Cô ta không thể ca hát trước mặt mọi người được!
Một khi Tô Ảnh mở miệng, như vậy đều xong rồi!
Điền Mỹ Hòa như phát điên nhào tới Tô Ảnh: “Không được hát, mày không thể hát!”
Điền Mỹ Hòa vừa muốn tới gần Tô Ảnh, Mộc Minh nhấc chân đạp qua!
Người bên cạnh Phó tổng sao có thể cho phép loại kẻ điên này tới gần?
Tô Ảnh nhắm hai mắt lại, điều chỉnh cảm xúc dần khôi phục bình tĩnh.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người Tô Ảnh, chờ đợi chứng cứ có sức thuyết phục của cô.
Chờ hô hấp điều hoà lại, Tô Ảnh bắt đầu hát: “Gió bắt đầu nổi lên, mưa không tiếng động rơi xuống, mây bay ảm đạm nhưng anh vẫn phải đi làm...”
Âm luật và thanh âm quen thuộc từ từ vang lên, giọng hát duy độc thuộc về Tô Ảnh nháy mắt chấn trụ mọi người ở đây.
Phó Thịnh hơi ngoài ý muốn nhìn Tô Ảnh.
Tuy anh biết Tô Ảnh biết soạn nhạc soạn lời, lại không nghĩ tới cô cất giọng lên lại hay như vậy.
Âm thanh thanh linh mở rộng, quả thật như sủng nhi của trời đất, trời sinh giọng hát hay.
Từ lúc Tô Ảnh cất tiếng hát lên, Điền Mỹ Hòa bắt đầu điên cuồng: “Không, mày không thể hát, bài hát này không phải thuộc về mày!”
Những người khác nghe thấy Điền Mỹ Hòa vẫn luôn ồn ào, một người trực tiếp duỗi tay bưng kín miệng cô ta, không cho cô ta phát ra bất cứ thanh âm gì.
Điền Mỹ Hòa gấp tới mức không ngừng gạt tay đối phương ra nhưng mặc kệ cô ta phản kháng thế nào vẫn không thể ngăn cản Tô Ảnh hát hoàn chỉnh bài hát.
Bài hát vừa kết thúc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Tô Ảnh dùng các trực tiếp nhất, đơn giản nhất chứng minh cho bản thân.
Bài hát này không phải Điền Mỹ Hòa hát.
Lúc này, Điền Mỹ Hòa mới có thể gạt tay người đang bịt miệng mình, chỉ vào Tô Ảnh lớn tiếng kêu lên: “Các người đừng để cô ta lừa. Dù bài hát này là cô ta hát thì thế nào? Còn không phải sao chép, đạo tác phẩm của người khác hay sao?”
Sau đó vô số ánh mắt lại tập trung trên người Tô Ảnh, chờ Tô Ảnh giải thích.
Tô Ảnh nhìn thoáng qua Điền Mỹ Hòa, nói: “Đạo nhạc? Tôi không muốn bối nồi này đâu. Đúng thế, bản quyền sáng tác bài hát là thuộc về Tự Thuật Phong Nguyệt, tôi là người trong nghề sao lại không hiểu tầm quan trọng của bản quyền chứ? Hơn nữa anh ấy là thần tượng của tôi, sao tôi có thể sao chép, đạo nhạc của thần tượng đây? Tô Ảnh tôi không vô sỉ như vậy.”
Điền Mỹ Hòa hét lên: “Vậy thì chứng minh đi, cô nói mình không sao chép vậy chứng minh đi.”
Sắc mặt Tô Ảnh cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vậy, cô nên chứng minh như thế nào đây?
Tìm Tự Thuật Phong Nguyệt sao?
Sao có thể?
Điền Mỹ Hòa có thể lấy được khúc phổ chắc chắn là trộm từ trong tay cô, làm sao để cô có thể chứng minh Điền Mỹ Hòa ăn cắp đây?
Ngay lúc này trong đám người đột nhiên có người cao giọng hét lên: “A a a, Phong Nguyệt Đại đại ở trên Weibo của Ảnh Hạ che phủ nói bản quyền không phải do Ảnh Hạ che phủ ăn cắp, còn chứng minh đó mới là người thể hiện ca khúc.”
Sau đó mọi người đồng thời cúi đầu lật xem di động.
Lúc này, di động của Tô Ảnh cũng vang lên, cô cầm di động, mở Weibo của mình.
Có phóng viên nhắm màn ảnh tới gần, nháy mắt bắt giữ được hình ảnh màn hình di động của Tô Ảnh, tức khắc kêu lên: “Thì ra cô ấy mới là Ảnh hạ che phủ chân chính!”
Giây tiếp theo, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên màn hình di động của Tô Ảnh.
Hai mắt Tô Ảnh sáng ngời, lập tức lắc lắc di động nói với Điền Mỹ Hòa: “Chị nói chị là Ảnh hạ che phủ, chịicó thể lấy ra chứng cứ sao?”
Điền Mỹ Hòa lập tức hoảng hốt: “Tôi... Tôi... Tôi chứng minh không được, nhưng cô cũng chứng minh không được! Weibo này vốn dĩ là của tôi, là cô ăn cắp mật khẩu đăng nhập vào, là cô luôn bắt chước giọng hát của tôi.”
Quần chúng xung quanh không không rõ chân tướng lập tức châu đầu ghé tai, thuận luận rốt cuộc ai mới là Ảnh hạ che phủ chân chính.
Dù sao vẫn có thể bắt chước âm thanh mà.
Ngay lúc này, Mộc Minh bỗng nhiên đi tới bên người Phó Thịnh nói gì đó bên tai anh.
Phó Thịnh lập tức gật đầu, xoay người nói với những người khác: “Cô ta chứng minh không được nhưng tôi có thể!”
Ánh mắt mọi người chuyển dời đến trên người Phó Thịnh, tất cả bọn họ đều trông mong chờ Phó Thịnh đưa ra một lời giải thích.
Phó Thịnh cũng không úp mở, thản nhiên nói: “Người của tôi đã lấy được ghi hình ở quán café, không phải mọi người tò mò về chân tướng sao? Vậy mời cùng nhau thưởng thức.”
Một khi Tô Ảnh mở miệng, như vậy đều xong rồi!
Điền Mỹ Hòa như phát điên nhào tới Tô Ảnh: “Không được hát, mày không thể hát!”
Điền Mỹ Hòa vừa muốn tới gần Tô Ảnh, Mộc Minh nhấc chân đạp qua!
Người bên cạnh Phó tổng sao có thể cho phép loại kẻ điên này tới gần?
Tô Ảnh nhắm hai mắt lại, điều chỉnh cảm xúc dần khôi phục bình tĩnh.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người Tô Ảnh, chờ đợi chứng cứ có sức thuyết phục của cô.
Chờ hô hấp điều hoà lại, Tô Ảnh bắt đầu hát: “Gió bắt đầu nổi lên, mưa không tiếng động rơi xuống, mây bay ảm đạm nhưng anh vẫn phải đi làm...”
Âm luật và thanh âm quen thuộc từ từ vang lên, giọng hát duy độc thuộc về Tô Ảnh nháy mắt chấn trụ mọi người ở đây.
Phó Thịnh hơi ngoài ý muốn nhìn Tô Ảnh.
Tuy anh biết Tô Ảnh biết soạn nhạc soạn lời, lại không nghĩ tới cô cất giọng lên lại hay như vậy.
Âm thanh thanh linh mở rộng, quả thật như sủng nhi của trời đất, trời sinh giọng hát hay.
Từ lúc Tô Ảnh cất tiếng hát lên, Điền Mỹ Hòa bắt đầu điên cuồng: “Không, mày không thể hát, bài hát này không phải thuộc về mày!”
Những người khác nghe thấy Điền Mỹ Hòa vẫn luôn ồn ào, một người trực tiếp duỗi tay bưng kín miệng cô ta, không cho cô ta phát ra bất cứ thanh âm gì.
Điền Mỹ Hòa gấp tới mức không ngừng gạt tay đối phương ra nhưng mặc kệ cô ta phản kháng thế nào vẫn không thể ngăn cản Tô Ảnh hát hoàn chỉnh bài hát.
Bài hát vừa kết thúc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Tô Ảnh dùng các trực tiếp nhất, đơn giản nhất chứng minh cho bản thân.
Bài hát này không phải Điền Mỹ Hòa hát.
Lúc này, Điền Mỹ Hòa mới có thể gạt tay người đang bịt miệng mình, chỉ vào Tô Ảnh lớn tiếng kêu lên: “Các người đừng để cô ta lừa. Dù bài hát này là cô ta hát thì thế nào? Còn không phải sao chép, đạo tác phẩm của người khác hay sao?”
Sau đó vô số ánh mắt lại tập trung trên người Tô Ảnh, chờ Tô Ảnh giải thích.
Tô Ảnh nhìn thoáng qua Điền Mỹ Hòa, nói: “Đạo nhạc? Tôi không muốn bối nồi này đâu. Đúng thế, bản quyền sáng tác bài hát là thuộc về Tự Thuật Phong Nguyệt, tôi là người trong nghề sao lại không hiểu tầm quan trọng của bản quyền chứ? Hơn nữa anh ấy là thần tượng của tôi, sao tôi có thể sao chép, đạo nhạc của thần tượng đây? Tô Ảnh tôi không vô sỉ như vậy.”
Điền Mỹ Hòa hét lên: “Vậy thì chứng minh đi, cô nói mình không sao chép vậy chứng minh đi.”
Sắc mặt Tô Ảnh cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vậy, cô nên chứng minh như thế nào đây?
Tìm Tự Thuật Phong Nguyệt sao?
Sao có thể?
Điền Mỹ Hòa có thể lấy được khúc phổ chắc chắn là trộm từ trong tay cô, làm sao để cô có thể chứng minh Điền Mỹ Hòa ăn cắp đây?
Ngay lúc này trong đám người đột nhiên có người cao giọng hét lên: “A a a, Phong Nguyệt Đại đại ở trên Weibo của Ảnh Hạ che phủ nói bản quyền không phải do Ảnh Hạ che phủ ăn cắp, còn chứng minh đó mới là người thể hiện ca khúc.”
Sau đó mọi người đồng thời cúi đầu lật xem di động.
Lúc này, di động của Tô Ảnh cũng vang lên, cô cầm di động, mở Weibo của mình.
Có phóng viên nhắm màn ảnh tới gần, nháy mắt bắt giữ được hình ảnh màn hình di động của Tô Ảnh, tức khắc kêu lên: “Thì ra cô ấy mới là Ảnh hạ che phủ chân chính!”
Giây tiếp theo, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên màn hình di động của Tô Ảnh.
Hai mắt Tô Ảnh sáng ngời, lập tức lắc lắc di động nói với Điền Mỹ Hòa: “Chị nói chị là Ảnh hạ che phủ, chịicó thể lấy ra chứng cứ sao?”
Điền Mỹ Hòa lập tức hoảng hốt: “Tôi... Tôi... Tôi chứng minh không được, nhưng cô cũng chứng minh không được! Weibo này vốn dĩ là của tôi, là cô ăn cắp mật khẩu đăng nhập vào, là cô luôn bắt chước giọng hát của tôi.”
Quần chúng xung quanh không không rõ chân tướng lập tức châu đầu ghé tai, thuận luận rốt cuộc ai mới là Ảnh hạ che phủ chân chính.
Dù sao vẫn có thể bắt chước âm thanh mà.
Ngay lúc này, Mộc Minh bỗng nhiên đi tới bên người Phó Thịnh nói gì đó bên tai anh.
Phó Thịnh lập tức gật đầu, xoay người nói với những người khác: “Cô ta chứng minh không được nhưng tôi có thể!”
Ánh mắt mọi người chuyển dời đến trên người Phó Thịnh, tất cả bọn họ đều trông mong chờ Phó Thịnh đưa ra một lời giải thích.
Phó Thịnh cũng không úp mở, thản nhiên nói: “Người của tôi đã lấy được ghi hình ở quán café, không phải mọi người tò mò về chân tướng sao? Vậy mời cùng nhau thưởng thức.”
/307
|