ thể mình chặn đứng đối phương. Khi cảnh sát tới, trên người Lý Sảng tổng cộng đã dính mười bảy nhát đao, hơn nữa bị đao chém vào xương. Được cảnh sát đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố thì đã hôn mê bất tỉnh. Bang Liêm Đao nói với cảnh sát là người của bang khác đến cướp đoạt, mình bắt buộc bất đắc dĩ mới động thủ. Hắn vào đội trưởng dẫn đâu có quan hệ, đội trưởng không nói hai lời, bắt Cao Cường đi. Cao Cường ở cục cảnh sát cái gì cũng nhận vào mình. Cảnh sát làm sao tin, hình phạt gì cũng đều dùng, nhưng Cao Cường sống chết không khai.
Lần này đánh một trận, hai mươi người của hội Văn Đông bị thương phải vào viện, có mười người bị cảnh sát bắt đi. Lý Sảng bị thương nặng sống chết chưa rõ, Cao Cường bị bắt. Trong hội giờ chỉ còn năm nòng cốt. Có thể nói là thảm bại.
Tạ Văn Đông nghe xong, hít một hơi thật dài, mắt nhắm lại, tựa trên ghế sô-pha nửa ngày không nói gì. Ba người Tam Nhãn đứng ở bên cạnh Tạ Văn Đông thở mạnh cũng không dám. Tạ Văn Đông ở trong lòng liên tục nói với mình: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Gắng sức khống chế tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi hiểu được những lời Tam Nhãn nói. Một lát sau, Tạ Văn Đông mở mắt, ánh mắt băng lãnh đảo qua ba người nói: “Trong hội có nội gián!”
Tam Nhãn thân thể run lên, hắn tình nguyện để Tạ Văn Đông nghiêm trị mình cũng không muốn nghe lời này. Anh em trong hội bình thường giống như người một nhà, chính hắn cũng coi mỗi một huynh đệ trở thành anh em thân thiết của mình, ai lại bán đứng hội Văn Đông chứ? Lời nói của Tạ Văn Đông giống như cầm dao đâm vào ngực Tam Nhãn.
Tạ Văn Đông nói tiếp: “Anh Trương, anh đi lấy mười vạn đồng cho ta, còn phải tìm địa chỉ nhà của cục trưởng cục nữa. Bây giờ ta đi thằng Tiểu Sảng! Ai cũng đừng theo ta!” Nói xong Tạ Văn Đông liếc mắt nhìn ba người, thở dài một hơi. Đi tới cửa, Tạ Văn Đông dừng lại quay đầu nhìn Tam Nhãn nói: “Anh không cần tự trách mình. Lúc đó ta cũng sẽ chọn cách làm giống như anh!” Tam Nhãn quỳ trên mặt đất mặt đầy nước mắt, nhìn Tạ Văn Đông, hô to: “Anh Đông!” Một hán tử kiên cường như Tam Nhãn cũng thất thanh khóc rống lên. Hai người Trương Nghiên Giang ở bên cạnh nước mắt cũng ngang dọc.
“Chúng ta cần phải có bài học kinh nghiệm cho lần thất bại này! Thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho địch nhân của ta! Anh kiên cường đứng lên cho ta!” Tạ Văn Đông hét lớn một tiếng, đi ra khỏi phòng. Sau khi đi ra, huynh đệ bên ngoài thất sắc mặt của Tạ Văn Đông không tốt, tự động nhường cho hắn một con đường, không ai nói gì. Sau khi Tạ Văn Đông đi khỏi Quỷ Vực, ngửa mặt lên trời thở phào một tiêng, phát tiết oán khí tụ tập trong lòng. Sau đó ngồi xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Khi đã tới, Tạ Văn Đông hỏi thăm y tá phòng bệnh của Lý Sảng. Sau khi biết là ở phòng ba lẻ hai, nhanh chóng chạy đi. Phòng bệnh này là phòng hồi sức, bệnh nhân bên trong đều chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Thất cửa không có cảnh sát trông coi, Tạ Văn Đông đẩy cửa vừa muốn tiến vào, một y tá ngăn hắn lại. “Này! Ở đây không được phép tiến vào cậu không biết sao? ! Mời ra cho!”
Tạ Văn Đông không để ý tới nàng, mở rộng cửa đi vào trong. Y tá túm lấy áo hắn, tức giận nói: “Ta nói cậu bị cái gì vậy, đã nói ở đây không được phép vào mà vẫn cứ đi vào! Có bệnh gì sao? !”
Tạ Văn Đông mở cửa thì thấy Lý Sảng cả người quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Cảm giác như tim mình bị người nào đó mạnh mẽ xé ra. Tạ Văn Đông hai mắt đỏ bừng, quay đầu nhìn chằm chằm vào y tá đang túm lấy áo mình. Nữ y tá kia bị ánh mắt của Tạ Văn Đông làm cho sợ hãi đứng ở một chỗ không nhúc nhích, tay tự nhiên buông ra. Tạ Văn Đông ba bước giống hai bước đi tới trước giường bệnh, nắm lấy tay Lý Sảng, nhẹ giọng gọi tên hắn: “Tiểu Sảng! Tiểu Sảng!....”
Lý Sảng cảm giác được có người, chậm rãi mở mắt, dường như hơi giật mình trợn mắt nhìn về phía trước, cánh tay kia bị cắm kim sờ soạn về khoảng mù mịt phía trước. “Ngươi… Người là anh Đông sao?”
Tạ Văn Đông kinh ngạc nhìn Lý Sảng, đưa tay về trước mắt hắn vẫy vẫy, mắt Lý Sảng nháy cũng không nháy, không có một tia phản ứng. ‘Mắt Tiểu Sảng mù rồi?’ Tạ Văn Đông trong lòng hét lớn, nước mắt nhịn không được, tí tách rơi trên khăn trải giường trắng tinh.
Tay Lý Sang quơ quơ trong không trung, yếu ớt nói: “Là anh Đông sao? Có đúng là anh Đông không?”
Tạ Văn Đông nắm lấy tay Lý Sảng, đặt trên mặt mình, nghẹn ngào nói: “Là anh! Tiểu Sảng anh đến thăm em đây!”
“Anh Đông, anh đã trở về! Thật tốt quá. Em còn vì chuyện của bang hội mà lo lắng!”
“Đừng suy nghĩ bậy, không có việc gì!”
Lý Sảng cố sức làm ra vẻ tươi cười nói: “Anh Đông, em còn tưởng rằng sẽ không gặp lại anh nữa chứ. Có thể gặp anh em thật cao hứng!”
“Anh Đông, mặt anh sao lại ướt vậy, là khóc sao? Em không sao, đừng vì em mà thường tâm”.
“Nằm trên giường không biết vì sao, cứ nhắm mắt lại thì nghĩ tới thời gian ở cùng với anh. Trong khoảng thời gian đó em rất vui vẻ, vui vẻ từ trong ra ngoài”.
“Thật nhớ Cường Tử quá, không vì biết sao hắn chưa tới đây?”
“Anh Đông, không có em ở bên cạnh anh có phải thế giới an tĩnh không ít đúng không!”
Tạ Văn Đông không nói gì, lẳng lặng nghe mỗi câu nói mà Lý Sảng nói. Cảm thấy trong lòng đau đớn không thể dùng từ ngữ mà biểu đạt, hắn hận người nằm ở trên giường không phải là mình, cũng như Lý Sảng. Từng màn từng màn chuyện cũ với Lý Sảng hiện lên trước mắt, lẽ nào đến một ngày kia Tiểu Mập hi hi ha ha bên cạnh mình sẽ thực sự rời khỏi mình?! Tạ Văn Đông không có cách nào tiếp nhận nổi, cũng sẽ không tiếp nhận. Cầm tay Lý Sảng, Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói: “Tiểu Sảng, em không làm sao cả. Em sau này còn phải cùng anh đánh cả thiên hạ nữa! Đây là lời em nói, là đàn ông thì phải giữ lời! Em không phải rất nghe lời anh sao, anh lệnh cho em không được rời bỏ anh!”
Lý Sảng muốn cười với Tạ Văn Đông một cái, thế nhưng hắn không có khí lực, cảm thấy trên người mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một hàng lệ.
Tạ Văn Đông không buông tay Lý Sảng ra, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
“Buồn chán nhìn thấy mà do dự, đạt được lý tưởng không có dễ, cho dù có sự tự tin, ý chí chiến đấu lại đè xuống, ai bình tĩnh đi và ở lại, lòng ta bình tĩnh trong vũ trụ…” Tạ Văn Đông nhẹ nhàng hát khẽ “Không do dự” của BEYOND. Đây là ca khúc Lý Sảng, Tạ Văn Đông và Cao Cường thích nhất.
Tạ Văn Đông hát rất chậm, cũng rất nhở, chẳng biết hát bao nhiêu lần, y tá ở cửa đi đến, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói: “Bạn cậu đang ngủ, không nên quấy rầy hắn, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt một lúc. Ta tin rằng hắn sẽ tốt lên!” Chuyện vừa rồi y tá nhìn thấy trong mắt, bị tình cảm của Lý Sảng và Tạ Văn Đông trong lúc ấy làm cảm động, thái độ đối với Tạ Văn Đông cũng tốt hơn so với lúc nãy.
Giọng nói của y tá làm Tạ Văn Đông mê muội ở trong hồi ức giật mình tỉnh giấc, phát hiện áo trên người mình bị nước mắt của mình làm ướt một mảng lớn. Tạ Văn Đông mỉm cười với y tá, đứng lên nói: “Chuyện vừa rồi xin lỗi cô, cô có thể nói cho ta biết mắt của bạn ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Y tá nói: “Đó hậu quả của việc mất máu quá nhiều! Một lúc nữa sẽ không có việc gì!”
Tạ Văn Đông nghe thế thở phào một cái, nói một tiếng cảm ơn với y tá. Sau khi nhìn Lý Sảng đang nằm ở trên giường thật lâu, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn bóng lưng của Tạ Văn Đông, ở trong lòng y ta lại nói thêm một câu, nếu như qua trận này hắn còn có thể sống! Thế nhưng những lời này nàng không nói với Tạ Văn Đông. Nhìn thấy hình dáng của Tạ Văn Đông, không muốn để hắn gánh vác nhiều thêm nữa.
Đi ở đường phố phồn hoa, khuôn mặt tái nhợt của Lý Sảng thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt Tạ Văn Đông, hắn cũng lần đầu tiên sinh ra sự hoài nghi cho con đường mình chọn đi. Con đường như thế nào mới thuận lợi, cũng là một con đường đen tối, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng. Ngày hôm nay nằm ở trên giường bệnh chính là Lý Sảng, ngày mai có thể là Tam Nhãn, là Cao Cường, có thể là chính mình. Trên con đường này, mạng sống vĩnh viễn không được bảo đảm. Vì lý tưởng của mình thực sự cần phải mang mạng sống của huynh đệ mình đi mạo hiểm sao? Tạ Văn Đông không biết, cũng không có ai dạy hắn. Con mình của mình chỉ có một mình mình đi.
/51
|