Một đấng mày râu như anh thì lấy son môi làm gì?
Mặc dù rất thắc mắc nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn đi thẳng tới ghế sofa bên cạnh, lấy son từ túi xách của mình ra:
- Được, cho anh, có điều anh cần son môi làm gì?
Nhận lấy son môi trong tay cô, Bùi Lạp Minh thoáng quan sát cô:
- Cái này cho tôi, lần sau tôi đưa cho cô một cái mới.
Thấy thế mày cô càng nhíu sâu lại, thật là một người đàn ông kỳ quái. . .
Thắc mắc của Hứa Mộ Nhan nhanh chóng được giải đáp, chỉ thấy anh mở son môi ra, nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn thỏi son môi màu hồng, không nhanh không chậm lần lượt vòng vòng trên cửa sổ thủy tinh, sau đó lại vòng vòng vẽ ra rất nhiều nhà cao tầng. . . . . .
Không bao lâu, lúc này cảnh vật ngoài cửa sổ nhỏ bé nhìn giống như bản đồ 3D, Bùi Lạp Minh vừa vẽ nói về hướng này:
- Nơi này về sau sẽ là một khu dân cư màu xanh lá cây rất lớn, người ở trong đó ngoài được lên mạng miễn phí còn có thể sử dụng rất nhiều thiết bị đồ điện tiết kiệm năng lượng. . . Nơi này, nơi này, đều là nơi trước mắt công ty tôi đang triển khai thác kế hoạch. . .
Hứa Mộ Nhan chớp mắt cũng không chớp đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt dùng son môi của cô trên ‘bản đồ thủy tinh’ vẽ lên bản đồ sự nghiệp của mình. Nhìn ánh mắt anh lấp lánh, nghiêm túc vẽ ra trên đó những thứ kiểu dáng kiến trúc xinh đẹp, trong khoảnh khắc này, lòng cô lại có rung động không nói ra được. . .
- 5 năm trước, sau khi phong trào IT nước Mĩ ra đời và phát triển tan biến, thay vào đó là văn phòng bất động sản dậy sóng, nhưng cũng vì vậy mà ngành công nghiệp tài chính theo, hiện tại tài chính bất đòng sản cũng tiêu tan rồi, chủ đề dậy sóng tiếp theo chính là tiết kiệm năng lượng bảo vệ màu xanh giảm khí cacbonic. Trong ý tưởng màu xanh này ai có thể linh hoạt ra tay trước người đó chính là người thắng. . .
Nói đến đây, Bùi Lạp Minh đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn ra xa ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới như có điều suy nghĩ chậm rãi nói:
- Có người nói đứng ở chỗ cao sẽ nhìn xa hơn, nhưng vài năm nay tôi lại phát hiện một khi người đã đứng ở vị trí cao thì lúc nào cũng sợ ngã hơn so với khi đứng ở mặt đất bằng phẳng.
Lông mày rậm của anh khẽ nhăn lại, dường như vì có cảm xúc mà phát tiết ra. . .
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Hứa Mộ Nhan cảm thấy hình như tối nay tâm tình của anh có chút biếng nhác. Nhiều khi chỉ cười không đáp, thái độ đối với cô cũng không lạnh lùng mặt đối mặt giống như trước kia, nghĩ tới đây, lòng của cô không biết sao lại xông ra một tia khác thường. . .
- Tuy rằng như thế, nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không ngừng muốn đến được vị trí cao. . .
Sau đó, Hứa Mộ Nhan nhẹ giọng nói tiếp.
Bùi Lạp Minh nghiêng sang cúi đầu nhìn Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh hỏi:
- Trong đó bao gồm cả cô sao?
- Tôi?
Hứa Mộ Nhan không khỏi có chút sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cô ra vẻ suy tư một phen sau trêu ghẹo nói:
- Bởi vì tôi thích mang giày cao gót nên sợ leo được quá cao sẽ trẹo chân bất cứ lúc nào.
Nghe được câu trả lời của nàng, khóe miệng Bùi Lạp Minh giương nhẹ, giọng nói rất dịu dàng:
- A, cô là cô gái nhát gan.
Mặc dù Bùi Lạp Minh đang cười, nhưng vết nhăn giữa trán vẫn như cũ không thả lỏng ra. Tối nay anh thật sự khiến Hứa Mộ Nhan nhìn không thấu.
- Đúng rồi, tôi nghe thư ký An Thần cảu anh nói trong công ty anh có tình huống bất ngờ, có phải rất nghiêm trọng không? - Cảm giác Hứa Mộ Nhan nói cho cô biết, khác thường tối nay của anh có thể có liên quan với tình huống khẩn cấp này.
Nghe vậy, Bùi Lạp Minh Vi giật mình, không ngờ cô gái nhỏ này rất thông minh. Mặc dù là khó giải quyết chút, nhưng anh sẽ không để cho những thứ mưu ma chước quỷ cản trở kế hoạch kia được như ý. Suy nghĩ sắc bén như cây kim ngưng tụ một chút trong mắt anhcó điều nahnh chóng lướt qua rồi biến mất. . .
Trầm ngâm một hồi, Bùi Lạp Minh nghiêng mặt sang bên nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng:
- Thật ra có một số việc tựa như chơi bóng dội tường vậy, khi bóng bay trở lại vào ta, không nên một mực muốn dùng sức đánh bóng bay đi, mà phải nên đánh nó trở về dọc theo con đường tương tự.
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan thẳng người nhìn chằm chằm anh ở trước mắt. Không biết sao, cảm giác hôm nay lời anh nói ra đều rất sâu xa, sâu xa làm cô không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Có điều bất kể như thế nào thì hôm nay là sinh nhật của anh, cô thật lòng hi vọng anh có thể trải qua trong vui vẻ, ít nhất vui vẻ qua hết ngày hôm nay.
A!
Đúng rồi, sinh nhật của anh!
Hứa Mộ Nhan ngay sau đó giơ tay lên liếc mắt về đồng hồ trên cổ tay, còn có 10 phút nữa là đến 12 giờ, cô vội vàng nhanh nhẹn chạy đến trước cửa sổ thủy tinh, cầm son môi lên bị anh bỏ lại dưới cửa sổ thủy tinh. Bàn tay nhỏ bé vung lên viết ra một đoạn văn trên cửa sổ thủy tinh trống không: "Bùi Lạp Minh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, hi vọng mỗi ngày của anh đều thật vui vẻ, mau chóng buông gánh nặng trong lòng xuống!"
Để son môi xuống, Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn anh mỉm cười, nụ cười này thoáng qua thật tự nhiên giống sen trong hồ sạch sẽ thuần khiết, làm trái tim anh bất giác ấm áp.
Mặc dù rất thắc mắc nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn đi thẳng tới ghế sofa bên cạnh, lấy son từ túi xách của mình ra:
- Được, cho anh, có điều anh cần son môi làm gì?
Nhận lấy son môi trong tay cô, Bùi Lạp Minh thoáng quan sát cô:
- Cái này cho tôi, lần sau tôi đưa cho cô một cái mới.
Thấy thế mày cô càng nhíu sâu lại, thật là một người đàn ông kỳ quái. . .
Thắc mắc của Hứa Mộ Nhan nhanh chóng được giải đáp, chỉ thấy anh mở son môi ra, nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn thỏi son môi màu hồng, không nhanh không chậm lần lượt vòng vòng trên cửa sổ thủy tinh, sau đó lại vòng vòng vẽ ra rất nhiều nhà cao tầng. . . . . .
Không bao lâu, lúc này cảnh vật ngoài cửa sổ nhỏ bé nhìn giống như bản đồ 3D, Bùi Lạp Minh vừa vẽ nói về hướng này:
- Nơi này về sau sẽ là một khu dân cư màu xanh lá cây rất lớn, người ở trong đó ngoài được lên mạng miễn phí còn có thể sử dụng rất nhiều thiết bị đồ điện tiết kiệm năng lượng. . . Nơi này, nơi này, đều là nơi trước mắt công ty tôi đang triển khai thác kế hoạch. . .
Hứa Mộ Nhan chớp mắt cũng không chớp đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt dùng son môi của cô trên ‘bản đồ thủy tinh’ vẽ lên bản đồ sự nghiệp của mình. Nhìn ánh mắt anh lấp lánh, nghiêm túc vẽ ra trên đó những thứ kiểu dáng kiến trúc xinh đẹp, trong khoảnh khắc này, lòng cô lại có rung động không nói ra được. . .
- 5 năm trước, sau khi phong trào IT nước Mĩ ra đời và phát triển tan biến, thay vào đó là văn phòng bất động sản dậy sóng, nhưng cũng vì vậy mà ngành công nghiệp tài chính theo, hiện tại tài chính bất đòng sản cũng tiêu tan rồi, chủ đề dậy sóng tiếp theo chính là tiết kiệm năng lượng bảo vệ màu xanh giảm khí cacbonic. Trong ý tưởng màu xanh này ai có thể linh hoạt ra tay trước người đó chính là người thắng. . .
Nói đến đây, Bùi Lạp Minh đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn ra xa ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới như có điều suy nghĩ chậm rãi nói:
- Có người nói đứng ở chỗ cao sẽ nhìn xa hơn, nhưng vài năm nay tôi lại phát hiện một khi người đã đứng ở vị trí cao thì lúc nào cũng sợ ngã hơn so với khi đứng ở mặt đất bằng phẳng.
Lông mày rậm của anh khẽ nhăn lại, dường như vì có cảm xúc mà phát tiết ra. . .
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Hứa Mộ Nhan cảm thấy hình như tối nay tâm tình của anh có chút biếng nhác. Nhiều khi chỉ cười không đáp, thái độ đối với cô cũng không lạnh lùng mặt đối mặt giống như trước kia, nghĩ tới đây, lòng của cô không biết sao lại xông ra một tia khác thường. . .
- Tuy rằng như thế, nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không ngừng muốn đến được vị trí cao. . .
Sau đó, Hứa Mộ Nhan nhẹ giọng nói tiếp.
Bùi Lạp Minh nghiêng sang cúi đầu nhìn Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh hỏi:
- Trong đó bao gồm cả cô sao?
- Tôi?
Hứa Mộ Nhan không khỏi có chút sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cô ra vẻ suy tư một phen sau trêu ghẹo nói:
- Bởi vì tôi thích mang giày cao gót nên sợ leo được quá cao sẽ trẹo chân bất cứ lúc nào.
Nghe được câu trả lời của nàng, khóe miệng Bùi Lạp Minh giương nhẹ, giọng nói rất dịu dàng:
- A, cô là cô gái nhát gan.
Mặc dù Bùi Lạp Minh đang cười, nhưng vết nhăn giữa trán vẫn như cũ không thả lỏng ra. Tối nay anh thật sự khiến Hứa Mộ Nhan nhìn không thấu.
- Đúng rồi, tôi nghe thư ký An Thần cảu anh nói trong công ty anh có tình huống bất ngờ, có phải rất nghiêm trọng không? - Cảm giác Hứa Mộ Nhan nói cho cô biết, khác thường tối nay của anh có thể có liên quan với tình huống khẩn cấp này.
Nghe vậy, Bùi Lạp Minh Vi giật mình, không ngờ cô gái nhỏ này rất thông minh. Mặc dù là khó giải quyết chút, nhưng anh sẽ không để cho những thứ mưu ma chước quỷ cản trở kế hoạch kia được như ý. Suy nghĩ sắc bén như cây kim ngưng tụ một chút trong mắt anhcó điều nahnh chóng lướt qua rồi biến mất. . .
Trầm ngâm một hồi, Bùi Lạp Minh nghiêng mặt sang bên nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng:
- Thật ra có một số việc tựa như chơi bóng dội tường vậy, khi bóng bay trở lại vào ta, không nên một mực muốn dùng sức đánh bóng bay đi, mà phải nên đánh nó trở về dọc theo con đường tương tự.
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan thẳng người nhìn chằm chằm anh ở trước mắt. Không biết sao, cảm giác hôm nay lời anh nói ra đều rất sâu xa, sâu xa làm cô không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Có điều bất kể như thế nào thì hôm nay là sinh nhật của anh, cô thật lòng hi vọng anh có thể trải qua trong vui vẻ, ít nhất vui vẻ qua hết ngày hôm nay.
A!
Đúng rồi, sinh nhật của anh!
Hứa Mộ Nhan ngay sau đó giơ tay lên liếc mắt về đồng hồ trên cổ tay, còn có 10 phút nữa là đến 12 giờ, cô vội vàng nhanh nhẹn chạy đến trước cửa sổ thủy tinh, cầm son môi lên bị anh bỏ lại dưới cửa sổ thủy tinh. Bàn tay nhỏ bé vung lên viết ra một đoạn văn trên cửa sổ thủy tinh trống không: "Bùi Lạp Minh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, hi vọng mỗi ngày của anh đều thật vui vẻ, mau chóng buông gánh nặng trong lòng xuống!"
Để son môi xuống, Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn anh mỉm cười, nụ cười này thoáng qua thật tự nhiên giống sen trong hồ sạch sẽ thuần khiết, làm trái tim anh bất giác ấm áp.
/95
|