Tô Ảnh nghe được Phó Thịnh hỏi chuyện, cô hơi thẹn thùng trả lời: “Mẹ nói tay nghề của tôi còn kém, sẽ làm mất mặt người họ Tô, hơn nữa tôi thích âm nhạc cho nên cuối cùng lựa chọn vào học viện âm nhạc.”
Sắc mặt Phó Thịnh cứng đờ, anh thả đũa xuống nhướn mày nhìn Tô Ảnh: “Cho nên cô dùng đôi tay không lên được mặt bàn nấu cho tôi ăn hả?”
Tô Ảnh lập tức bưng kín miệng, tròng mắt đen tôi xoay tròn mấy vòng.
Hỏng bét, nói lỡ miệng rồi.
Phó Thịnh này thật là, lỗ tai thật là thính.
Phó Thịnh tức giận nhìn Tô Ảnh, nói: “Được rồi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi nữa.”
Tô Ảnh nghe lời nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chờ Tô Ảnh đi rồi, Phó Thịnh mới một lần nữa cầm đũa lên ăn.
Mộc Minh cười cười, nói với Phó Thịnh: “Lại nói đến mẹ của Tô Ảnh, thật đúng là nhân vật lợi hại, có thể lau sạch sẽ tung tích của mình như vậy, tôi không tra được quá khứ của bà ấy. Loại chuyện này chỉ có hai giả thiết: Thứ nhất có nhân vật lợi hại hơn che dấu tung tích của bọn họ. Thứ hai chính là trước nay mẹ của Tô Ảnh không có hồ sơ ghi chép.”
Phó Thịnh nghe vậy, tức khắc ngước mắt nhìn Mộc Minh: “Muốn giấu giếm được mạng lưới tình báo của Phó gia cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
Mộc Minh gật gật đầu: “Đúng vậy, Phó tổng.”
Trong mắt Phó Thịnh hiện lên một tia thú vị: “Nếu không phải điểm thứ nhất, như vậy chính là điểm thứ hai: Tô Ảnh và mẹ của cô ấy đều không có hồ sơ chính thức.”
Phó Thịnh gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lúc bắt chợt anh nhặt được cô trợ lý này hình như là người có chuyện xưa.
Haha, thú vị đây.
Mộc Minh cười khiêm tốn: “Phó tổng, cả nước này chỉ có vài gia tộc giỏi nấu ăn mà trong đó đúng là có Tô gia, theo tôi được biết Tô gia vẫn chưa có hậu nhân, sau đó thu dưỡng một đứa con gái, vị tiểu thư được nhận nuôi kia từ hơn 20 năm trước đã gả cho một phú thương, sống cuộc sống vô cùng mỹ mãn. Nếu mẹ của Tô Ảnh là con gái Tô gia thì không thể nào lưu lạc bên ngoài được.”
Phó Thịnh bình tĩnh nhìn Mộc Minh: “Hình như cậu rất để bụng tới chuyện của Tô Ảnh thì phải?”
Đón lấy ánh mắt ý vị thâm trường của Phó Thịnh, Mộc Minh bỗng nhiên giật mình.
Không xong!
Ánh mắt này của Tổng giám đốc chẳng lẽ là ghen sao?
Oan uổng cho anh ta quá!
Anh ta vì tổng giám đốc nên mới điều tra phân tích mà!
Anh ta mới không có bất cứ tư tưởng gì với Tô Ảnh.
Mộc Minh vừa muốn mở miệng giải thích, nào biết Phó Thịnh vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, nơi này không chuyện của cậu nữa, cậu đi về trước đi! Ngày mai, cậu tiếp tục đi theo tôi.”
Mộc Minh chỉ có thể trả lời: “Vâng, Phó tổng.”
Mộc Minh đi rồi, Phó Thịnh một lần nữa cầm đũa yên lặng ăn đồ ăn.
Ừ, hương vị đúng là không tồi.
Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với Tô gia đó hay sao?
Những ngày tiếp theo, Phó Thịnh không gọi Tô Ảnh đi theo anh nữa, gần như chỉ mang theo Cát Tuấn và Mộc Minh đi theo.
Cho nên, Tô Ảnh cũng có thời gian sáng tác ca khúc.
Ba ngày sau, rốt cuộc cũng hoàn thành ca khúc viết cho Điền Mỹ Hòa.
Cô muốn nhanh chóng dành lại đồ vật của mẹ nên hẹn cô ta thời gian và địa điểm, từ sáng sớm đã tới nơi.
Cũng không biết cô ta cầm gì của mẹ, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là đồ vật của mẹ, cô đều phải lấy lại.
Sắc mặt Phó Thịnh cứng đờ, anh thả đũa xuống nhướn mày nhìn Tô Ảnh: “Cho nên cô dùng đôi tay không lên được mặt bàn nấu cho tôi ăn hả?”
Tô Ảnh lập tức bưng kín miệng, tròng mắt đen tôi xoay tròn mấy vòng.
Hỏng bét, nói lỡ miệng rồi.
Phó Thịnh này thật là, lỗ tai thật là thính.
Phó Thịnh tức giận nhìn Tô Ảnh, nói: “Được rồi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi nữa.”
Tô Ảnh nghe lời nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chờ Tô Ảnh đi rồi, Phó Thịnh mới một lần nữa cầm đũa lên ăn.
Mộc Minh cười cười, nói với Phó Thịnh: “Lại nói đến mẹ của Tô Ảnh, thật đúng là nhân vật lợi hại, có thể lau sạch sẽ tung tích của mình như vậy, tôi không tra được quá khứ của bà ấy. Loại chuyện này chỉ có hai giả thiết: Thứ nhất có nhân vật lợi hại hơn che dấu tung tích của bọn họ. Thứ hai chính là trước nay mẹ của Tô Ảnh không có hồ sơ ghi chép.”
Phó Thịnh nghe vậy, tức khắc ngước mắt nhìn Mộc Minh: “Muốn giấu giếm được mạng lưới tình báo của Phó gia cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
Mộc Minh gật gật đầu: “Đúng vậy, Phó tổng.”
Trong mắt Phó Thịnh hiện lên một tia thú vị: “Nếu không phải điểm thứ nhất, như vậy chính là điểm thứ hai: Tô Ảnh và mẹ của cô ấy đều không có hồ sơ chính thức.”
Phó Thịnh gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lúc bắt chợt anh nhặt được cô trợ lý này hình như là người có chuyện xưa.
Haha, thú vị đây.
Mộc Minh cười khiêm tốn: “Phó tổng, cả nước này chỉ có vài gia tộc giỏi nấu ăn mà trong đó đúng là có Tô gia, theo tôi được biết Tô gia vẫn chưa có hậu nhân, sau đó thu dưỡng một đứa con gái, vị tiểu thư được nhận nuôi kia từ hơn 20 năm trước đã gả cho một phú thương, sống cuộc sống vô cùng mỹ mãn. Nếu mẹ của Tô Ảnh là con gái Tô gia thì không thể nào lưu lạc bên ngoài được.”
Phó Thịnh bình tĩnh nhìn Mộc Minh: “Hình như cậu rất để bụng tới chuyện của Tô Ảnh thì phải?”
Đón lấy ánh mắt ý vị thâm trường của Phó Thịnh, Mộc Minh bỗng nhiên giật mình.
Không xong!
Ánh mắt này của Tổng giám đốc chẳng lẽ là ghen sao?
Oan uổng cho anh ta quá!
Anh ta vì tổng giám đốc nên mới điều tra phân tích mà!
Anh ta mới không có bất cứ tư tưởng gì với Tô Ảnh.
Mộc Minh vừa muốn mở miệng giải thích, nào biết Phó Thịnh vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, nơi này không chuyện của cậu nữa, cậu đi về trước đi! Ngày mai, cậu tiếp tục đi theo tôi.”
Mộc Minh chỉ có thể trả lời: “Vâng, Phó tổng.”
Mộc Minh đi rồi, Phó Thịnh một lần nữa cầm đũa yên lặng ăn đồ ăn.
Ừ, hương vị đúng là không tồi.
Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với Tô gia đó hay sao?
Những ngày tiếp theo, Phó Thịnh không gọi Tô Ảnh đi theo anh nữa, gần như chỉ mang theo Cát Tuấn và Mộc Minh đi theo.
Cho nên, Tô Ảnh cũng có thời gian sáng tác ca khúc.
Ba ngày sau, rốt cuộc cũng hoàn thành ca khúc viết cho Điền Mỹ Hòa.
Cô muốn nhanh chóng dành lại đồ vật của mẹ nên hẹn cô ta thời gian và địa điểm, từ sáng sớm đã tới nơi.
Cũng không biết cô ta cầm gì của mẹ, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là đồ vật của mẹ, cô đều phải lấy lại.
/307
|