Tô Ảnh buông điện thoại, nhanh chóng kéo ra ngăn tủ đầu giường, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ, lại móc từ trong hộp gỗ ra một chiếc túi thêu. Cô mở chiếc túi thêu ra, cầm ra nửa miếng ngọc bội tinh mỹ.
Đây là lần đầu tiên Tô Ảnh nghiêm túc đánh giá miếng ngọc bội này, rõ ràng nó bị người ta đập vỡ thành hai nửa.
Một nửa ở trong tay cô vậy nửa còn lại ở đâu?
Chẳng lẽ là ở trong tay Điền Mỹ Hòa?
Nhưng rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì?
Là dùng để chứng minh cái gì sao?
Điền Mỹ Hòa muốn cướp ngọc bội làm cái gì đây?
Tô Ảnh nắm ngọc bội trong tay, trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Điền Mỹ Hòa: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Điền Mỹ Hòa ra vẻ như thực hiện được ý định nói: “Tô Ảnh, tôi cũng không nhiều lời với mày đành nói thẳng vậy. Đêm qua tao gặp một đạo diễn, ông ta đòi tao ca khúc chủ đề, mày tới soạn nhạc!”
Tô Ảnh trợn to đôi mắt: “Cái gì? Điền Mỹ Hòa, chị không cần quá phận! Trước kia chị lấy trộm ca khúc sáng tác của tôi nên mới nhận được vị trí quán quân của Tân Phong! Cũng là vì vị trí quán quân này nên chị mới chính thức bước vào giới giải trí! Hiện tại chị còn muốn cho tôi soạn nhạc cho chị? Không có khả năng! Tôi đã thoát vòng, không bao giờ sáng tác nữa!”
Điền Mỹ Hòa không nóng nảy, chậm rì rì nói: “Như vậy xem ra mày không muốn lấy lại đồ vật của mẹ mày? Tao nghe mẹ mày nói đó là của hồi môn của bà ta, cái nào cũng chính phẩm, đều có ý nghĩa kỷ niệm. Nếu mày không thèm để ý đến tâm tình của bà ta vậy xem như tao chưa nói gì!”
Nói xong, Điền Mỹ Hòa muốn tắt điện thoại.
“Từ từ!” Tô Ảnh vội nói: “Chị sẽ nói chuyện giữ lời chứ? Tôi sáng tác cho chị, chị trả đồ vật lại cho tôi.”
Điền Mỹ Hòa đắc ý cười: “Được!”
Treo điện thoại, Tô Ảnh ngồi ở trên giường, nắm lấy nửa miếng ngọc bội của mẹ trầm tư thật lâu.
Điền Mỹ Hòa nói không sai, đồ hồi môn của mẹ đều là trân phẩm.
Vì lấy tiền cho cô đi học, mẹ đã bán gần hết của cải đổi lấy tiền mặt, còn mấy thứ quý trọng còn lại nói gì cũng không chịu bán đi.
Nhưng cuối cùng số của cải đó vẫn bị cha kế lừa bán đi tiêu xài.
Nếu một ca khúc có thể đổi lại một vật phẩm, có thể làm mẹ vui vẻ, như vậy cũng đáng!
Tô Ảnh mở ra laptop, nhập địa chỉ web, đổ bộ trang web lâu rồi chưa vào.
Tiến vào trang web cô nhìn thấy hộp thư tràn đầy.
Cô mở ra đọc, tất cả đều là tin nhắn fan gửi cho cô, khóc la cầu cô ra ca khúc mới.
Trước kia, cô đăng lên trang web này không ít tác phẩm, cũng tích góp lượng fans nhất định, nhưng từ khi xảy ra chuyện Điền Mỹ Hòa ăn trộm tác phẩm của cô, rốt cuộc cô lại chưa từng vào trang web này nữa.
Không nghĩ tới, hôm nay đổ bộ trang web là vì sáng tác ca khúc mới cho Điền Mỹ Hòa!
Vì mẹ, cô nhịn!
Tô Ảnh cầm giấy bút đeo tai nghe bắt đầu tìm kiếm linh cảm, nghe các tác phẩm đã sáng tác, Tô Ảnh dần tìm về cảm giác từ trước.
Biệt viện có dương cầm, chỉ là rất ít người dùng.
Hỏi qua Lâm quản gia, Lâm quản gia tỏ vẻ Tô Ảnh có thể sử dụng.
Vì thế, Tô Ảnh đeo tai nghe ngồi ở phía trước dương cầm, dần viết ra nốt nhạc, sau đó điền lời bài hát.
Có lẽ là sáng tác quá nhập thần, Tô Ảnh hoàn toàn không nghe được âm thanh Phó Thịnh trở về mà vẫn như cũ vừa viết vừa phổ nhạc.
Lâm quản gia vừa muốn nói chuyện, Phó Thịnh giơ tay, ngăn trở ông ấy mở miệng, còn anh vẫn bình tĩnh như vậy nhìn Tô Ảnh.
Đây là lần đầu tiên Tô Ảnh nghiêm túc đánh giá miếng ngọc bội này, rõ ràng nó bị người ta đập vỡ thành hai nửa.
Một nửa ở trong tay cô vậy nửa còn lại ở đâu?
Chẳng lẽ là ở trong tay Điền Mỹ Hòa?
Nhưng rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì?
Là dùng để chứng minh cái gì sao?
Điền Mỹ Hòa muốn cướp ngọc bội làm cái gì đây?
Tô Ảnh nắm ngọc bội trong tay, trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Điền Mỹ Hòa: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Điền Mỹ Hòa ra vẻ như thực hiện được ý định nói: “Tô Ảnh, tôi cũng không nhiều lời với mày đành nói thẳng vậy. Đêm qua tao gặp một đạo diễn, ông ta đòi tao ca khúc chủ đề, mày tới soạn nhạc!”
Tô Ảnh trợn to đôi mắt: “Cái gì? Điền Mỹ Hòa, chị không cần quá phận! Trước kia chị lấy trộm ca khúc sáng tác của tôi nên mới nhận được vị trí quán quân của Tân Phong! Cũng là vì vị trí quán quân này nên chị mới chính thức bước vào giới giải trí! Hiện tại chị còn muốn cho tôi soạn nhạc cho chị? Không có khả năng! Tôi đã thoát vòng, không bao giờ sáng tác nữa!”
Điền Mỹ Hòa không nóng nảy, chậm rì rì nói: “Như vậy xem ra mày không muốn lấy lại đồ vật của mẹ mày? Tao nghe mẹ mày nói đó là của hồi môn của bà ta, cái nào cũng chính phẩm, đều có ý nghĩa kỷ niệm. Nếu mày không thèm để ý đến tâm tình của bà ta vậy xem như tao chưa nói gì!”
Nói xong, Điền Mỹ Hòa muốn tắt điện thoại.
“Từ từ!” Tô Ảnh vội nói: “Chị sẽ nói chuyện giữ lời chứ? Tôi sáng tác cho chị, chị trả đồ vật lại cho tôi.”
Điền Mỹ Hòa đắc ý cười: “Được!”
Treo điện thoại, Tô Ảnh ngồi ở trên giường, nắm lấy nửa miếng ngọc bội của mẹ trầm tư thật lâu.
Điền Mỹ Hòa nói không sai, đồ hồi môn của mẹ đều là trân phẩm.
Vì lấy tiền cho cô đi học, mẹ đã bán gần hết của cải đổi lấy tiền mặt, còn mấy thứ quý trọng còn lại nói gì cũng không chịu bán đi.
Nhưng cuối cùng số của cải đó vẫn bị cha kế lừa bán đi tiêu xài.
Nếu một ca khúc có thể đổi lại một vật phẩm, có thể làm mẹ vui vẻ, như vậy cũng đáng!
Tô Ảnh mở ra laptop, nhập địa chỉ web, đổ bộ trang web lâu rồi chưa vào.
Tiến vào trang web cô nhìn thấy hộp thư tràn đầy.
Cô mở ra đọc, tất cả đều là tin nhắn fan gửi cho cô, khóc la cầu cô ra ca khúc mới.
Trước kia, cô đăng lên trang web này không ít tác phẩm, cũng tích góp lượng fans nhất định, nhưng từ khi xảy ra chuyện Điền Mỹ Hòa ăn trộm tác phẩm của cô, rốt cuộc cô lại chưa từng vào trang web này nữa.
Không nghĩ tới, hôm nay đổ bộ trang web là vì sáng tác ca khúc mới cho Điền Mỹ Hòa!
Vì mẹ, cô nhịn!
Tô Ảnh cầm giấy bút đeo tai nghe bắt đầu tìm kiếm linh cảm, nghe các tác phẩm đã sáng tác, Tô Ảnh dần tìm về cảm giác từ trước.
Biệt viện có dương cầm, chỉ là rất ít người dùng.
Hỏi qua Lâm quản gia, Lâm quản gia tỏ vẻ Tô Ảnh có thể sử dụng.
Vì thế, Tô Ảnh đeo tai nghe ngồi ở phía trước dương cầm, dần viết ra nốt nhạc, sau đó điền lời bài hát.
Có lẽ là sáng tác quá nhập thần, Tô Ảnh hoàn toàn không nghe được âm thanh Phó Thịnh trở về mà vẫn như cũ vừa viết vừa phổ nhạc.
Lâm quản gia vừa muốn nói chuyện, Phó Thịnh giơ tay, ngăn trở ông ấy mở miệng, còn anh vẫn bình tĩnh như vậy nhìn Tô Ảnh.
/307
|