"Nhiều chuyện." Phó Thịnh hừ lạnh, hoàn toàn không coi người phụ nữ kia ra gì.
Ở trong mắt người khác, Mao Vũ Phỉ cũng được coi là nhân vật nổi tiếng.
Mà ở trong mắt Phó Thịnh và Sầm Yến Hành, cô ta không đủ sức nặng để lọt vào mắt bọn họ.
Thành thật mà nói, gia đình của Mao Vũ Phỉ chỉ được coi là nhà giàu thuộc tầng lớp trung lưu, còn cách giới thượng lưu khoảng cách không nhỏ, chứ đừng nói đến những thế gia hàng đầu như Phó gia, Sầm gia, Diệp gia.
Mọi người đánh giá cao Mao Vũ Phỉ, cũng chỉ vì có quan hệ với Tô gia.
Rời khỏi Tô gia, Mao Vũ Phỉ chỉ được coi là thứ nhãi nhép không đáng nhắc tới!
Nhưng cũng bởi vì Tô gia không có người thừa kế, người duy nhất có quan hệ chính là Mao Vũ Phỉ, vì vậy Mao Vũ Phỉ mới trở nên quan trọng.
Cộng thêm Mao gia ít nhiều gì cũng có tiền, nên cô ta tới nơi này ngâm suối nước nóng cũng là điều bình thường.
Dù sao, bây giờ khu suối nước nóng còn chưa được cải tạo, chi phí cũng không đáng kể, người khác muốn tới vẫn được.
Phó Thịnh không phản ứng đến Mao Vũ Phỉ, không có nghĩa là Mao Vũ Phỉ không chú ý đến Phó Thịnh.
Mao Vũ Phỉ xa xa nhìn thấy Phó Thịnh, kinh ngạc vui mừng hét lên: "Phó tổng, thật là trùng hợp!"
Mao Vũ Phỉ chạy bước nhỏ nhanh chóng bước tới chỗ Phó Thịnh: "Không ngờ đến đây còn gặp được Phó tổng!"
Những người xung quanh đều tỏ vẻ giễu cợt.
Có cái gì trùng hợp?
Rõ ràng là tới vì Phó Thịnh?
Đôi mắt của cô ta dính chặt ở trên người Phó Thịnh không hái xuống được kia kìa!
Phó Thịnh lạnh nhạt gật đầu, không có ý muốn chào hỏi.
Sầm Yến Hành ngược lại cười nói: "Mao tiểu thư thật đúng trùng hợp ngẫu nhiên! Xa như vậy cũng có thể gặp được."
Mao Vũ Phỉ cũng không dám đắc tội Sầm Yến Hành, lập tức cười nói: "Sầm thiếu thật biết nói đùa. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Thành phố O cũng chỉ cách thành phố G mấy trăm cây số, vậy nên dĩ nhiên đây là duyên phận rồi."
Sầm Yến Hành cười mà như không cười nhìn Mao Vũ Phỉ, không nói gì nữa.
Mao Vũ Phỉ cũng biết mình không thể nhiệt tình quá mức, thấy Phó Thịnh không có ý muốn chào hỏi mình, cô ta chỉ có thể ngượng ngùng nhìn bọn họ rời đi.
Mao Vũ Phỉ nhìn bóng lưng của Phó Thịnh, không nhịn được nắm chặc quả đấm.
Trong chuyến đi suối nước nóng lần này, cô ta tuyệt đối phải làm cho Phó Thịnh thích mình!
Chỉ có Mao Vũ Phỉ cô ta, mới có tư cách trở thành Đại thiếu phu nhân của Phó gia!
Tốt hơn hết là lần này Tô Ảnh đừng có tới, nếu không cô ta nhất định sẽ làm cho Tô Ảnh đẹp mặt!
Lúc này, Tô Ảnh đang bị Mao Vũ Phỉ nguyền rủa, hoàn toàn không biết Mao Vũ Phỉ cũng tới.
Cô đang chọn phòng với Mẫn Chỉ.
Tòa nhà này có tổng cộng năm tầng
Chỉ có tầng một là có phòng tắm riêng, còn bốn tầng khác chỉ có thể dùng phòng tắm công cộng.
Tự nhiên, giá cả cũng khác biệt.
Bởi vì bọn Phó Thịnh Sầm Yến Hành đều mang theo không ít người, vậy nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra, cũng chỉ còn một người khác vãng lai đến ngâm suối nước nóng.
Cũng vì vậy, phòng ở đây đã chặt kín người.
Quả nhiên Tô Ảnh và Mẫn Chỉ chọn phòng liền kề nhau.
Hai người mở cửa phòng ra, có thể nhìn thấy bồn tắm trong sân được quây bằng đá núi lửa, nước suối nóng trong bồn tắm được dẫn theo mạch tuần hoàn, dẫn từ dưới mặt đất lên.
Mặt nước nghi ngút khói tỏa, hơi nước bốc lên, làm cây cối và bãi cỏ trong sân như được phủ lớp lụa mỏng ngăn che như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh vậy.
Tô Ảnh nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không nhịn được kinh ngạc cảm thán: "Nơi đây giống như cảnh vật trong phim vậy! Sao mấy bộ phim tiên hiệp kia không đến đây lấy cảnh nhỉ? Đẹp quá đi mất!"
Ở trong mắt người khác, Mao Vũ Phỉ cũng được coi là nhân vật nổi tiếng.
Mà ở trong mắt Phó Thịnh và Sầm Yến Hành, cô ta không đủ sức nặng để lọt vào mắt bọn họ.
Thành thật mà nói, gia đình của Mao Vũ Phỉ chỉ được coi là nhà giàu thuộc tầng lớp trung lưu, còn cách giới thượng lưu khoảng cách không nhỏ, chứ đừng nói đến những thế gia hàng đầu như Phó gia, Sầm gia, Diệp gia.
Mọi người đánh giá cao Mao Vũ Phỉ, cũng chỉ vì có quan hệ với Tô gia.
Rời khỏi Tô gia, Mao Vũ Phỉ chỉ được coi là thứ nhãi nhép không đáng nhắc tới!
Nhưng cũng bởi vì Tô gia không có người thừa kế, người duy nhất có quan hệ chính là Mao Vũ Phỉ, vì vậy Mao Vũ Phỉ mới trở nên quan trọng.
Cộng thêm Mao gia ít nhiều gì cũng có tiền, nên cô ta tới nơi này ngâm suối nước nóng cũng là điều bình thường.
Dù sao, bây giờ khu suối nước nóng còn chưa được cải tạo, chi phí cũng không đáng kể, người khác muốn tới vẫn được.
Phó Thịnh không phản ứng đến Mao Vũ Phỉ, không có nghĩa là Mao Vũ Phỉ không chú ý đến Phó Thịnh.
Mao Vũ Phỉ xa xa nhìn thấy Phó Thịnh, kinh ngạc vui mừng hét lên: "Phó tổng, thật là trùng hợp!"
Mao Vũ Phỉ chạy bước nhỏ nhanh chóng bước tới chỗ Phó Thịnh: "Không ngờ đến đây còn gặp được Phó tổng!"
Những người xung quanh đều tỏ vẻ giễu cợt.
Có cái gì trùng hợp?
Rõ ràng là tới vì Phó Thịnh?
Đôi mắt của cô ta dính chặt ở trên người Phó Thịnh không hái xuống được kia kìa!
Phó Thịnh lạnh nhạt gật đầu, không có ý muốn chào hỏi.
Sầm Yến Hành ngược lại cười nói: "Mao tiểu thư thật đúng trùng hợp ngẫu nhiên! Xa như vậy cũng có thể gặp được."
Mao Vũ Phỉ cũng không dám đắc tội Sầm Yến Hành, lập tức cười nói: "Sầm thiếu thật biết nói đùa. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Thành phố O cũng chỉ cách thành phố G mấy trăm cây số, vậy nên dĩ nhiên đây là duyên phận rồi."
Sầm Yến Hành cười mà như không cười nhìn Mao Vũ Phỉ, không nói gì nữa.
Mao Vũ Phỉ cũng biết mình không thể nhiệt tình quá mức, thấy Phó Thịnh không có ý muốn chào hỏi mình, cô ta chỉ có thể ngượng ngùng nhìn bọn họ rời đi.
Mao Vũ Phỉ nhìn bóng lưng của Phó Thịnh, không nhịn được nắm chặc quả đấm.
Trong chuyến đi suối nước nóng lần này, cô ta tuyệt đối phải làm cho Phó Thịnh thích mình!
Chỉ có Mao Vũ Phỉ cô ta, mới có tư cách trở thành Đại thiếu phu nhân của Phó gia!
Tốt hơn hết là lần này Tô Ảnh đừng có tới, nếu không cô ta nhất định sẽ làm cho Tô Ảnh đẹp mặt!
Lúc này, Tô Ảnh đang bị Mao Vũ Phỉ nguyền rủa, hoàn toàn không biết Mao Vũ Phỉ cũng tới.
Cô đang chọn phòng với Mẫn Chỉ.
Tòa nhà này có tổng cộng năm tầng
Chỉ có tầng một là có phòng tắm riêng, còn bốn tầng khác chỉ có thể dùng phòng tắm công cộng.
Tự nhiên, giá cả cũng khác biệt.
Bởi vì bọn Phó Thịnh Sầm Yến Hành đều mang theo không ít người, vậy nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra, cũng chỉ còn một người khác vãng lai đến ngâm suối nước nóng.
Cũng vì vậy, phòng ở đây đã chặt kín người.
Quả nhiên Tô Ảnh và Mẫn Chỉ chọn phòng liền kề nhau.
Hai người mở cửa phòng ra, có thể nhìn thấy bồn tắm trong sân được quây bằng đá núi lửa, nước suối nóng trong bồn tắm được dẫn theo mạch tuần hoàn, dẫn từ dưới mặt đất lên.
Mặt nước nghi ngút khói tỏa, hơi nước bốc lên, làm cây cối và bãi cỏ trong sân như được phủ lớp lụa mỏng ngăn che như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh vậy.
Tô Ảnh nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không nhịn được kinh ngạc cảm thán: "Nơi đây giống như cảnh vật trong phim vậy! Sao mấy bộ phim tiên hiệp kia không đến đây lấy cảnh nhỉ? Đẹp quá đi mất!"
/307
|