Mỗi ngày, người mang cơm lên cho Lạc Vi Vi đều là một cô bé. Cô bé mới tầm khoảng 12 tuổi, đúng vào tuổi đang năng động, hoạt bát và cũng hay tò mò nhất. Cô bé chỉ biết chủ nhân của tòa biệt thự này đưa tới một cô gái, nhưng cô gái ấy có vẻ rất sợ hãi mọi người ở đây. Vì sao vậy ?? Mọi người ở đây đều rất vui vẻ thân thiện mà cô ấy sợ đến mức trốn biệt trong phòng, còn không dám ra ăn cơm nữa.
Cuối cùng, ông chủ kia cũng thuyết phục được cô ấy để người hầu mang cơm vào. Cô bé chính là người đầu tiên xung phong mang cơm cho cô ấy mỗi khi ông chủ không có ở đây, thậm chí còn ngày nào cũng mang.
Ấn tượng đầu tiên của Jolie với Lạc Vi Vi chính là -- búp bê thủy tinh tinh xảo. Khuôn mặt thon nhỏ, trắng muốt, thậm chí còn có chút trong suốt, xanh xao, là làn da của người Tây âu. Ngũ quan cân đối,tinh xảo, nét lai Á - Âu kết hợp, xinh đẹp đến không thực. Nhất là đôi mắt to tròn màu nâu ngập nước, quả thực là giống hệt một con búp bê có kích cỡ như người thật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mong manh, dễ vỡ, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng vỡ tan. ( Đoạn này sao cứ có cảm giác làm Uyển liên tưởng đến mấy cô mỹ nữ chuyển giới của Thái vậy nhỉ >_<)
Cô bé thấy Lạc Vi Vi ngồi co rúm ở một góc giường, ánh mắt mê mang sợ hãi nhìn về phía cô bé, giống như cô bé là ác quỷ ăn thịt người không bằng. Cô bé rất muốn đi tới giải thích cho búp bê thủy tinh kia, nhưng hình như càng tới gần, cô gái kia càng sợ hãi co người lại, mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ nhiều hơn, hai tay ôm lấy đầu gối càng chặt hơn, chặt đến mức khớp tay vốn đã trắng nay càng trở nên trắng bệch.
Jolie nhìn vẻ sợ hãi tột độ của Lạc Vi Vi thì không dám tới gần nữa. Cô bé nhanh chóng để bữa trưa trên bàn rồi xoay người chạy ra ngoài. Còn lại Lạc Vi Vi một mình ở trong phòng, cô không đứng dậy dùng bữa trưa mà gục đầu xuống gối, nước mắt chảy ra. Cô thấy cô ở đây một mình thật kình khủng, thật đáng sợ, cũng thật tủi thân.
Ngày hôm sau, cũng lại một màn như vậy. Lần này Jolie không còn dám ở lại lâu như hôm trước nữa, chỉ để bữa trưa ở đó rồi đi luôn. Mộ Phong Triệt thỉnh thoảng lại gọi về biệt thự hỏi tình hình của Lạc Vi Vi. Dạo này anh luôn đi sớm về muộn, kế hoạch anh đang âm thầm tiến hành khiến anh vô cùng bận rộn, bây giờ chỉ còn chờ lão Jack ngả bài là sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn.
Khu vườn của biệt thự vô cùng rộng lớn, vốn là được mua từ một nhà nông nghiệp trồng cây ăn quả, trong vườn có rát nhiều loài cây đã ra quả, đặc biệt là một cây táo rất to, hoa quả chi chít. Các cô người hầu thường ra đây hái quả, thu hoạch một rổ thật lớn các loại quả rồi mới trở về. Hôm nay Jolie trèo lên cây bứt táo, bứt được rất nhiều táo. Đang định trèo xuống thì đột nhiên cô nhìn thấy cô búp bê thủy tinh kia đang đứng trước cửa sổ, mắt nhìn vào vô định.
Cây táo này rất to, vừa vặn ở bên cửa sổ phòng Lạc Vi Vi, Jolie nảy ra một ý định, vừa vặn có một cành vươn ra tới gần cửa phòng cô gái kia, cô bé liền men theo cành cây, leo tới trước cửa sổ.
Lạc Vi Vi đang thất thần nghĩ vu vơ, đột nhiên một khuôn mặt nhỏ nhắn bất ngờ hiện ra trước mặt mình, cô giật mình, sợ tới mức há hốc miệng, ngây người nhìn cô bé đang treo leo như khỉ trên cành cây kia. Cô bé kia nở một nụ cười thật tươi, đưa rổ táo tới trước mặt cô. Lạc Vi Vi đang do dự không biết có nên đón hay không thì cành cây cô bé đang ôm đột nhiên phát ra tiếng răng rắc. Cô bé chỉ kịp nói : " Xong rồi ", cành cây liền gãy lìa. Lạc Vi Vi theo phản xạ đưa tay ra kéo thì lại chỉ tóm được rổ táo, còn cô bé kia rơi thẳng xuống đất.
Do động tĩnh rất lớn, tất cả mọi người chạy về phía này, chỉ thấy Jolie tiếp đất bằng một chân rồi lại đứng lên phủi phủi quần áo như bình thường, nhìn lên trên thì thấy Lạc Vi Vi tay cầm rổ táo đứng bên cửa sổ. Mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên chỉ trân trân nhìn Lạc Vi Vi lại nhìn Jolie vừa ngã từ trên cây xuống.
Cô bé chỉ cười một tiếng rồi nhún vai ra vẻ mình không sao. Là do cành cây kia quá khô, không chịu nổi trọng lượng của cô bé, nhưng độ cao cũng không quá lớn, cô bé lại hay leo trèo, một chút việc rơi xuống này cũng không gây khó dễ được cho cô bé
Vi Vi thấy mọi người nhìn mình mà không tự chủ được sợ hãi rụt người vào trong đóng cửa sổ lại, nhìn rổ táo trong tay, cô khẽ đưa một tay ra vuốt ve vỏ trơn nhẵn của quả táo, miệng ẩn hiện khóe cười, lòng có một cảm giác ấm áp dâng lên.
**********
Ngày hôm sau, khi quản gia vừa đi tới phòng khách đã thấy một mùi bánh táo thơm nồng bay vào mũi. Quản gia thường là người dậy sớm nhất trong nhà, hôm nay thấy có người còn dậy sớm hơn mình thì ngạc nhiên một chút rồi cười cười đi về phía phòng bếp, chắc là nha đầu nào lấy táo hôm qua vừa hái đi làm bánh rồi.
Đi tới phòng bếp, lại thấy trong đó không có nha đầu nào mà là cô gái mà chủ nhân đưa về. Cô ấy đang làm đến mẻ bánh thứ hai, làm rất nhiều, có vẻ như muốn cho tất cả mọi người trong nhà cùng ăn. Mẻ bánh thứ hai đang để trong lò, cô ấy rảnh rỗi bày một miếng bánh táo ra một chiếc đĩa thủy tinh, dùng các loại hoa quả cắt nhỏ và mứt táo trang trí cho miếng bánh, động tác vô cùng tỉ mỉ, chú tâm, chú tâm đến mức quản gia đứng ngoài một lúc lâu cũng không có phát giác ra. Cho tới khi các cô người hầu lần lượt tỉnh lại, một người trong đó kinh ngạc nói to : " Mùi bánh táo thơm quá. "
Lạc Vi Vi nghe thấy tiếng nói thì giật mình, làm tuột chiếc thìa trên tay xuống đất, phát ra tiếng leng keng. Cô quay lại thì đã thấy ông quản gia đứng ở cửa phòng bếp. Lạc Vi Vi vội ôm đĩa bánh vừa trang trí vào lòng, lùi dần về phía góc tường. Ông quản gia thấy cô gái kia vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy mình, cố gắng tránh thật xa mình thì ngạc nhiên. Nhưng làm quản gia nhiều năm, ông dường như lập tức hiểu ra, vội chạy ra ngoài đuổi đám nha đầu kia vào phòng, chính mình cũng đi thẳng vào phòng.
Lạc Vi Vi đứng một lúc thì thấy bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, cô rón rén bước về phía cửa, thấy không có ai liền ôm đĩa bánh táo chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai. Trong phòng, Mộ Phong Triệt vẫn đang ngủ xay như lúc cô đi. Tối hôm qua anh về rất muộn, mới ngủ được vài tiếng. Cô không nỡ đánh thức anh, liền nằm bò bên cạnh anh, mắt chăm chăm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh.
Dạo này cô hầu như lúc nào cũng được ngắm gương mặt tuấn tú này lúc ngủ, nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy chán, thậm chí, càng nhìn càng thấy trong lòng rộn rạo, cuối cùng là đỏ mặt, rủ rèm mi xuống nhìn vào bàn tay của anh. Lòng bàn tay và ngón trỏ có vết chai, giống như là của người tập súng lâu năm, cô biết anh bắn súng rất giỏi, cũng biết anh là người sẽ cầm đầu một tổ chức sát thủ, vậy khi nhỏ anh hẳn là phải luyện tập rất khổ cực. Lạc Vi Vi có chút đau lòng, bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy mu bàn tay anh, áp bàn tay anh vào má cô khẽ vuốt ve, động tác khẽ khàng như sợ làm anh tỉnh giấc
Vết chai của anh rất dày, cọ sát vào da mặt mềm mịn của cô có chút đau. Giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn đến anh đã giật nảy mình một cái, không biết anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt đen tuyền kia đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh rất dịu dàng khóe miệng có một nụ cười rất nhẹ.
Cô đỏ mặt ngồi dậy lại bị anh kéo xuống đè dưới thân, anh rúc vào cổ cô thổi khí làm cô nhột bật ra tiếng cười khanh khách. Anh nói : " Chào buổi sáng, Vi Vi của anh." Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái : " Mùi gì thơm vậy nhỉ ?". Nhắc đến chuyện này, Lạc Vi Vi mới nhớ ra, liền đẩy đẩy anh ra, bưng đĩa bánh táo đến giường cho anh.
" Bữa sáng em làm cho anh." Giọng cô rất nhỏ, mặt cũng đỏ dần lên.
Thấy cô lại ngại ngùng vì chuyện nhỏ như vậy, anh cười bất lực kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô : " Đút cho anh ". anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói trầm khàn quyến rũ, lại mang theo chút gian xảo bay vào tai Lạc Vi Vi, cô ngượng ngùng cúi xuống, mặt lại đỏ lên rồi. Dù ngượng nhưng cô vẫn không nỡ từ chối anh, cô cầm nĩa xắt ra một miếng nhỏ, xiên vào rồi đưa đến bên miệng anh.
Mộ Phong Triệt thấy cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình như một chú cún nhỏ thì vô cùng vui vẻ, há miệng đón miếng bánh cô đưa tới. Anh nghĩ nếu cứ như này mãi mãi thì thật là tốt.
Lạc Vi Vi nhìn động tác ăn của anh, lại không kìm được đỏ mặt cúi xuống. Cách anh ăn miếng bánh, há miệng ngậm nó rồi nhai nhẹ, yết hầu khẽ động lên xuống, trông thật...quyến rũ !! Vi Vi thấy ngượng ngùng vì suy nghĩ của mình nhưng lại không kìm được ngước lên nhìn thêm lần nữa, quả nhiên thật là ...quyến rũ. Lần này cô không cúi xuống nữa mà ngẩn ngơ ngắm anh.
Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi nhìn mình đến ngẩn người, lại cười gian hôn cô một cái. Sự ngọt ngào của bánh hòa vào không khí lãng mạn của cả hai người lan tỏa khắp cả căn phòng rộng lớn.
Một lúc sau, Mộ Phong Triệt đi xuống, thấy có vài người hầu đang đứng trước cửa phòng bếp nhìn vào trong với ánh mắt thèm thuồng, anh lại thấy buồn cười. Cô gái nhỏ của anh làm bánh cho mọi người trong khu biệt thự cùng ăn nhưng lại không nói năng gì, làm cho cả đám chỉ dám đứng nhìn đến chảy nước miếng.
Anh bảo với quản gia : " Chỗ bánh đó Vi Vi làm cho mọi người cùng ăn, ông mang đi chia đi." Quản gia thấy anh nói vậy thì kinh hỉ nhìn anh rồi định chạy đi báo tin với đám nha đầu, mùi bánh thơm phức tràn ngập cả phòng khách mà không dám ăn, đúng là tra tấn mà. Nhưng Mộ Phong Triệt đột nhiên kéo ông lại : " Vi Vi...sợ người lạ, ông cố gắng đừng để ai làm phiền cô ấy, bảo với người đưa cơm, đưa rồi đi càng nhanh càng tốt ". Quản gia cùng kính vâng một tiếng, quả nhiên là ông đoán đúng, cô gái kia có chứng sợ người lạ.
Hôm nay có lẽ vì bị quản gia bắt gặp lúc sáng nên hôm nay Lạc Vi Vi thấy sợ không dám xuống dưới tiễn Mộ Phong Triệt đi. Cô đứng trên cửa sổ nhìn theo bóng xe của anh dần xa, miệng lại nở một nụ cười ngọt ngào, hình như từ khi ở bên cạnh anh, số lần cô cười còn nhiều hơn cả mười lăm năm kia gộp lại...
Cuối cùng, ông chủ kia cũng thuyết phục được cô ấy để người hầu mang cơm vào. Cô bé chính là người đầu tiên xung phong mang cơm cho cô ấy mỗi khi ông chủ không có ở đây, thậm chí còn ngày nào cũng mang.
Ấn tượng đầu tiên của Jolie với Lạc Vi Vi chính là -- búp bê thủy tinh tinh xảo. Khuôn mặt thon nhỏ, trắng muốt, thậm chí còn có chút trong suốt, xanh xao, là làn da của người Tây âu. Ngũ quan cân đối,tinh xảo, nét lai Á - Âu kết hợp, xinh đẹp đến không thực. Nhất là đôi mắt to tròn màu nâu ngập nước, quả thực là giống hệt một con búp bê có kích cỡ như người thật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mong manh, dễ vỡ, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng vỡ tan. ( Đoạn này sao cứ có cảm giác làm Uyển liên tưởng đến mấy cô mỹ nữ chuyển giới của Thái vậy nhỉ >_<)
Cô bé thấy Lạc Vi Vi ngồi co rúm ở một góc giường, ánh mắt mê mang sợ hãi nhìn về phía cô bé, giống như cô bé là ác quỷ ăn thịt người không bằng. Cô bé rất muốn đi tới giải thích cho búp bê thủy tinh kia, nhưng hình như càng tới gần, cô gái kia càng sợ hãi co người lại, mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ nhiều hơn, hai tay ôm lấy đầu gối càng chặt hơn, chặt đến mức khớp tay vốn đã trắng nay càng trở nên trắng bệch.
Jolie nhìn vẻ sợ hãi tột độ của Lạc Vi Vi thì không dám tới gần nữa. Cô bé nhanh chóng để bữa trưa trên bàn rồi xoay người chạy ra ngoài. Còn lại Lạc Vi Vi một mình ở trong phòng, cô không đứng dậy dùng bữa trưa mà gục đầu xuống gối, nước mắt chảy ra. Cô thấy cô ở đây một mình thật kình khủng, thật đáng sợ, cũng thật tủi thân.
Ngày hôm sau, cũng lại một màn như vậy. Lần này Jolie không còn dám ở lại lâu như hôm trước nữa, chỉ để bữa trưa ở đó rồi đi luôn. Mộ Phong Triệt thỉnh thoảng lại gọi về biệt thự hỏi tình hình của Lạc Vi Vi. Dạo này anh luôn đi sớm về muộn, kế hoạch anh đang âm thầm tiến hành khiến anh vô cùng bận rộn, bây giờ chỉ còn chờ lão Jack ngả bài là sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn.
Khu vườn của biệt thự vô cùng rộng lớn, vốn là được mua từ một nhà nông nghiệp trồng cây ăn quả, trong vườn có rát nhiều loài cây đã ra quả, đặc biệt là một cây táo rất to, hoa quả chi chít. Các cô người hầu thường ra đây hái quả, thu hoạch một rổ thật lớn các loại quả rồi mới trở về. Hôm nay Jolie trèo lên cây bứt táo, bứt được rất nhiều táo. Đang định trèo xuống thì đột nhiên cô nhìn thấy cô búp bê thủy tinh kia đang đứng trước cửa sổ, mắt nhìn vào vô định.
Cây táo này rất to, vừa vặn ở bên cửa sổ phòng Lạc Vi Vi, Jolie nảy ra một ý định, vừa vặn có một cành vươn ra tới gần cửa phòng cô gái kia, cô bé liền men theo cành cây, leo tới trước cửa sổ.
Lạc Vi Vi đang thất thần nghĩ vu vơ, đột nhiên một khuôn mặt nhỏ nhắn bất ngờ hiện ra trước mặt mình, cô giật mình, sợ tới mức há hốc miệng, ngây người nhìn cô bé đang treo leo như khỉ trên cành cây kia. Cô bé kia nở một nụ cười thật tươi, đưa rổ táo tới trước mặt cô. Lạc Vi Vi đang do dự không biết có nên đón hay không thì cành cây cô bé đang ôm đột nhiên phát ra tiếng răng rắc. Cô bé chỉ kịp nói : " Xong rồi ", cành cây liền gãy lìa. Lạc Vi Vi theo phản xạ đưa tay ra kéo thì lại chỉ tóm được rổ táo, còn cô bé kia rơi thẳng xuống đất.
Do động tĩnh rất lớn, tất cả mọi người chạy về phía này, chỉ thấy Jolie tiếp đất bằng một chân rồi lại đứng lên phủi phủi quần áo như bình thường, nhìn lên trên thì thấy Lạc Vi Vi tay cầm rổ táo đứng bên cửa sổ. Mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên chỉ trân trân nhìn Lạc Vi Vi lại nhìn Jolie vừa ngã từ trên cây xuống.
Cô bé chỉ cười một tiếng rồi nhún vai ra vẻ mình không sao. Là do cành cây kia quá khô, không chịu nổi trọng lượng của cô bé, nhưng độ cao cũng không quá lớn, cô bé lại hay leo trèo, một chút việc rơi xuống này cũng không gây khó dễ được cho cô bé
Vi Vi thấy mọi người nhìn mình mà không tự chủ được sợ hãi rụt người vào trong đóng cửa sổ lại, nhìn rổ táo trong tay, cô khẽ đưa một tay ra vuốt ve vỏ trơn nhẵn của quả táo, miệng ẩn hiện khóe cười, lòng có một cảm giác ấm áp dâng lên.
**********
Ngày hôm sau, khi quản gia vừa đi tới phòng khách đã thấy một mùi bánh táo thơm nồng bay vào mũi. Quản gia thường là người dậy sớm nhất trong nhà, hôm nay thấy có người còn dậy sớm hơn mình thì ngạc nhiên một chút rồi cười cười đi về phía phòng bếp, chắc là nha đầu nào lấy táo hôm qua vừa hái đi làm bánh rồi.
Đi tới phòng bếp, lại thấy trong đó không có nha đầu nào mà là cô gái mà chủ nhân đưa về. Cô ấy đang làm đến mẻ bánh thứ hai, làm rất nhiều, có vẻ như muốn cho tất cả mọi người trong nhà cùng ăn. Mẻ bánh thứ hai đang để trong lò, cô ấy rảnh rỗi bày một miếng bánh táo ra một chiếc đĩa thủy tinh, dùng các loại hoa quả cắt nhỏ và mứt táo trang trí cho miếng bánh, động tác vô cùng tỉ mỉ, chú tâm, chú tâm đến mức quản gia đứng ngoài một lúc lâu cũng không có phát giác ra. Cho tới khi các cô người hầu lần lượt tỉnh lại, một người trong đó kinh ngạc nói to : " Mùi bánh táo thơm quá. "
Lạc Vi Vi nghe thấy tiếng nói thì giật mình, làm tuột chiếc thìa trên tay xuống đất, phát ra tiếng leng keng. Cô quay lại thì đã thấy ông quản gia đứng ở cửa phòng bếp. Lạc Vi Vi vội ôm đĩa bánh vừa trang trí vào lòng, lùi dần về phía góc tường. Ông quản gia thấy cô gái kia vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy mình, cố gắng tránh thật xa mình thì ngạc nhiên. Nhưng làm quản gia nhiều năm, ông dường như lập tức hiểu ra, vội chạy ra ngoài đuổi đám nha đầu kia vào phòng, chính mình cũng đi thẳng vào phòng.
Lạc Vi Vi đứng một lúc thì thấy bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, cô rón rén bước về phía cửa, thấy không có ai liền ôm đĩa bánh táo chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai. Trong phòng, Mộ Phong Triệt vẫn đang ngủ xay như lúc cô đi. Tối hôm qua anh về rất muộn, mới ngủ được vài tiếng. Cô không nỡ đánh thức anh, liền nằm bò bên cạnh anh, mắt chăm chăm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh.
Dạo này cô hầu như lúc nào cũng được ngắm gương mặt tuấn tú này lúc ngủ, nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy chán, thậm chí, càng nhìn càng thấy trong lòng rộn rạo, cuối cùng là đỏ mặt, rủ rèm mi xuống nhìn vào bàn tay của anh. Lòng bàn tay và ngón trỏ có vết chai, giống như là của người tập súng lâu năm, cô biết anh bắn súng rất giỏi, cũng biết anh là người sẽ cầm đầu một tổ chức sát thủ, vậy khi nhỏ anh hẳn là phải luyện tập rất khổ cực. Lạc Vi Vi có chút đau lòng, bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy mu bàn tay anh, áp bàn tay anh vào má cô khẽ vuốt ve, động tác khẽ khàng như sợ làm anh tỉnh giấc
Vết chai của anh rất dày, cọ sát vào da mặt mềm mịn của cô có chút đau. Giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn đến anh đã giật nảy mình một cái, không biết anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt đen tuyền kia đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh rất dịu dàng khóe miệng có một nụ cười rất nhẹ.
Cô đỏ mặt ngồi dậy lại bị anh kéo xuống đè dưới thân, anh rúc vào cổ cô thổi khí làm cô nhột bật ra tiếng cười khanh khách. Anh nói : " Chào buổi sáng, Vi Vi của anh." Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái : " Mùi gì thơm vậy nhỉ ?". Nhắc đến chuyện này, Lạc Vi Vi mới nhớ ra, liền đẩy đẩy anh ra, bưng đĩa bánh táo đến giường cho anh.
" Bữa sáng em làm cho anh." Giọng cô rất nhỏ, mặt cũng đỏ dần lên.
Thấy cô lại ngại ngùng vì chuyện nhỏ như vậy, anh cười bất lực kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô : " Đút cho anh ". anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói trầm khàn quyến rũ, lại mang theo chút gian xảo bay vào tai Lạc Vi Vi, cô ngượng ngùng cúi xuống, mặt lại đỏ lên rồi. Dù ngượng nhưng cô vẫn không nỡ từ chối anh, cô cầm nĩa xắt ra một miếng nhỏ, xiên vào rồi đưa đến bên miệng anh.
Mộ Phong Triệt thấy cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình như một chú cún nhỏ thì vô cùng vui vẻ, há miệng đón miếng bánh cô đưa tới. Anh nghĩ nếu cứ như này mãi mãi thì thật là tốt.
Lạc Vi Vi nhìn động tác ăn của anh, lại không kìm được đỏ mặt cúi xuống. Cách anh ăn miếng bánh, há miệng ngậm nó rồi nhai nhẹ, yết hầu khẽ động lên xuống, trông thật...quyến rũ !! Vi Vi thấy ngượng ngùng vì suy nghĩ của mình nhưng lại không kìm được ngước lên nhìn thêm lần nữa, quả nhiên thật là ...quyến rũ. Lần này cô không cúi xuống nữa mà ngẩn ngơ ngắm anh.
Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi nhìn mình đến ngẩn người, lại cười gian hôn cô một cái. Sự ngọt ngào của bánh hòa vào không khí lãng mạn của cả hai người lan tỏa khắp cả căn phòng rộng lớn.
Một lúc sau, Mộ Phong Triệt đi xuống, thấy có vài người hầu đang đứng trước cửa phòng bếp nhìn vào trong với ánh mắt thèm thuồng, anh lại thấy buồn cười. Cô gái nhỏ của anh làm bánh cho mọi người trong khu biệt thự cùng ăn nhưng lại không nói năng gì, làm cho cả đám chỉ dám đứng nhìn đến chảy nước miếng.
Anh bảo với quản gia : " Chỗ bánh đó Vi Vi làm cho mọi người cùng ăn, ông mang đi chia đi." Quản gia thấy anh nói vậy thì kinh hỉ nhìn anh rồi định chạy đi báo tin với đám nha đầu, mùi bánh thơm phức tràn ngập cả phòng khách mà không dám ăn, đúng là tra tấn mà. Nhưng Mộ Phong Triệt đột nhiên kéo ông lại : " Vi Vi...sợ người lạ, ông cố gắng đừng để ai làm phiền cô ấy, bảo với người đưa cơm, đưa rồi đi càng nhanh càng tốt ". Quản gia cùng kính vâng một tiếng, quả nhiên là ông đoán đúng, cô gái kia có chứng sợ người lạ.
Hôm nay có lẽ vì bị quản gia bắt gặp lúc sáng nên hôm nay Lạc Vi Vi thấy sợ không dám xuống dưới tiễn Mộ Phong Triệt đi. Cô đứng trên cửa sổ nhìn theo bóng xe của anh dần xa, miệng lại nở một nụ cười ngọt ngào, hình như từ khi ở bên cạnh anh, số lần cô cười còn nhiều hơn cả mười lăm năm kia gộp lại...
/55
|