Ánh mắt của Tô Ảnh bối rối: "Sao lại nói tôi. Chính anh cũng nên nghĩ thông suốt, chuyện này, không phải nói đùa!"
Nói xong, trong lòng Tô Ảnh bồn chồn.
Phó Thịnh thật lòng sao? Là thật lòng sao?
Không phải anh đang chơi đùa với cô chứ?
Không được, tuyệt đối không nên!
Mình đã nghiêm túc!
Ngoài miệng nói không có khả năng, nhưng lòng của mình, đã sớm đầu hàng!
Phó Thịnh, anh đừng khiến em thất vọng, được không?
Bản thân Tô Ảnh cũng không phát hiện ánh mắt của mình lúc này tràn ngập khát vọng và bất an.
Phó Thịnh thu hết vào đáy mắt.
Đồ ngốc của anh, cũng nghĩ một đằng nói một nẻo như thế!
Phó Thịnh lập tức kéo tay Tô Ảnh, vô cùng chăm chú nói: "khi anh nói anh thích em, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng. Từ trước đến nay anh không phải một người hay thay đổi xoành xoạch. Nhận định người nào, nhận định chuyện gì, trước giờ sẽ không thay đổi suy nghĩ."
Tô Ảnh chỉ cảm thấy cả cơ thể như đang chìm trong bình mật, ngọt ngào đến nỗi lan tràn ra.
Thế nhưng sự thận trọng và một tia lý trí còn sót lại vẫn khiến cô hỏi ra câu cô muốn hỏi nhất: "Thế nhưng, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối. Anh chắc chắn trong nhà anh không có trở ngại sao?"
"Nếu như muốn nói đến trở ngại, không phải trong nhà của anh, mà là trong nhà của em." Phó Thịnh tự tin cười một tiếng: "Anh đã nói rồi, người nhà anh không rảnh rỗi như vậy. Những gì Phó gia nhà anh có được, hoàn toàn không cần tìm đại gia tộc lớn mạnh ngang bằng để thông gia, trừ phi... nhà anh có dự định nhất thống thế giới. Có điều, anh và Phó gia nhà anh, tạm thời không có nguyện vọng này. Cho nên, bất kể anh cưới người vợ như thế nào, trong nhà anh cũng sẽ không có ai phản đối. Em cũng gặp bà anh rồi, bà anh thích em cỡ nào, trong lòng em cũng rõ ràng. Mặc dù em chưa từng gặp mẹ anh... Có điều, anh dám cam đoan với em, bà ấy cũng sẽ thích em. Thân làm chủ tịch một tập đoàn, thân làm người vợ của lãnh đạo quốc gia, cái nhìn đại cục của bà ấy vượt xa những gì em nghĩ nhiều. Huống hồ, em tốt như vậy, không có lý nào bà ấy lại không thích! Về phần cha anh, càng không là vấn đề. Thể xác và tinh thần của ông ấy đều dâng hiến cho quốc gia này, ông ấy là điển hình cho một người vì mọi người, chỉ cần em không có ý định phá hoại quốc gia này, anh nghĩ ông ấy cũng không để ý đến em đâu. Cho nên, nhà anh không hề có bất kỳ chướng ngại gì, hiện tại, chỉ cần em gật đầu, chỉ cần em bằng lòng, bất kể mưa gió tiếp theo lớn cỡ nào, bất kể tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đã có anh. Anh sẽ đưng sau lưng em, che gió tránh mưa cho em, vượt mọi chông gai vì em, bảo vệ em chu toàn cả đời."
Mỗi câu nói của Phó Thịnh, khiến trái tim Tô Ảnh trầm luân sâu hơn.
Chờ Phó Thịnh nói xong, đáy lòng Tô Ảnh đã không còn bất kỳ trở ngại nào.
Đúng vậy, cô cũng thích Phó Thịnh.
Trái tim là nơi khó khống chế nhất.
Nếu thích, vĩnh viễn không giấu được.
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Hiện tại, chướng ngại duy nhất của chúng ta là từ phía em. Anh biết thân thế của em phức tạp, có điều không sao, anh có kiên nhẫn giúp em xử lý tất cả quan hệ. Tô Ảnh, hiện tại, hãy nhìn vào mắt anh, trả lời câu hỏi của anh: em có bằng lòng làm một cuộc yêu đương lấy kết hôn làm mục đích với anh không?"
Trái tim Tô Ảnh mềm nhũn.
Cô không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh, đôi mắt ướt át, dùng sức gật đầu, âm thanh rất thấp lại rất kiên định: "Em bằng lòng!"
Phó Thịnh đợi nhiều ngày như vậy, rốt cục cũng chờ được một câu này, anh gần như cho rằng mình nghe lầm.
Anh cố ý cúi thấp người xuống khỏi cô: "Vừa rồi không nghe rõ, em hãy nói lại lần nữa!"
Tô Ảnh nín khóc mỉm cười, gia tăng âm lượng: "Em bằng lòng!"
Phó Thịnh cố ý dán lại gần khuôn mặt cô, nói: "Vẫn không nghe rõ, lặp lại lần nữa!"
Tô Ảnh bị chọc cười, ôm cổ Phó Thịnh kêu lớn: "Em bằng lòng! Em bằng lòng! Em bằng lòng! Em bằng lòng ở bên anh! Em bằng lòng cùng anh đối mặt với tất cả mưa gió! Em bằng lòng cầm tay anh đến già, em bằng lòng ở bên anh cả đời không rời, em bằng lòng! Cái gì em cũng bằng lòng hết!"
Nói xong, trong lòng Tô Ảnh bồn chồn.
Phó Thịnh thật lòng sao? Là thật lòng sao?
Không phải anh đang chơi đùa với cô chứ?
Không được, tuyệt đối không nên!
Mình đã nghiêm túc!
Ngoài miệng nói không có khả năng, nhưng lòng của mình, đã sớm đầu hàng!
Phó Thịnh, anh đừng khiến em thất vọng, được không?
Bản thân Tô Ảnh cũng không phát hiện ánh mắt của mình lúc này tràn ngập khát vọng và bất an.
Phó Thịnh thu hết vào đáy mắt.
Đồ ngốc của anh, cũng nghĩ một đằng nói một nẻo như thế!
Phó Thịnh lập tức kéo tay Tô Ảnh, vô cùng chăm chú nói: "khi anh nói anh thích em, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng. Từ trước đến nay anh không phải một người hay thay đổi xoành xoạch. Nhận định người nào, nhận định chuyện gì, trước giờ sẽ không thay đổi suy nghĩ."
Tô Ảnh chỉ cảm thấy cả cơ thể như đang chìm trong bình mật, ngọt ngào đến nỗi lan tràn ra.
Thế nhưng sự thận trọng và một tia lý trí còn sót lại vẫn khiến cô hỏi ra câu cô muốn hỏi nhất: "Thế nhưng, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối. Anh chắc chắn trong nhà anh không có trở ngại sao?"
"Nếu như muốn nói đến trở ngại, không phải trong nhà của anh, mà là trong nhà của em." Phó Thịnh tự tin cười một tiếng: "Anh đã nói rồi, người nhà anh không rảnh rỗi như vậy. Những gì Phó gia nhà anh có được, hoàn toàn không cần tìm đại gia tộc lớn mạnh ngang bằng để thông gia, trừ phi... nhà anh có dự định nhất thống thế giới. Có điều, anh và Phó gia nhà anh, tạm thời không có nguyện vọng này. Cho nên, bất kể anh cưới người vợ như thế nào, trong nhà anh cũng sẽ không có ai phản đối. Em cũng gặp bà anh rồi, bà anh thích em cỡ nào, trong lòng em cũng rõ ràng. Mặc dù em chưa từng gặp mẹ anh... Có điều, anh dám cam đoan với em, bà ấy cũng sẽ thích em. Thân làm chủ tịch một tập đoàn, thân làm người vợ của lãnh đạo quốc gia, cái nhìn đại cục của bà ấy vượt xa những gì em nghĩ nhiều. Huống hồ, em tốt như vậy, không có lý nào bà ấy lại không thích! Về phần cha anh, càng không là vấn đề. Thể xác và tinh thần của ông ấy đều dâng hiến cho quốc gia này, ông ấy là điển hình cho một người vì mọi người, chỉ cần em không có ý định phá hoại quốc gia này, anh nghĩ ông ấy cũng không để ý đến em đâu. Cho nên, nhà anh không hề có bất kỳ chướng ngại gì, hiện tại, chỉ cần em gật đầu, chỉ cần em bằng lòng, bất kể mưa gió tiếp theo lớn cỡ nào, bất kể tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đã có anh. Anh sẽ đưng sau lưng em, che gió tránh mưa cho em, vượt mọi chông gai vì em, bảo vệ em chu toàn cả đời."
Mỗi câu nói của Phó Thịnh, khiến trái tim Tô Ảnh trầm luân sâu hơn.
Chờ Phó Thịnh nói xong, đáy lòng Tô Ảnh đã không còn bất kỳ trở ngại nào.
Đúng vậy, cô cũng thích Phó Thịnh.
Trái tim là nơi khó khống chế nhất.
Nếu thích, vĩnh viễn không giấu được.
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Hiện tại, chướng ngại duy nhất của chúng ta là từ phía em. Anh biết thân thế của em phức tạp, có điều không sao, anh có kiên nhẫn giúp em xử lý tất cả quan hệ. Tô Ảnh, hiện tại, hãy nhìn vào mắt anh, trả lời câu hỏi của anh: em có bằng lòng làm một cuộc yêu đương lấy kết hôn làm mục đích với anh không?"
Trái tim Tô Ảnh mềm nhũn.
Cô không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh, đôi mắt ướt át, dùng sức gật đầu, âm thanh rất thấp lại rất kiên định: "Em bằng lòng!"
Phó Thịnh đợi nhiều ngày như vậy, rốt cục cũng chờ được một câu này, anh gần như cho rằng mình nghe lầm.
Anh cố ý cúi thấp người xuống khỏi cô: "Vừa rồi không nghe rõ, em hãy nói lại lần nữa!"
Tô Ảnh nín khóc mỉm cười, gia tăng âm lượng: "Em bằng lòng!"
Phó Thịnh cố ý dán lại gần khuôn mặt cô, nói: "Vẫn không nghe rõ, lặp lại lần nữa!"
Tô Ảnh bị chọc cười, ôm cổ Phó Thịnh kêu lớn: "Em bằng lòng! Em bằng lòng! Em bằng lòng! Em bằng lòng ở bên anh! Em bằng lòng cùng anh đối mặt với tất cả mưa gió! Em bằng lòng cầm tay anh đến già, em bằng lòng ở bên anh cả đời không rời, em bằng lòng! Cái gì em cũng bằng lòng hết!"
/307
|