Tô Ảnh sợ hết hồn, vô thức che kín sợi dây chuyền trên cổ, thuận miệng đáp lại: "Là một người bạn tặng."
Phó Thịnh thấy sợi dây chuyền này cực kỳ chướng mắt, giơ tay lên khều sợi dây chuyền, kéo đứt!
Tô Ảnh trợn to hai mắt!
Phó Thịnh, anh bị điên gì vậy?
Sợi dây chuyền này trêu chọc anh cái gì?
Phó gia lại không có quy tắc là không được đeo đồ trang sức!
"Quá xấu!" Phó Thịnh đưa mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tô Ảnh: "Sợi dây chuyền này quá xấu, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bổn thiếu gia!"
Tô Ảnh: "..."
Không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, sau khi trở về từ biệt thự Sơn Hải, hình như Phó Thịnh có điểm không bình thường.
Không dưng lại tức giận, không dưng lại nổi giận.
Cái lý do được đưa ra, cũng không giải thích được.
Giống như bây giờ, Tô Ảnh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Phó Thịnh lại còn nói sợi dây chuyền này xấu xí?
Sao có thể xấu được?
Đây chính là mẫu mới nhất của quý!
Với lại sợi dây chuyền này còn là sản phẩm và thiết kế từ công ty của Phó gia!
Tô Ảnh im lặng nhìn Phó Thịnh, nói: "Phó tổng, anh nói lời này mà mặt không thấy đau à? Sợi dây chuyền này thuộc bộ sưu tập trang sức của tập đoàn Phó thị, là mẫu thiết kế mới ra năm nay! Còn là sản phẩm chủ đạo!"
Vành tai của Phó Thịnh đỏ dần lên, vẫn bất chấp lý lẽ: "Xem ra nên thay nhà thiết kế này rồi! Sao sợi dây chuyền tục như thế này, có thể làm sản phẩm chủ đạo được!"
Nói xong, Phó Thịnh xoay người nhấn điện thoại nội bộ ở trong phòng: "Quản gia Lâm, mau đưa hết tất cả mẫu mới nhất của bộ sưu tập trang sức của công ty trong năm nay tới đây!"
Tô Ảnh lại trợn to hai mắt.
Phó tổng đang muốn làm gì vậy?
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Nhưng mà, quản gia Lâm phớt lờ màn đêm, một tiếng sau, ông gõ cửa đi vào, tay đẩy chiếc xe đẩy, mỉm cười báo cáo nói: "Đại thiếu gia, đây là toàn bộ những mẫu trang sức mới nhất trong quý này. Bao gồm vòng tay, lắc tay, nhẫn, bông tai, ghim cài áo, hoa tai...."
Phó Thịnh không nói câu gì kéo Tô Ảnh qua, nói với Tô Ảnh: "Thấy rõ chưa, đây mới là mẫu mới nhất! Sợi dây chuyền em đang đeo kia, nằm trong bộ suu tập phổ thông của quý trước!"
Tô Ảnh le lưỡi, nhìn Phó Thịnh nói: "Phó tổng, em nói nhầm không được à? Nhưng dù nó có là mẫu của quý trước, tại sao anh lại kéo đứt sợi dây chuyền của em?"
"Là trợ lý đời sống của anh, có đeo em cũng phải đeo mẫu mới nhất!" Phó Thịnh tiện tay rút ra một sợi dây chuyền, đeo lên cho Tô Ảnh: "Đừng có ném mặt mũi của anh!"
Tô Ảnh mờ mịt nhìn Phó Thịnh, không biết nên nói gì cho phải.
Phó Thịnh nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ Tô Ảnh, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
"Thưởng sợi dây chuyền này cho em." Phó Thịnh nói xong, lại cầm một đôi hoa tai được thiết kế cực kỳ đẹp lên, cẩn thận đeo lên cho Tô Ảnh.
Lúc ngón tay của anh chạm đến rái tai của Tô Ảnh, có dòng diện soạt qua, hai người đồng thời run lên.
Loại cảm giác chạm điện đó, quá tuyệt vời!
Tuyệt vời giống như đặt mình ở trên đám mây vậy.
Quản gia Lâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thức thời lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại giúp bọn họ.
Quản gia Lâm kích động đến lệ nóng tung hoành.
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng Đại thiếu gia cũng đã thông suốt!
Khó trách lão phu nhân đã ra lệnh, nhất định phải sáng tạo cơ hội và điều kiện để bọn họ tiếp xúc với nhau.
Thì ra lão phu nhân đã sớm phát hiện ra!
Trong phòng, Phó Thịnh và Tô Ảnh đều bị rung động vừa nãy làm ngây người, đều không nhận ra quản gia Lâm đã rời đi, hai người cứ như vậy đứng như trời chồng ở đó, không ai mở miệng nói chuyện.
Hoặc nói là, không ai dám lên tiếng.
Bởi vì bầu không khí này, thật sự quá mức vi diệu.
Phó Thịnh thấy sợi dây chuyền này cực kỳ chướng mắt, giơ tay lên khều sợi dây chuyền, kéo đứt!
Tô Ảnh trợn to hai mắt!
Phó Thịnh, anh bị điên gì vậy?
Sợi dây chuyền này trêu chọc anh cái gì?
Phó gia lại không có quy tắc là không được đeo đồ trang sức!
"Quá xấu!" Phó Thịnh đưa mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tô Ảnh: "Sợi dây chuyền này quá xấu, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bổn thiếu gia!"
Tô Ảnh: "..."
Không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, sau khi trở về từ biệt thự Sơn Hải, hình như Phó Thịnh có điểm không bình thường.
Không dưng lại tức giận, không dưng lại nổi giận.
Cái lý do được đưa ra, cũng không giải thích được.
Giống như bây giờ, Tô Ảnh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Phó Thịnh lại còn nói sợi dây chuyền này xấu xí?
Sao có thể xấu được?
Đây chính là mẫu mới nhất của quý!
Với lại sợi dây chuyền này còn là sản phẩm và thiết kế từ công ty của Phó gia!
Tô Ảnh im lặng nhìn Phó Thịnh, nói: "Phó tổng, anh nói lời này mà mặt không thấy đau à? Sợi dây chuyền này thuộc bộ sưu tập trang sức của tập đoàn Phó thị, là mẫu thiết kế mới ra năm nay! Còn là sản phẩm chủ đạo!"
Vành tai của Phó Thịnh đỏ dần lên, vẫn bất chấp lý lẽ: "Xem ra nên thay nhà thiết kế này rồi! Sao sợi dây chuyền tục như thế này, có thể làm sản phẩm chủ đạo được!"
Nói xong, Phó Thịnh xoay người nhấn điện thoại nội bộ ở trong phòng: "Quản gia Lâm, mau đưa hết tất cả mẫu mới nhất của bộ sưu tập trang sức của công ty trong năm nay tới đây!"
Tô Ảnh lại trợn to hai mắt.
Phó tổng đang muốn làm gì vậy?
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Nhưng mà, quản gia Lâm phớt lờ màn đêm, một tiếng sau, ông gõ cửa đi vào, tay đẩy chiếc xe đẩy, mỉm cười báo cáo nói: "Đại thiếu gia, đây là toàn bộ những mẫu trang sức mới nhất trong quý này. Bao gồm vòng tay, lắc tay, nhẫn, bông tai, ghim cài áo, hoa tai...."
Phó Thịnh không nói câu gì kéo Tô Ảnh qua, nói với Tô Ảnh: "Thấy rõ chưa, đây mới là mẫu mới nhất! Sợi dây chuyền em đang đeo kia, nằm trong bộ suu tập phổ thông của quý trước!"
Tô Ảnh le lưỡi, nhìn Phó Thịnh nói: "Phó tổng, em nói nhầm không được à? Nhưng dù nó có là mẫu của quý trước, tại sao anh lại kéo đứt sợi dây chuyền của em?"
"Là trợ lý đời sống của anh, có đeo em cũng phải đeo mẫu mới nhất!" Phó Thịnh tiện tay rút ra một sợi dây chuyền, đeo lên cho Tô Ảnh: "Đừng có ném mặt mũi của anh!"
Tô Ảnh mờ mịt nhìn Phó Thịnh, không biết nên nói gì cho phải.
Phó Thịnh nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ Tô Ảnh, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
"Thưởng sợi dây chuyền này cho em." Phó Thịnh nói xong, lại cầm một đôi hoa tai được thiết kế cực kỳ đẹp lên, cẩn thận đeo lên cho Tô Ảnh.
Lúc ngón tay của anh chạm đến rái tai của Tô Ảnh, có dòng diện soạt qua, hai người đồng thời run lên.
Loại cảm giác chạm điện đó, quá tuyệt vời!
Tuyệt vời giống như đặt mình ở trên đám mây vậy.
Quản gia Lâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thức thời lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại giúp bọn họ.
Quản gia Lâm kích động đến lệ nóng tung hoành.
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng Đại thiếu gia cũng đã thông suốt!
Khó trách lão phu nhân đã ra lệnh, nhất định phải sáng tạo cơ hội và điều kiện để bọn họ tiếp xúc với nhau.
Thì ra lão phu nhân đã sớm phát hiện ra!
Trong phòng, Phó Thịnh và Tô Ảnh đều bị rung động vừa nãy làm ngây người, đều không nhận ra quản gia Lâm đã rời đi, hai người cứ như vậy đứng như trời chồng ở đó, không ai mở miệng nói chuyện.
Hoặc nói là, không ai dám lên tiếng.
Bởi vì bầu không khí này, thật sự quá mức vi diệu.
/307
|