"Ngày đó Phó Thịnh như phát điên, lật tung khắp thành phố chỉ để tìm đám côn đồ đó. Nghe nói ngày đó, Phó Thịnh một thân một mình xử lí hết mấy bang hội. Mà sau cái chết của Ninh Y Lan, từ đó bên cạnh Phó Thịnh liền không xuất hiện bất cứ một người phụ nữ nào nữa. Cũng không có bất cứ người nào có thể đến gần anh nửa bước."
Cốc nước trái cây trong tay Tô Ảnh chạm mạnh xuống bàn, sắc mặt cô trắng nhợt.
Cô sao vậy?
Sao tự dưng lại thấy tim đau thế này?
Cô đau lòng thay Phó Thịnh ư?
Hay chỉ đau cho mình?
"Phó tổng rất yêu cô gái đó." Tô Ảnh nghe thấy giọng nói của mình vang lên.
"Đúng vậy." Ngu Đình Huyên gật đầu: "Sở dĩ mình chọn cưới Phó Thịnh cũng vì biết được quá khứ này của anh ấy. Mình với Phó Thịnh kết hôn, thế nào cũng chỉ là hình thức. Chỉ vì lợi ích chứ không vì tình yêu. Đối với mình mà nói, tình yêu căn bản không quan trọng, có hay không cũng không vấn đề. Nhưng mà bây giờ Phó Thịnh không còn là lựa chọn của mình nữa. Tô Ảnh, nghiêm túc hỏi cậu một câu, ‘cậu có thích Phó Thịnh không?’",
Cơ thể Tô Ảnh đột nhiên run lên, ánh mắt hốt hoảng trốn tránh: "Cậu đừng đùa, mình thì có tư cách gì..."
"Tình yêu không quan trọng tư cách." Ngu Đình Huyên không bỏ qua vẻ hốt hoảng trong mắt Tô Ảnh, cô ấy thầm than, trong lòng đã chắc tám, chín phần, chỉ mong hai bọn họ không phải là nghiệt duyên: "Nếu cậu thích Phó Thịnh, mình giúp cậu."
Tô Ảnh vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng nói nữa, không thể đâu, mình với Phó Thịnh... tuyệt đối không có khả năng. Đình Huyên, mình là ai, có thân phận thế nào, không trèo cao nổi kiểu gia tộc danh giá như Phó gia đâu, mình tránh còn không kịp nữa là!"
"Thế ư?" Ngu Đình Huyên híp mắt: "Cũng được, cậu không có suy nghĩ đấy với Phó Thịnh cũng tốt, đỡ sau này chịu tổn thương."
Tô Ảnh không hiểu.
"Trước khi Ninh Y Lan chết đã giao em gái của mình là Ninh Y Giai cho Phó Thịnh. Bây giờ Ninh Y Giai đang học ở nước ngoài, chắc không lâu sau sẽ trở về nước." Ngu Đình Huyên thản nhiên nói: "Phó Thịnh cảm thấy bản thân nợ Ninh Y Lan, cho nên cực kỳ tốt với Ninh Y Giai, đơn giản là còn thương yêu hơn cả em gái ruột."
Tô Ảnh chỉ cảm thấy khoang miệng đắng ngắt: "Thế sao."
"Bởi vì trước mắt cậu là người phụ nữ duy nhất vừa xuất hiện bên cạnh Phó Thịnh, cũng là người duy nhất Phó Thịnh tin tưởng mà thuộc phái nữ, sự cưng chiều của anh ấy dành cho cậu, bọn mình đều nhìn thấy cả. Mình sợ đến một ngày Ninh Y Giai trở về sẽ gây bất lợi cho cậu." Ngu Đình Huyên tiếp tục nói: "Nếu như có thể, hãy đổi sang cương vị tốt hơn. Cậu biết đấy, lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ nguy hiểm còn hơn rắn độc."
Tô Ảnh lập tức hiểu ý Ngu Đình Huyên.
Tô Ảnh đã từng chứng kiến những cô gái kia ghen tỵ nhau vì Phó Thịnh.
Ngu Đình Huyên đang lo lắng khi Ninh Y Giai về nước sẽ vì cô là người con gái duy nhất bên cạnh Phó Thịnh mà hãm hại cô.
Tô Ảnh càng biết ơn Ngu Đình Huyên, khẽ nói; "Ừm. Mình tuyệt đối không có suy nghĩ trèo cao gì đâu. Cám ơn cậu đã nhắc nhở tớ, Đình Huyên."
"Giữa bạn bè với nhau cảm ơn làm gì." Ngu Đình Huyên nhắc nhở Tô Ảnh xong bèn đứng dậy, nói: "Được rồi, mình cũng không nói nhiều nữa. Xe cứu viện chắc cũng sắp đến rồi đấy, cậu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc rồi dọn dẹp đồ đạc đi. Chắc chừng nửa tiếng nữa là bọn mình có thể về."
Tô Ảnh gật đầu, tiễn Ngu Đình Huyên rời khỏi phòng với tâm trạng rối bời.
Đóng cửa lại, Tô Ảnh cảm thấy ngực càng lúc càng bức bối.
Đến là lạ.
Sao cô lại có cảm giác này?
Vừa biết Phó Thịnh từng yêu một cô gái khác, tâm trạng liền rối bời.
Cô cũng đâu phải bạn gái Phó Thịnh, có cảm giác như thế làm gì?
Không được, không được, chắc chắn là hai hôm nay nhiều việc xảy ra quá nên tinh thần không được bình thường rồi, đúng, chắc chắn là thế! Trở về nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi, ừm, sẽ ổn thôi!
Cốc nước trái cây trong tay Tô Ảnh chạm mạnh xuống bàn, sắc mặt cô trắng nhợt.
Cô sao vậy?
Sao tự dưng lại thấy tim đau thế này?
Cô đau lòng thay Phó Thịnh ư?
Hay chỉ đau cho mình?
"Phó tổng rất yêu cô gái đó." Tô Ảnh nghe thấy giọng nói của mình vang lên.
"Đúng vậy." Ngu Đình Huyên gật đầu: "Sở dĩ mình chọn cưới Phó Thịnh cũng vì biết được quá khứ này của anh ấy. Mình với Phó Thịnh kết hôn, thế nào cũng chỉ là hình thức. Chỉ vì lợi ích chứ không vì tình yêu. Đối với mình mà nói, tình yêu căn bản không quan trọng, có hay không cũng không vấn đề. Nhưng mà bây giờ Phó Thịnh không còn là lựa chọn của mình nữa. Tô Ảnh, nghiêm túc hỏi cậu một câu, ‘cậu có thích Phó Thịnh không?’",
Cơ thể Tô Ảnh đột nhiên run lên, ánh mắt hốt hoảng trốn tránh: "Cậu đừng đùa, mình thì có tư cách gì..."
"Tình yêu không quan trọng tư cách." Ngu Đình Huyên không bỏ qua vẻ hốt hoảng trong mắt Tô Ảnh, cô ấy thầm than, trong lòng đã chắc tám, chín phần, chỉ mong hai bọn họ không phải là nghiệt duyên: "Nếu cậu thích Phó Thịnh, mình giúp cậu."
Tô Ảnh vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng nói nữa, không thể đâu, mình với Phó Thịnh... tuyệt đối không có khả năng. Đình Huyên, mình là ai, có thân phận thế nào, không trèo cao nổi kiểu gia tộc danh giá như Phó gia đâu, mình tránh còn không kịp nữa là!"
"Thế ư?" Ngu Đình Huyên híp mắt: "Cũng được, cậu không có suy nghĩ đấy với Phó Thịnh cũng tốt, đỡ sau này chịu tổn thương."
Tô Ảnh không hiểu.
"Trước khi Ninh Y Lan chết đã giao em gái của mình là Ninh Y Giai cho Phó Thịnh. Bây giờ Ninh Y Giai đang học ở nước ngoài, chắc không lâu sau sẽ trở về nước." Ngu Đình Huyên thản nhiên nói: "Phó Thịnh cảm thấy bản thân nợ Ninh Y Lan, cho nên cực kỳ tốt với Ninh Y Giai, đơn giản là còn thương yêu hơn cả em gái ruột."
Tô Ảnh chỉ cảm thấy khoang miệng đắng ngắt: "Thế sao."
"Bởi vì trước mắt cậu là người phụ nữ duy nhất vừa xuất hiện bên cạnh Phó Thịnh, cũng là người duy nhất Phó Thịnh tin tưởng mà thuộc phái nữ, sự cưng chiều của anh ấy dành cho cậu, bọn mình đều nhìn thấy cả. Mình sợ đến một ngày Ninh Y Giai trở về sẽ gây bất lợi cho cậu." Ngu Đình Huyên tiếp tục nói: "Nếu như có thể, hãy đổi sang cương vị tốt hơn. Cậu biết đấy, lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ nguy hiểm còn hơn rắn độc."
Tô Ảnh lập tức hiểu ý Ngu Đình Huyên.
Tô Ảnh đã từng chứng kiến những cô gái kia ghen tỵ nhau vì Phó Thịnh.
Ngu Đình Huyên đang lo lắng khi Ninh Y Giai về nước sẽ vì cô là người con gái duy nhất bên cạnh Phó Thịnh mà hãm hại cô.
Tô Ảnh càng biết ơn Ngu Đình Huyên, khẽ nói; "Ừm. Mình tuyệt đối không có suy nghĩ trèo cao gì đâu. Cám ơn cậu đã nhắc nhở tớ, Đình Huyên."
"Giữa bạn bè với nhau cảm ơn làm gì." Ngu Đình Huyên nhắc nhở Tô Ảnh xong bèn đứng dậy, nói: "Được rồi, mình cũng không nói nhiều nữa. Xe cứu viện chắc cũng sắp đến rồi đấy, cậu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc rồi dọn dẹp đồ đạc đi. Chắc chừng nửa tiếng nữa là bọn mình có thể về."
Tô Ảnh gật đầu, tiễn Ngu Đình Huyên rời khỏi phòng với tâm trạng rối bời.
Đóng cửa lại, Tô Ảnh cảm thấy ngực càng lúc càng bức bối.
Đến là lạ.
Sao cô lại có cảm giác này?
Vừa biết Phó Thịnh từng yêu một cô gái khác, tâm trạng liền rối bời.
Cô cũng đâu phải bạn gái Phó Thịnh, có cảm giác như thế làm gì?
Không được, không được, chắc chắn là hai hôm nay nhiều việc xảy ra quá nên tinh thần không được bình thường rồi, đúng, chắc chắn là thế! Trở về nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi, ừm, sẽ ổn thôi!
/307
|