Cuối cùng, Dương Chính dò hỏi bọn họ, ông ta cực kì thích bài hát này, hỏi xem có thể mua bản quyền hay không.
Tự Thuật Phong Nguyệt đơn giản trả lời: Bản quyền ca khúc này có Ảnh hạ che phủ đồng sở hữu, cho nên anh không cách nào trả lời vấn đề này. Xét đến việc này mang đến ảnh hưởng rất không tốt cho Ảnh hạ che phủ, anh nguyện ý từ bỏ quyền lợi, giao quyền quyết định cho Ảnh hạ che phủ.
Sau đó, toàn bộ Weibo lần nữa nổ tung!
Fan của Tự Thuật Phong Nguyệt chạy tới weibo của Tô Ảnh sôi nổi fan của Đại Đại bọn họ cũng muốn thần tượng theo.
Vì thế lượng fan của Tô Ảnh mới tăng nhanh như thế.
Tô Ảnh đọc qua tin nhắn, cô không trực tiếp trả lời đoàn làm phim Đại đế nuốt trời mà tìm Tự Thuật Phong Nguyệt giải thích sự tình hôm nay.
Tự Thuật Phong Nguyệt trả lời rất nhanh, anh tỏ vẻ tha thứ cho cô, hơn nữa còn nói cho Tô Ảnh, bài hát này có bán cho đoàn làm phim Đại đế nuốt trời hay không do cô tự mình quyết định.
Tô Ảnh thấy Tự Thuật Phong Nguyệt nói như vậy, cô vẫn có chút do dự.
Tự Thuật Phong Nguyệt nhắn tới: “Nếu kinh tế của cô khẩn cấp thì có thể bán đi.”
Tô Ảnh cảm thấy gương mặt nóng lên.
Xem ra Tự Thuật Phong Nguyệt đã nhìn ra kinh tế của cô đang khẩn cấp.
Nghĩ lại cũng phải, thiếu gia nhà giàu đeo đồng hồ cổ mấy ngàn vạn sao có thể để ý chút tiền lẻ từ bán bản quyền cơ chứ.
Có lẽ anh ấy nhìn ra thiết bị thu âm lạc hậu của cô cũng đoán ra được điều kiện kinh tế của cô, cho nên mới nói như vậy.
Tô Ảnh chống cằm, cảm thấy buồn bã: Đại thần thật dịu dàng. Anh ấy giữ lại mặt mũi cho mình như thế còn suy xét tình hình kinh tế của mình. Thật muốn gặp đại thần ngoài đời quá, đến lúc đó nhất định phải cảm ơn anh ấy.
Vốn dĩ Tô Ảnh không muốn bán bài hát này đi nhưng bảo mẫu cô mời về chăm sóc mẹ nhắn tin tới nói nếu có thêm tiền có thể nhanh chóng làm sức khỏe của của nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.
Là hồi phục hoàn toàn đấy.
Đây là sự dụ hoặc lớn cỡ nào đối với cô cơ chứ.
Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là làm mẹ khỏe mạnh trở lại, có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Nếu đại thần đều nói như vậy rồi, hay là hợp tác với đoàn làm phim đi?
Tô Ảnh nghĩ nghĩ, nhắn lại với Tự Thuật Phong Nguyệt: “Cảm ơn Đại thần chiếu cố, có cơ hội tôi nhất định báo đáp anh.”
Tự Thuật Phong Nguyệt không nhắn lại, Tô Ảnh chờ một hồi mới trả lời đoàn làm phim Đại đế nuốt trời: “Tôi đồng ý kí hợp đồng bán ca khúc này cho đoàn làm phim.”
Hơn 1h đồng hồ sau, đoàn làm phim Đại đế nuốt trời chính thức tuyên bố đã bắt được bản quyền ca khúc, hơn nữa tuyên bố phiên bản mới.
Đây là phiên bản cuối cùng mà Tự Thuật Phong Nguyệt và Tô Ảnh hợp xuống, ấm sắc vô cùng hoàn mỹ.
Chờ hậu kì xử lý xong, âm thanh của Tô Ảnh càng thêm thanh thấu cao vút, âm thanh của Tự Thuật Phong Nguyệt càng thêm trầm ổn, rắn chắc.
Phiên bản chính thức phát ra, vô số fan rơi nước mắt nhắn tới: Qủa nhiên đây mới là phiên bản cao cấp, hay quá, tôi nghe mà muốn rơi nước mắt. Tôi nhất định phải xem phim.
“Trời ạ, ca khúc chủ đề thật phấn chấn lòng người, nhất định bộ phim của nó sẽ không làm chúng ta thất vọng!”
“Tôi muốn làm fan của Ảnh hạ che phủ, cô ấy hợp xướng với Đại Đại nhà chúng ta thật là hoàn mỹ. Không giống các ca sĩ khác bị âm thanh của Đại Đại nhà chúng ta áp chế thở không ra hơi.”
Tự Thuật Phong Nguyệt đơn giản trả lời: Bản quyền ca khúc này có Ảnh hạ che phủ đồng sở hữu, cho nên anh không cách nào trả lời vấn đề này. Xét đến việc này mang đến ảnh hưởng rất không tốt cho Ảnh hạ che phủ, anh nguyện ý từ bỏ quyền lợi, giao quyền quyết định cho Ảnh hạ che phủ.
Sau đó, toàn bộ Weibo lần nữa nổ tung!
Fan của Tự Thuật Phong Nguyệt chạy tới weibo của Tô Ảnh sôi nổi fan của Đại Đại bọn họ cũng muốn thần tượng theo.
Vì thế lượng fan của Tô Ảnh mới tăng nhanh như thế.
Tô Ảnh đọc qua tin nhắn, cô không trực tiếp trả lời đoàn làm phim Đại đế nuốt trời mà tìm Tự Thuật Phong Nguyệt giải thích sự tình hôm nay.
Tự Thuật Phong Nguyệt trả lời rất nhanh, anh tỏ vẻ tha thứ cho cô, hơn nữa còn nói cho Tô Ảnh, bài hát này có bán cho đoàn làm phim Đại đế nuốt trời hay không do cô tự mình quyết định.
Tô Ảnh thấy Tự Thuật Phong Nguyệt nói như vậy, cô vẫn có chút do dự.
Tự Thuật Phong Nguyệt nhắn tới: “Nếu kinh tế của cô khẩn cấp thì có thể bán đi.”
Tô Ảnh cảm thấy gương mặt nóng lên.
Xem ra Tự Thuật Phong Nguyệt đã nhìn ra kinh tế của cô đang khẩn cấp.
Nghĩ lại cũng phải, thiếu gia nhà giàu đeo đồng hồ cổ mấy ngàn vạn sao có thể để ý chút tiền lẻ từ bán bản quyền cơ chứ.
Có lẽ anh ấy nhìn ra thiết bị thu âm lạc hậu của cô cũng đoán ra được điều kiện kinh tế của cô, cho nên mới nói như vậy.
Tô Ảnh chống cằm, cảm thấy buồn bã: Đại thần thật dịu dàng. Anh ấy giữ lại mặt mũi cho mình như thế còn suy xét tình hình kinh tế của mình. Thật muốn gặp đại thần ngoài đời quá, đến lúc đó nhất định phải cảm ơn anh ấy.
Vốn dĩ Tô Ảnh không muốn bán bài hát này đi nhưng bảo mẫu cô mời về chăm sóc mẹ nhắn tin tới nói nếu có thêm tiền có thể nhanh chóng làm sức khỏe của của nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.
Là hồi phục hoàn toàn đấy.
Đây là sự dụ hoặc lớn cỡ nào đối với cô cơ chứ.
Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là làm mẹ khỏe mạnh trở lại, có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Nếu đại thần đều nói như vậy rồi, hay là hợp tác với đoàn làm phim đi?
Tô Ảnh nghĩ nghĩ, nhắn lại với Tự Thuật Phong Nguyệt: “Cảm ơn Đại thần chiếu cố, có cơ hội tôi nhất định báo đáp anh.”
Tự Thuật Phong Nguyệt không nhắn lại, Tô Ảnh chờ một hồi mới trả lời đoàn làm phim Đại đế nuốt trời: “Tôi đồng ý kí hợp đồng bán ca khúc này cho đoàn làm phim.”
Hơn 1h đồng hồ sau, đoàn làm phim Đại đế nuốt trời chính thức tuyên bố đã bắt được bản quyền ca khúc, hơn nữa tuyên bố phiên bản mới.
Đây là phiên bản cuối cùng mà Tự Thuật Phong Nguyệt và Tô Ảnh hợp xuống, ấm sắc vô cùng hoàn mỹ.
Chờ hậu kì xử lý xong, âm thanh của Tô Ảnh càng thêm thanh thấu cao vút, âm thanh của Tự Thuật Phong Nguyệt càng thêm trầm ổn, rắn chắc.
Phiên bản chính thức phát ra, vô số fan rơi nước mắt nhắn tới: Qủa nhiên đây mới là phiên bản cao cấp, hay quá, tôi nghe mà muốn rơi nước mắt. Tôi nhất định phải xem phim.
“Trời ạ, ca khúc chủ đề thật phấn chấn lòng người, nhất định bộ phim của nó sẽ không làm chúng ta thất vọng!”
“Tôi muốn làm fan của Ảnh hạ che phủ, cô ấy hợp xướng với Đại Đại nhà chúng ta thật là hoàn mỹ. Không giống các ca sĩ khác bị âm thanh của Đại Đại nhà chúng ta áp chế thở không ra hơi.”
/307
|