Ba ngày này, Tô Ảnh vội xoay quanh.
Đầu tiên là thuê phòng ở, mời hộ lý tới chăm sóc mẹ sau phẫu thuật, chờ đến khi làm việc với bác sĩ, xác định mẹ chỉ cần tĩnh dưỡng để khang phục thì cô sẽ mời giúp việc về chăm sóc mẹ.
Đặt mua hết mọi thứ cần dùng, cô giao lại số tiền còn dưa cho Tô Như Quân.
Tô Như Quân muốn Tô Ảnh cầm tiền theo người nhưng nói thế nào Tô Ảnh cũng không chịu.
Dù cô là con gái cũng phải làm một người đỉnh thiên lập địa!
Cô phải giống đàn ông, nỗ lực phấn đấu, nỗ lực kiếm tiền, chăm sóc mẹ thật tốt.
Cô nhất định phải kiên cường, cô nhất định không làm thất vọng dòng họ của mình!
Ba ngày sau, Mộc Minh quả nhiên đúng hẹn tới đón Tô Ảnh.
Tô Ảnh cùng Tô Như Quân khóc lóc vẫy tay cáo biệt, sau đó lên xe cùng Mộc Minh.
Nhìn Tô Ảnh khóc sưng đôi mắt, Mộc Minh hơi hơi thở dài một tiếng, đưa cho Tô Ảnh một cái bọc nhỏ: “Giảm sưng đi. Đêm nay sẽ xuất phát.”
“Đi đâu vậy?” Tô Ảnh không nhịn được hỏi.
“Thành phố G tỉnh G.” Mộc Minh trả lời: “Nếu cô đã là trợ lý sinh hoạt của tổng giám đốc thì có một số công việc phải nói rõ với cô một chút.”
“Vâng.” Tô Ảnh lập tức tiến vào trạng thái công tác, tạm thời thu hồi bi thương ly biệt, kế tiếp là thời gian để trả nợ!
“Lên xe trước đi, vừa đi vừa nói chuyện.” Mộc Minh tỏ thái độ vừa lòng với Tô Ảnh, mở cửa xe giúp cô.
“Cảm ơn.” Tô Ảnh quy củ nói cảm ơn, lên xe, cô chủ động thắt đai an toàn.
Mộc Minh vừa lái xe vừa nói: “Thứ nhất, cô phải bảo mật thân phận của Phó tổng. Hiện tại phần lớn người bên ngoài chỉ biết Phó tổng là tổng giám đốc kiêm người thừa kế tập đoàn tài chính Phó thị, cũng chỉ biết chủ tịch tập đoàn tài chính Phó thị là mẹ của Phó tổng nhưng không ai biết ba của Phó tổng là nhân viên quan trọng của chính phủ ở thủ đô, cũng không ai biết ông bà nội của Phó tổng là lãnh đạo quân đội đã về hưu.”
Nháy mắt Tô Ảnh trừng to hai mắt.
Cô thật sự không biết bối cảnh của Phó Thịnh lại đáng sợ như vậy!
“Thứ hai, Phó tổng có thói ở sạch là mọi người đều biết. Vật phẩm tư nhân của ngài ấy, trừ bỏ trợ lý sinh hoạt thì chỉ có bốn trợ lý chúng tôi mới có thể tiếp nhận. Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, vật phẩm của Phó tổng tuyệt đối không thể trải qua tay ai ngoại trừ năm người chúng ta. Cô hiểu chưa? Nếu cô phạm sai lầm mà nói, cái giá phải trả sẽ lớn vô cùng.”
“Vâng.” Tô Ảnh vội vàng gật đầu, nghiêm túc nhớ kỹ lời Mộc Minh nói.
“Thứ ba, mặc kệ cô đã từng gặp phải chuyện gì, nhưng từ giờ trở đi, cô phải kiểm điểm sinh hoạt cá nhân của mình.” Mộc Minh nói: “Đây là chuyện vô cùng quan trọng! Phó tổng không thích đàn bà dựa vào quá gần! Bao gồm cả cô!”
“Tôi hiểu!” Tô Ảnh lập tức gật đầu như giã tỏi.
Một người lạnh băng như vậy, cô tránh còn không kịp thì nào dám tới gần?
Cô chỉ cần liều mạng làm việc là được, còn cái khác, cô cũng không dám hy vọng xa vời!
“Thứ tư, tuy Phó tổng đã thanh toán một trăm vạn tiền lương cho cô nhưng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của cô cũng không cần lo lắng, toàn bộ là tập đoàn phụ trách. Cuối năm và ăn tết cùng với sinh nhật, tập đoàn còn có bao lì xì khác. Mọi chi phí bỏ ra phục vụ cho Phó tổng đều có thể chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu!” Mộc Minh nói xong, đôi mắt Tô Ảnh sáng ngời.
Thì ra còn có tiền mang về?
Nếu vậy có phải cô còn có thể tiết kiệm thêm ít tiền, chờ sau này nghỉ việc còn có thể mở cửa hàng nho nhỏ nuôi sống mình và mẹ hay không?
Nghĩ như vậy, Tô Ảnh bỗng nhiên cảm thấy đi làm cho Phó Thịnh cũng không phải là chuyện khổ sở gì.
Nhìn thấy Tô Ảnh phối hợp như vậy, Mộc Minh cũng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, trên mặt cũng xuất hiện ý cười: “Được rồi, tạm thời như vậy đã. Còn sổ tay công tác tôi sẽ gửi riêng cho cô, mỗi ngày làm theo danh sách liệt kê bên trong thì cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Tô Ảnh lập tức ngồi thẳng thân thể, bảo đảm nói: “Mong anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết phận sự!”
Đầu tiên là thuê phòng ở, mời hộ lý tới chăm sóc mẹ sau phẫu thuật, chờ đến khi làm việc với bác sĩ, xác định mẹ chỉ cần tĩnh dưỡng để khang phục thì cô sẽ mời giúp việc về chăm sóc mẹ.
Đặt mua hết mọi thứ cần dùng, cô giao lại số tiền còn dưa cho Tô Như Quân.
Tô Như Quân muốn Tô Ảnh cầm tiền theo người nhưng nói thế nào Tô Ảnh cũng không chịu.
Dù cô là con gái cũng phải làm một người đỉnh thiên lập địa!
Cô phải giống đàn ông, nỗ lực phấn đấu, nỗ lực kiếm tiền, chăm sóc mẹ thật tốt.
Cô nhất định phải kiên cường, cô nhất định không làm thất vọng dòng họ của mình!
Ba ngày sau, Mộc Minh quả nhiên đúng hẹn tới đón Tô Ảnh.
Tô Ảnh cùng Tô Như Quân khóc lóc vẫy tay cáo biệt, sau đó lên xe cùng Mộc Minh.
Nhìn Tô Ảnh khóc sưng đôi mắt, Mộc Minh hơi hơi thở dài một tiếng, đưa cho Tô Ảnh một cái bọc nhỏ: “Giảm sưng đi. Đêm nay sẽ xuất phát.”
“Đi đâu vậy?” Tô Ảnh không nhịn được hỏi.
“Thành phố G tỉnh G.” Mộc Minh trả lời: “Nếu cô đã là trợ lý sinh hoạt của tổng giám đốc thì có một số công việc phải nói rõ với cô một chút.”
“Vâng.” Tô Ảnh lập tức tiến vào trạng thái công tác, tạm thời thu hồi bi thương ly biệt, kế tiếp là thời gian để trả nợ!
“Lên xe trước đi, vừa đi vừa nói chuyện.” Mộc Minh tỏ thái độ vừa lòng với Tô Ảnh, mở cửa xe giúp cô.
“Cảm ơn.” Tô Ảnh quy củ nói cảm ơn, lên xe, cô chủ động thắt đai an toàn.
Mộc Minh vừa lái xe vừa nói: “Thứ nhất, cô phải bảo mật thân phận của Phó tổng. Hiện tại phần lớn người bên ngoài chỉ biết Phó tổng là tổng giám đốc kiêm người thừa kế tập đoàn tài chính Phó thị, cũng chỉ biết chủ tịch tập đoàn tài chính Phó thị là mẹ của Phó tổng nhưng không ai biết ba của Phó tổng là nhân viên quan trọng của chính phủ ở thủ đô, cũng không ai biết ông bà nội của Phó tổng là lãnh đạo quân đội đã về hưu.”
Nháy mắt Tô Ảnh trừng to hai mắt.
Cô thật sự không biết bối cảnh của Phó Thịnh lại đáng sợ như vậy!
“Thứ hai, Phó tổng có thói ở sạch là mọi người đều biết. Vật phẩm tư nhân của ngài ấy, trừ bỏ trợ lý sinh hoạt thì chỉ có bốn trợ lý chúng tôi mới có thể tiếp nhận. Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, vật phẩm của Phó tổng tuyệt đối không thể trải qua tay ai ngoại trừ năm người chúng ta. Cô hiểu chưa? Nếu cô phạm sai lầm mà nói, cái giá phải trả sẽ lớn vô cùng.”
“Vâng.” Tô Ảnh vội vàng gật đầu, nghiêm túc nhớ kỹ lời Mộc Minh nói.
“Thứ ba, mặc kệ cô đã từng gặp phải chuyện gì, nhưng từ giờ trở đi, cô phải kiểm điểm sinh hoạt cá nhân của mình.” Mộc Minh nói: “Đây là chuyện vô cùng quan trọng! Phó tổng không thích đàn bà dựa vào quá gần! Bao gồm cả cô!”
“Tôi hiểu!” Tô Ảnh lập tức gật đầu như giã tỏi.
Một người lạnh băng như vậy, cô tránh còn không kịp thì nào dám tới gần?
Cô chỉ cần liều mạng làm việc là được, còn cái khác, cô cũng không dám hy vọng xa vời!
“Thứ tư, tuy Phó tổng đã thanh toán một trăm vạn tiền lương cho cô nhưng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của cô cũng không cần lo lắng, toàn bộ là tập đoàn phụ trách. Cuối năm và ăn tết cùng với sinh nhật, tập đoàn còn có bao lì xì khác. Mọi chi phí bỏ ra phục vụ cho Phó tổng đều có thể chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu!” Mộc Minh nói xong, đôi mắt Tô Ảnh sáng ngời.
Thì ra còn có tiền mang về?
Nếu vậy có phải cô còn có thể tiết kiệm thêm ít tiền, chờ sau này nghỉ việc còn có thể mở cửa hàng nho nhỏ nuôi sống mình và mẹ hay không?
Nghĩ như vậy, Tô Ảnh bỗng nhiên cảm thấy đi làm cho Phó Thịnh cũng không phải là chuyện khổ sở gì.
Nhìn thấy Tô Ảnh phối hợp như vậy, Mộc Minh cũng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, trên mặt cũng xuất hiện ý cười: “Được rồi, tạm thời như vậy đã. Còn sổ tay công tác tôi sẽ gửi riêng cho cô, mỗi ngày làm theo danh sách liệt kê bên trong thì cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Tô Ảnh lập tức ngồi thẳng thân thể, bảo đảm nói: “Mong anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết phận sự!”
/307
|