“Hàn, tha cho cô ấy đi, cô ấy không phải người phục vụ chỗ tôi, làm như vậy là không được. Nếu muốn tôi sẽ điều những cô nàng nóng bỏng nhất đến cho cậu”
Tên Hàn hừ lạnh: “Cậu đừng quản, tôi muốn cô ta, ai cũng không cản được. Mở phòng VIP trên tầng cho tôi đi.”
Hàn là kẻ có máu mặt ở Hà Nội, lại là người góp vốn cho Luxurry Club, ông chủ cũng không thể làm gì được, đành nghe theo lời cậu ta. Kiều Nhã Linh tuyệt vọng nhìn mọi người, nhưng ai cũng làm lơ ánh mắt cầu cứu của cô.
Kiều Nhã Linh bị tên Hàn mang vào một căn phòng, đẩy ngã lên chiếc giường, khóa cửa lại. Cô nhảy xuống muốn chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh chóng bị anh ta kéo lại chỗ cũ. Anh ta đè cô trên giường, hấp tấp cởi bỏ quần áo trên người mình, sau đó cố gắng lột bỏ quần áo trên người cô. Cô điên. cuồng phản kháng, giữ chặt quần áo không cho anh ta cởi, chân liên tục đá lên người anh ta.
“Đồ khốn nạn, bỏ tôi ra!”. Những cú đánh của cô giống như đang gãi ngứa cho Hàn, cô liên tục quẫy đạp, tay chân dùng hết sức đẩy anh ta. Tên Hàn tức giận tát cô một cái: "Mẹ kiếp! Cô ngoan ngoãn cho tôi!”
Tên Hàn lấy dây trói tay cô lại, chân đè lên chân cô, khiến Kiều Nhã Linh không sao nhúc nhích nối. Anh ta cởi phăng bộ quần áo trên người cô, da thịt trắng nõn đập vào mắt anh ta, đường cong gợi cảm mê người khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải quỳ rạp. Anh ta đúng là có mặt nhìn người, ngày từ khi nhìn thấy Kiều Nhã Linh, anh ta đã biết cô là kiểu phụ nữ cực phẩm.
Khác với những cô gái nóng bỏng hở hang nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền trên người. Cô lại vô cùng thanh khiết mềm mại, trên người cô mang theo một
mùi hương dìu dịu không có ở bất cứ loại nước hoa nào, khiến người khác say đầm. Cô càng giãy giụa càng kích thích anh ta, anh ta dùng miệng mơn trớn, tay vuốt ve khắp người cô. Anh ta muốn áp miệng lên môi cô, nhưng cô kiên quyết quay đầu không cho anh ta toại nguyện.
Hàn bóp cắm cô, ép cô nhìn mình, cười gằn: “Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.”
Kiều Nhã Linh bật khóc, tay chân cô bị trói chặt không thể cởi ra được, Người đàn ông để tiện kia không ngừng sờ mó thân thể cô, từng động chạm của anh ta đều khiến cô ghê tởm. Sự đau đớn sợ hãi bủa vây tâm trí, cảm giác tuyệt vọng giống như 3 năm về trước trở lại khiến cô hoảng loạn.
Cô sắp bị một kẻ khốn nạn làm nhục, không có gì kinh khủng hơn cảm giác lúc này. Nước mắt chảy dài trên gương mặt cô, cô cảm thấy ánh sáng của cuộc đời mình vụt tắt, cơ thể cô sắp bị nhuẩm bẩn, có lẽ cả đời cô cũng không thể xóa bỏ nỗi nhục này.
Vào lúc cô nhắm mắt chờ đợi nỗi đau xé rách da thịt, thi cánh cửa phòng VIP bỗng dưng bật mở. Tên Hàn bị một sức lực vô cùng mạnh đánh ngã ngửa xuống đất. Kiều Nhã Linh hoảng hốt ngồi dậy, lui về phía cuối giường. Tóc tai cô toán loạn, vẻ mặt sợ sệt, toàn thân run bần bật, vô cùng đáng thương.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, mặc đồ âu đắt tiền, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng trầm ổn xuất hiện. Kiều Nhã Linh chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của người đó, nhưng cũng đủ đem lại cho cô cảm giác an toàn. Anh vật tên Hàn xuống, liên tiếp giáng những cú đấm xuống mặt anh ta. Tên Hàn bị đánh đến bầm dập, anh ta phát điện chống trả lại.
"Thằng khốn, mày là ai mà dám đánh tao, mày có biết tao là ai không hả?”
Người đàn ông kia bật cười, dùng sức sát mạnh vào bụng tên Hàn, hắn ta “hự lên một tiếng đau đớn: “Dù mày là ai tao cũng dầm nát mày"
Thân hình gầy gò của Hàn không sao chịu nổi sự tấn công của anh, mặc dù anh ta cố gắng chống trả, nhưng sức lực của anh vô cùng mạnh, khiến cho Hàn không ngóc nối đầu dậy.
"Ép buộc phụ nữ lên giường, mày đúng là không bằng loại cầm thủ”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông nọ cất lên, thanh âm mê hoặc quyển rũ. Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến cả người Kiều Nhã Linh cứng lại, cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh vẫn đánh tới tấp lên người tên Hàn, anh ta đau đớn cuộn người lại, trên mặt đầy vết thương, khóe miệng rỉ máu,
Tên Hàn dường như bị đánh đến sắp ngất, nhìn anh ta thê thảm vô cùng, không còn bộ dạng ngông cuồng như mọi ngày. Anh ta cười như điên dại,
gương mặt bầm tím nhăn nhúm hết cả: “Mày được làm, mày dám động vào tao, tao sẽ cho mày biết tay!”
Anh cười nhạt, đạp vào đầu tên Hàn một cái, khiến anh ta ngất luôn. Anh vuốt phẳng lại âu phục trên người, phủi tay giống như vừa động phải một thứ vô cùng bẩn thỉu. Anh quay đầu lại, đôi mắt thâm trầm nhìn Kiều Nhã Linh, lúc này cô đã lấy chăn phủ kín khắp người, chỉ để lại đôi mắt ngây ngốc nhìn anh.
Người đàn ông này chính là Hoàng Tuấn Khải.
Giống như có một dòng điện chạy dọc cơ thể, Kiều Nhã Linh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, lòng bàn tay cô cũng rỉ mồ hôi. Ba năm, khoảng thời gian không ngăn cũng không dài, có rất nhiều chuyện đã rơi vào quá khứ, nhưng cũng có những chuyện trở thành vết sẹo, mãi mãi lưu lại trên người cô.
Ba năm nay cô đã sống như nào nhỉ? Một mình chống chọi với sự khắc nghiệt và đơn độc của thủ đô, vật lộn với cuộc sống và công việc. Biết bao nhiều đêm cô thức trắng, nhớ về kí ức kinh hoàng ngày ấy, về đứa con đã bị người cô từng yêu tha thiết cướp đoạt. Đó là một nỗi đau không sao bù đắp được, nó tàn phá tâm trí cô, ba năm nay chưa giây phút nào cô thôi không hận.
anh.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải gần như không thay đổi so với ba năm trước, chỉ có khí chất trầm ổn lãnh đạm ngày càng tăng. Dáng người anh cao lớn, vì cuộc ẩu đả vừa rồi mà quần áo hơi nhăn lại, nhưng không sao che được vẻ tuần tủ mê người. Anh xắn tay áo lên, cử chỉ vô cùng tao nhã, cả người toát lên hơi thở nam tính của người đàn ông. Anh liếc nhìn người đàn ông đang nằm bò dưới đất bằng đôi mắt khinh thường.
Anh đút tay vào túi quần, chậm rãi tiến về phía cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy một áp lực vô hình đè lên lồng ngực mình. Đôi mắt cô chạm vào đôi mắt đen như mực của anh, cô nghe thấy trái tim mình đập mạnh.
Hoàng Tuấn Khải, đã lâu không gặp.
/346
|