Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 99 - Dự cảm chẳng lành

/262


Từ tối hôm đó sau khi ha người vì Triều Thế Minh mà cãi nhau, Đường Hoài An còn tát Mạc Tư Quân một cái thì tròn một tháng Mạc Tư Quân đều gần như không về nhà.

Ngược lại Lâm Nhất trong khoảng thời gian này có đến, là đến lấy giúp Mạc Tư Quân một ít đồ cần dùng, phần lớn là văn kiện mà Mạc Tư Quân để ở nhà, Đường Hoài An có lúc cảm thấy Lâm Nhất thật là vất vả, không những phải trợ giúp Mạc Tư Quân xử lý sự vụ của Mạc Thị, ngay cả những chuyện vặt này cũng phải anh ta nhọc lòng.

Nhưng cô biết, Mạc Tư Quân là vì cô mới không về nhà, có điều như vậy cũng tốt, cô cũng căn bản không muốn nhìn thấy anh, mắt không thấy tim không phiền. Khi ở công ty, Mạc Tư Quân cũng rất khi tìm cô, giống như cố ý lạnh nhạt tổng giám thiết kế là cô vậy, nhưng may mắn là Đường Hoài An căn bản không để tâm, cô ngược lại cũng được yên tĩnh.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Đường Hoài An ngẩng đầu, người bước vào là trợ lý Tần Tuyết Nhi, cô ta mỉm cười với cô.

“Tổng giám Lâm, đây là tư liệu và bản thảo thiết kế, tất cả những thứ cô cần đều ở đây.” Thái độ của Tần Tuyết Nhi rất cung kính.

Đường Hoài An gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Cô ngồi xuống, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”

Tần Tuyết Nhi kéo một chiếc ghế lại, ngồi ở đối diện cô, đôi mắt to của cô gái lóe sáng, toàn thân trên dưới tràn ngập sức sống, Đường Hoài An thật ra khá thích nói chuyện với cô ta.

“Cô vào khi nào nói với Mạc tổng hôm triển lãm thiết kế gặp tôi ở hầm để xe?”

Tần Tuyết Nhi tưởng Đường Hoài An sẽ hỏi chuyện liên quan đến công việc, nên đã sững ra một lát rồi đáp lại: “Là hôm tôi cầm đơn cô đã bàn xong đi tìm Mạc tổng để xin chữ ký xác nhận cuối cùng, con người này của tôi hơi lắm lời, Mạc tổng vốn không có hỏi, tôi nghĩ đến khoảng thời gian nhận chức cô rất chiếu cố tôi, cho nên ở trước mặt Mạc tổng nói thêm vài câu, cũng thuận miệng nhắc đến chuyện hôm đó.”

Nhìn biểu cảm như đang suy ngẫm của Đường Hoài An, Tần Tuyết Nhi tưởng là mình đã nói sai, vì thế vội vàng hỏi: “Có phải là tôi... đã nói sai gì không?”

Đường Hoài An nhìn cô ta, mỉm cười lắc đầu: “Không có, cô không cần lo lắng, nhưng tôi phải đồng ý với tôi một vấn đề, nếu như Mạc tổng sau này còn xác nhận lại với cô chuyện hôm đó cô gặp tôi là tôi rốt cuộc bị làm sao thì cô cứ nói là đến tháng, được không?”

Tần Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tuy vị tổng giám trước mắt này năng lực làm việc xuất chúng, thái độ đối với cô ta cũng rất tốt, luôn dịu dàng, nhưng cô ta có thể nhìn ra, Đường Hoài An thật ra là một người rất có suy nghĩ và tâm tính riêng, cái không nên hỏi nhiều cô tuyệt đối không dám hỏi nhiều.

Đợi sau khi Tần Tuyết Nhi đi ra ngoài, trong lòng Đường Hoài An cứ có chút không bình tĩnh được, giống như có chuyện gì đó nên suy nghĩ mà không được cô nghĩ tới.

Cô nghĩ lại cuộc đối thoại của cô và Tần Tuyết Nhi, đến tháng...

Đến tháng!



Cuối cùng, cô phản ứng lại rồi, bà dì của cô tháng này chưa có, trong lòng vụt qua một chút căng thẳng, chắc... là tháng này quá mệt, cộng thêm trạng thái tâm lý cũng không tốt cho nên đến muộn?

Trong lòng Đường Hoài An sinh ra một chút tâm lý may mắn, đợi khi tiếng ồn của ấm đun nước sôi trên bàn ở góc tường, cô mới nghe thấy tiếng nhịp tim của mình dữ đội cỡ nào.

Phải, cô không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất đó, một cảm giác nghẹt thở dữ dội từ tim xộc lên đầu, nếu như thật sự là như vậy... Đường Hoài An không dám nghĩ tiếp nữa.

Thật là nghĩ cái gì thì đến cái đó, Đường Hoài An đang chuẩn bị đứng dậy đi rót một ly nước ấm thì trong dạ dày lại đột nhiên cuộn lên một cảm giác buồn nôn, muốn nôn, bởi vì cảm giác đến quá nhanh, Đường Hoài An biết mình không có thời gian vào nhà vệ sinh.

Cô vội vàng với chiếc thùng rác ở góc tường, khuỵu xuống nôn khan, nhưng khuỵu cả nửa này cũng không nôn ra được cái gì, Đường Hoài An khó chịu đến mức đầu óc choáng váng một trận.

Cảm giác buồn nôn giống lần trước, trong lòng Đường Hoài An không bình tĩnh rồi.

Đây hoàn toàn... chính là dấu hiệu của việc mang thai.

Đợi khi ngồi xuống, Đường Hoài An mới phát hiện bàn tay cầm ly nước của mình đang run rẩy, phải, lần này cô thừa nhận mình sợ rồi, còn sợ tối hôm đó sau khi cô tát Mạc Tư Quân một cái.

Trên đường tan làm về nhà, giữa đường Đường Hoài An dừng xe ở cửa một tiệm thuốc.

Cô ở trong xe ngồi yên vài phút, cuối cùng lấy hết can đảm đi vào, cô không có ngờ người mua thứ này không chỉ có mình cô, bên cạnh hình như là một đôi vợ chồng, tay của người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo của người phụ nữ, trên mặt hai người tràn sự vui vẻ hạnh phúc.

Thật tốt, người khác đều là từng cặp đi vào, cô lại chỉ có thể một mình đi mua thứ này, Đường Hoài An khẽ thở dài một tiếng ở trong lòng.

“Chào cô, xin hỏi cô cần mua thuốc gì?” Giọng nói của nhân viên quầy truyền đến, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An bị kéo lại.

“Tôi... tôi muốn mua thứ giống như cô gái vừa rồi đã mua.”

Ngay cả ba chữ que thử thai, Đường Hoài An cũng ngại nói ra, giống như đây là một chuyện mất mặt, nhưng rõ ràng, cô là người phụ nữ được cưới hỏi đàng hoàng, cô hiểu, là đoạn hôn nhân không hạnh phúc này đã bào mòn tất cả những mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp của cô.

Vừa về đến nhà, Đường Hoài An vội vàng lên lầu khóa mình ở trong phòng vệ sinh.

Khi cô nhìn rõ hai vạch trên que thử thai, đầu óc lập tức trống rỗng.

Đường Hoài An trước giờ đều chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai, bởi vì nhiều lần trước đây “ấy” với Mạc Tư Quân anh đều sẽ nhớ sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng lần trước của bọn họ... là khi nào?



Đường Hoài An nhớ ra rồi, là hôm anh kêu cô đến Thịnh Thế bàn hợp tác, ở trong phòng tắm của phòng khách sạn...

Cô nhất thời cảm thấy có hơi mờ mịt, bởi vì Mạc Tư Quân là một người tâm tư rất cẩn thận, những lần trước đó anh đều nhớ sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng tối hôm đó, cô nhớ là không có, rốt cuộc là cố ý hay vô ý? Đường Hoài An nghĩ không rõ.

Nhưng một lần đó, sao lại dễ dàng như vậy...

Cô khuỵu trên sàn của phòng tắm, vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, nơi đó đang mang một sinh linh bé bỏng, là con của cô và Mạc Tư Quân. Nhưng cô không đoán được nếu như Mạc Tư Quân biết cô mang thai sẽ có phản ứng gì, vui mừng hay tức giận? Dù anh chán ghét cô, nhưng ông cụ Mac lại nói rõ Mạc Tư Quân có con thì ông cụ nới chuyển nhiều cổ phần của Mạc Thị cho anh.

Đường Hoài An không muốn, không muốn để con của mình trở thành quân bài để anh có được cổ phần, cô phải tìm anh hỏi cho rõ.

Cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân bị đẩy ra, anh đang xem kỹ một phần văn kiện, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Đường Hoài An đi thẳng đến đối diện anh, đi thẳng vào vấn đề: “Mạc Tư Quân, chúng ta sinh một đứa con thì sao hả?”

Bàn tay lật giở văn kiện của người đàn ông cuối cùng cũng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn Đường Hoài An giống như nhìn quái vật: “Cô đang nói giỡn với tôi à?”

Băng gạc trên mặt Mạc Tư Quân đã được gỡ xuống, vết thương trông nhau đã bắt đầu khép lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt của anh không có một chút độ ấm.

Đường Hoài An nhìn chằm chằm anh, cố gắng bình ổn suy nghĩ muốn trực tiếp nói ra chuyện mình mang thai cho anh, bởi vì cô tử đầu đến cuối vẫn không dám cược, cô hiểu giữa cô và Mạc Tư Quân không giống với phần lớn các cặp vợ chồng bình thường, bọn họ không phải vì yêu mà kết hôn, ngược lại bởi vì ân oán, bởi vì trả thù.

Những điều bất kỳ mà các cặp vợ chồng bình thường sẽ trải qua thì ở chỗ bọn họ đã đặt một dấu chấm hỏi.

“Tôi không có nói đùa với anh, chúng ta kết hôn đã hai năm, nếu không sinh một đứa thì ổn sao? Hơn nữa ông nội không phải cũng tỏ rõ rồi sao, chỉ khi anh có con, ông mới đích thân ra mắt nói chuyện với các lão cổ đông, chuyển giao phần lớn cổ phần của Mạc Thị sang cho anh, như thế đối với anh không phải cũng có lợi hay sao?”

Biểu cảm và giọng điệu của Đường Hoài An rất là nghiêm nghị nghiêm túc, cô bắt buộc phải tranh thủ cho mình, cô đã mang thai, đây không phải là chuyện nhỏ.

Ánh mắt của Mạc Tư Quân rất lạnh lẽo, đánh giá kỹ Đường Hoài An, cuối cùng từ trong mắt của cô nhìn ra lời vừa rồi là nghiêm túc.

Đường Hoài An vốn tưởng cho dù Mạc Tư Quân không đồng ý, cũng chỉ sẽ duy trì thái độ phản bác, cùng lắm cũng chỉ châm chọc mỉa mai cô một phen.

Nhưng cô nhìn thấy Mạc Tư Quân từ trên ghế đứng dậy, từ từ đi đến trước mắt cô, trong quá trình này anh luôn nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi, Mạc Tư Quân lại gần Đường Hoài An, giọng nói giống như ác ma vang lên bên tai cô.

“Cô nghe rõ đây cho tôi, tôi cho dù từ bỏ không cần phần lớn cổ phần của Mạc Thị, cũng tuyệt đối sẽ không để cô mang thai con của tôi.”

Chỉ một khoảnh khắc, Đường Hoài An cảm thấy mình giống như bị tuyên án tử hình.

/262

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status