Diệp Tự và Tô Ảnh đã hẹn ăn cơm, Diệp Tự vô cùng chăm chú nhìn mình trong gương, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì, lúc này mới lái xe rời khỏi nhà.
Mấy trợ lý của Diệp Tự đứng ở cửa ra vào, trông mong đưa đại thiếu gia nhà mình đi ra ngoài.
Trợ lý mập không nhịn được hỏi người khác: "Mọi người nói xem, đại thiếu nhà chúng ta đã nghĩ thông rồi à? Rốt cuộc cũng biết hẹn con gái ăn cơm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời đấy!"
Người khác cũng gật đầu: "Không dễ dàng mà! Chỉ mong có thể thuận lợi!"
Diệp Tự hoàn toàn không biết các trợ lý của anh lo lắng cho tình cảm của anh đến mức nào, lúc này trái tim anh kích động, nhảy cẫng.
Lần trước ở trong biệt thự Mao Vũ Phỉ, chỉ mỉm cười với Tô Ảnh từ xa, không kịp chào hỏi.
Sau đó sau khi về nhà, Diệp Tự cảm thấy vô cùng hối hận.
Nói chuyện phiếm qua mạng, sao có thể dễ chịu bằng gặp mặt nói chuyện phiếm chứ?
Cho nên, chờ đến lúc Tô Ảnh không còn bận rộn nữa, rốt cục Diệp Tự hạ quyết định này, muốn gặp mặt tán gẫu với Tô Ảnh.
Có điều, Diệp Tự còn chậm chạp về tình cảm hơn cả Phó Thịnh vẫn chưa nhận ra được tâm ý thật sự của mình.
Chẳng qua là anh cảm thấy chơi với Tô Ảnh rất vui, rất đáng yêu, nói chuyện với cô cũng rất vui vẻ rất dễ chịu khiến người ta chờ mong, muốn nói chuyện với cô mãi.
Mấy năm nay anh vẫn luôn bôn ba trên con đường học bá.
25 tuổi, đã cầm hai bằng tiến sĩ, đồng thời còn tham dự không ít nghiên cứu khoa học cơ mật của nước nhà.
Cho nên, ở phương diện tình cảm, anh còn chậm chạp hơn cả Phó Thịnh.
Nếu như làm xếp hạng EQ cho Phó Thịnh, Diệp Tự, Sầm Yến Hành, có lẽ sẽ là như này: Sầm Yến Hành > Phó Thịnh > Diệp Tự.
Trong đó, Sầm Yến Hành là người am hiểu xử lý tình cảm nhất. Xưng là tình thánh cũng không đủ.
Phó Thịnh kém hơn Sầm Yến Hành rất nhiều, trong nháy mắt EQ rơi xuống hai vạch, có thể xác định là thẳng nam như sắt thép.
Mà EQ của Diệp Tự... Trên cơ bản là âm, lại rơi thêm vạch nữa, được xác định là loại không dễ cứu vớt.
Sầm Yến Hành đã từng cảm khái nói với Phó Thịnh, trí thông minh của người này cao bao nhiêu, có lẽ EQ ngược lại bấy nhiêu.
Câu nói này, thể hiện phát huy vô cùng tinh tế trên ba người bọn họ.
Trí thông minh của Sầm Yến Hành là hạng chót trong ba người, Phó Thịnh ở giữa, Diệp Tự cao nhất mà còn cao đến vô lý.
Có điều, dù Sầm Yến Hành được xem như trí thông minh thấp nhất, cũng được 140. Cho nên, cái này cũng là tương đối.
Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, sức mạnh vô địch, chèn ép những bạn học khác kêu oai oái.
Về sau Sầm Yến Hành và Phó Thịnh lựa chọn kế thừa gia nghiệp, đồng thời tạo dựng thành tích trong lĩnh vực của riêng mình.
Mà Diệp Tự lựa chọn ra ngoại quốc đọc sách tiện thể làm phối âm.
Có điều, Diệp Tự thân là đại thiếu Diệp gia, cũng phải kế thừa gia nghiệp.
Cho nên, khi chơi đủ rồi, cũng nên hồi tâm.
Mấy năm nay, sức khỏe của ông cụ Diệp gia không tốt, đều là Sầm Yến Hành và Phó Thịnh giúp đỡ trông nom chuyện làm ăn của Diệp gia.
Cũng chính vì vậy, tình cảm của Diệp Tự đối với Phó Thịnh, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
Cho nên, trong khoảng thời gian Diệp Tự trở về, rất ít đi ra ngoài, bận rộn tiêu hóa hấp thu những báo cáo từ Phó Thịnh và Sầm Yến Hành suốt mấy năm nay.
Cho tới hôm nay, mới xem như đã có sự hiểu biết khái quát, mới có thể gọi Tô Ảnh đi ra ngoài cùng ăn cơm.
Tô Ảnh cũng rất bất ngờ khi Diệp Tự mời mình ăn cơm!
Mỗi người đều có tình cảm khác nhau đối với thần tượng, không nhất định là tình yêu, mà lớn hơn là tín ngưỡng tinh thần.
Tô Ảnh cũng như thế.
Nhất là Diệp Tự kéo cô một cái, để cô thành công bước vào cái giới này, lòng cảm kích càng không cần nhắc tới.
Đến nơi hẹn, Tô Ảnh vừa vào cửa liền đi theo nhân viên phục vụ vào căn phòng đã đặt.
Gõ gõ cửa đi vào, Tô Ảnh liếc mắt đã thấy được bóng người như cây ngọc lan, lập tức kích động kêu lên: "Anh Phong Nguyệt! Đã lâu không gặp!"
Diệp Tự nghe tiếng quay đầu.
Khóe mắt đuôi lông mày ẩn chứa ý cười, còn mang theo chút kích động: "Ồ, đã lâu không gặp."
Mấy trợ lý của Diệp Tự đứng ở cửa ra vào, trông mong đưa đại thiếu gia nhà mình đi ra ngoài.
Trợ lý mập không nhịn được hỏi người khác: "Mọi người nói xem, đại thiếu nhà chúng ta đã nghĩ thông rồi à? Rốt cuộc cũng biết hẹn con gái ăn cơm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời đấy!"
Người khác cũng gật đầu: "Không dễ dàng mà! Chỉ mong có thể thuận lợi!"
Diệp Tự hoàn toàn không biết các trợ lý của anh lo lắng cho tình cảm của anh đến mức nào, lúc này trái tim anh kích động, nhảy cẫng.
Lần trước ở trong biệt thự Mao Vũ Phỉ, chỉ mỉm cười với Tô Ảnh từ xa, không kịp chào hỏi.
Sau đó sau khi về nhà, Diệp Tự cảm thấy vô cùng hối hận.
Nói chuyện phiếm qua mạng, sao có thể dễ chịu bằng gặp mặt nói chuyện phiếm chứ?
Cho nên, chờ đến lúc Tô Ảnh không còn bận rộn nữa, rốt cục Diệp Tự hạ quyết định này, muốn gặp mặt tán gẫu với Tô Ảnh.
Có điều, Diệp Tự còn chậm chạp về tình cảm hơn cả Phó Thịnh vẫn chưa nhận ra được tâm ý thật sự của mình.
Chẳng qua là anh cảm thấy chơi với Tô Ảnh rất vui, rất đáng yêu, nói chuyện với cô cũng rất vui vẻ rất dễ chịu khiến người ta chờ mong, muốn nói chuyện với cô mãi.
Mấy năm nay anh vẫn luôn bôn ba trên con đường học bá.
25 tuổi, đã cầm hai bằng tiến sĩ, đồng thời còn tham dự không ít nghiên cứu khoa học cơ mật của nước nhà.
Cho nên, ở phương diện tình cảm, anh còn chậm chạp hơn cả Phó Thịnh.
Nếu như làm xếp hạng EQ cho Phó Thịnh, Diệp Tự, Sầm Yến Hành, có lẽ sẽ là như này: Sầm Yến Hành > Phó Thịnh > Diệp Tự.
Trong đó, Sầm Yến Hành là người am hiểu xử lý tình cảm nhất. Xưng là tình thánh cũng không đủ.
Phó Thịnh kém hơn Sầm Yến Hành rất nhiều, trong nháy mắt EQ rơi xuống hai vạch, có thể xác định là thẳng nam như sắt thép.
Mà EQ của Diệp Tự... Trên cơ bản là âm, lại rơi thêm vạch nữa, được xác định là loại không dễ cứu vớt.
Sầm Yến Hành đã từng cảm khái nói với Phó Thịnh, trí thông minh của người này cao bao nhiêu, có lẽ EQ ngược lại bấy nhiêu.
Câu nói này, thể hiện phát huy vô cùng tinh tế trên ba người bọn họ.
Trí thông minh của Sầm Yến Hành là hạng chót trong ba người, Phó Thịnh ở giữa, Diệp Tự cao nhất mà còn cao đến vô lý.
Có điều, dù Sầm Yến Hành được xem như trí thông minh thấp nhất, cũng được 140. Cho nên, cái này cũng là tương đối.
Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, sức mạnh vô địch, chèn ép những bạn học khác kêu oai oái.
Về sau Sầm Yến Hành và Phó Thịnh lựa chọn kế thừa gia nghiệp, đồng thời tạo dựng thành tích trong lĩnh vực của riêng mình.
Mà Diệp Tự lựa chọn ra ngoại quốc đọc sách tiện thể làm phối âm.
Có điều, Diệp Tự thân là đại thiếu Diệp gia, cũng phải kế thừa gia nghiệp.
Cho nên, khi chơi đủ rồi, cũng nên hồi tâm.
Mấy năm nay, sức khỏe của ông cụ Diệp gia không tốt, đều là Sầm Yến Hành và Phó Thịnh giúp đỡ trông nom chuyện làm ăn của Diệp gia.
Cũng chính vì vậy, tình cảm của Diệp Tự đối với Phó Thịnh, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
Cho nên, trong khoảng thời gian Diệp Tự trở về, rất ít đi ra ngoài, bận rộn tiêu hóa hấp thu những báo cáo từ Phó Thịnh và Sầm Yến Hành suốt mấy năm nay.
Cho tới hôm nay, mới xem như đã có sự hiểu biết khái quát, mới có thể gọi Tô Ảnh đi ra ngoài cùng ăn cơm.
Tô Ảnh cũng rất bất ngờ khi Diệp Tự mời mình ăn cơm!
Mỗi người đều có tình cảm khác nhau đối với thần tượng, không nhất định là tình yêu, mà lớn hơn là tín ngưỡng tinh thần.
Tô Ảnh cũng như thế.
Nhất là Diệp Tự kéo cô một cái, để cô thành công bước vào cái giới này, lòng cảm kích càng không cần nhắc tới.
Đến nơi hẹn, Tô Ảnh vừa vào cửa liền đi theo nhân viên phục vụ vào căn phòng đã đặt.
Gõ gõ cửa đi vào, Tô Ảnh liếc mắt đã thấy được bóng người như cây ngọc lan, lập tức kích động kêu lên: "Anh Phong Nguyệt! Đã lâu không gặp!"
Diệp Tự nghe tiếng quay đầu.
Khóe mắt đuôi lông mày ẩn chứa ý cười, còn mang theo chút kích động: "Ồ, đã lâu không gặp."
/307
|