Ngu Đình Huyên không nói với Tô Ảnh, đứa em trai cùng cha khác mẹ kia của cô đã bị Phó Thịnh xử lí.
Những chuyện này không cần phải nói.
Tô Ảnh lo lắng nhìn Ngu Đình Huyên: "Tiếc là tôi không giúp được gì cả."
Ngu Đình Huyên cười lắc đầu: "Không cần, một mình tôi có thể."
Nói xong, Ngu Đình Huyên lại gắp thức ăn cho Tô Ảnh: "Nếm thử món này xem, đây là món đầu bếp vừa sáng chế ra đấy."
Tô Ảnh cắn thử một miếng, không khen giơ ngón cái khen ngợi: "Ngon lắm, nêm gia vị rất vừa miệng."
"Cô rất hiểu nấu nướng sao?" Ngu Đình Huyên hơi bất ngờ hỏi Tô Ảnh.
Tô Ảnh cười, hơi xấu hổi đáp: "Không coi là rất hiểu, tay nghề của mẹ tôi còn tuyệt hơn tôi gấp trăm lần cơ. Tôi chỉ học được chút cơ bản từ bà ấy thôi, coi như có thể cho vào miệng, cách cỡ ngon vẫn còn xa lắm."
Nói tới mẹ, Tô Ảnh vô cùng kiêu ngạo: "Không phải tôi khoác lác đâu, hễ ai ăn cơm mẹ tôi nấu đều phải khen không dứt miệng! Hôm nào có dịp nhất định mờ cô đến thử tay nghề của bà ấy. Hồi bé đứa nào cũng không thích ăn cơm, tôi thì từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có khái niệm đấy. Hồi đi nhà trẻ tôi đều không ăn cơm trong trường, toàn mang thức ăn từ nhà đi thôi. Dẫn dần, trưa nào cũng có bạn đến xin ăn ké cơm của tôi, sau đó mẹ sẽ làm nhiều một chút, ảo tôi chia cho các bạn khác. Cũng vì có cơm của bà, quan hệ của tôi với đám bạn hồi đó tốt lắm!"
Nghe Tô Ảnh nhắc đến mẹ tràn đầy kiêu ngạo, vành mắt Ngu Đình Huyên không hiểu sao lại hơi ẩm ướt.
Cô ấy cũng có một người mẹ hết lòng hết dạ vì con cái. Mặc dù cách yêu thương của bà khác với những người khác.
Mẹ người khác là nấu ăn ngon mua quần áo đẹp, mà mẹ cô là không ngừng đốc thúc cô học tập để mai sau quản lí sản nghiệp.
Cùng là mẹ, cùng là yêu, nhưng cách thức lại khác biệt.
Nhưng Ngu Đình Huyên có thể cảm nhận sâu sắc được nổi khổ tâm cùng đau lòng của mẹ mình.
Nếu như cô không giỏi, cô và mẹ sẽ bị Ngu gia vứt bỏ hoàn toàn!
Mà cô, tuyết đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Tô Ảnh không nhận ra tâm trạng Ngu Đình Huyên biến đổi, vẫn đang thao thao bất tuyệt ca ngợi mẹ mình, nói đến khô miệng, không nhịn được cầm cốc uống ngụm nước rồi lại nói: "Tôi biết tôi nói thế này cô không tin đâu, hôm nào tôi tự tay nấu cơm cho, ăn rồi cô sẽ biết mẹ tôi giỏi đến thế nào!"
Ngu Đình Huyên bật cười: "Được! Hứa đấy!"
Tô Ảnh bật cười gật đầu.
Bỗng, Ngu Đình Huyên như nghĩ đến cái gì, bèn hỏi: "Cô nói mẹ cô họ Tô?"
Tô Ảnh gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy? Tôi theo họ mẹ. Vì tôi cũng chẳng biết cha tôi là ai. Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng chủ động nhắc đến vấn đề này với tôi."
Ngu Đình Huyên trầm ngâm nhìn Tô Ảnh, nhìn rất lâu.
Nhìn Tô Ảnh có chút sợ, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
"Họ Tô, lại biết nấu ăn, làm tôi liên tưởng đến một người. Nhưng mà không thể nào được." Ngu Đình Huyên nhíu mày: "Bởi vì người thừa kế duy nhất của Tô gia đó, tôi có quen. Cơ mà hình như bà ấy không phải mẹ cô?"
Những chuyện này không cần phải nói.
Tô Ảnh lo lắng nhìn Ngu Đình Huyên: "Tiếc là tôi không giúp được gì cả."
Ngu Đình Huyên cười lắc đầu: "Không cần, một mình tôi có thể."
Nói xong, Ngu Đình Huyên lại gắp thức ăn cho Tô Ảnh: "Nếm thử món này xem, đây là món đầu bếp vừa sáng chế ra đấy."
Tô Ảnh cắn thử một miếng, không khen giơ ngón cái khen ngợi: "Ngon lắm, nêm gia vị rất vừa miệng."
"Cô rất hiểu nấu nướng sao?" Ngu Đình Huyên hơi bất ngờ hỏi Tô Ảnh.
Tô Ảnh cười, hơi xấu hổi đáp: "Không coi là rất hiểu, tay nghề của mẹ tôi còn tuyệt hơn tôi gấp trăm lần cơ. Tôi chỉ học được chút cơ bản từ bà ấy thôi, coi như có thể cho vào miệng, cách cỡ ngon vẫn còn xa lắm."
Nói tới mẹ, Tô Ảnh vô cùng kiêu ngạo: "Không phải tôi khoác lác đâu, hễ ai ăn cơm mẹ tôi nấu đều phải khen không dứt miệng! Hôm nào có dịp nhất định mờ cô đến thử tay nghề của bà ấy. Hồi bé đứa nào cũng không thích ăn cơm, tôi thì từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có khái niệm đấy. Hồi đi nhà trẻ tôi đều không ăn cơm trong trường, toàn mang thức ăn từ nhà đi thôi. Dẫn dần, trưa nào cũng có bạn đến xin ăn ké cơm của tôi, sau đó mẹ sẽ làm nhiều một chút, ảo tôi chia cho các bạn khác. Cũng vì có cơm của bà, quan hệ của tôi với đám bạn hồi đó tốt lắm!"
Nghe Tô Ảnh nhắc đến mẹ tràn đầy kiêu ngạo, vành mắt Ngu Đình Huyên không hiểu sao lại hơi ẩm ướt.
Cô ấy cũng có một người mẹ hết lòng hết dạ vì con cái. Mặc dù cách yêu thương của bà khác với những người khác.
Mẹ người khác là nấu ăn ngon mua quần áo đẹp, mà mẹ cô là không ngừng đốc thúc cô học tập để mai sau quản lí sản nghiệp.
Cùng là mẹ, cùng là yêu, nhưng cách thức lại khác biệt.
Nhưng Ngu Đình Huyên có thể cảm nhận sâu sắc được nổi khổ tâm cùng đau lòng của mẹ mình.
Nếu như cô không giỏi, cô và mẹ sẽ bị Ngu gia vứt bỏ hoàn toàn!
Mà cô, tuyết đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Tô Ảnh không nhận ra tâm trạng Ngu Đình Huyên biến đổi, vẫn đang thao thao bất tuyệt ca ngợi mẹ mình, nói đến khô miệng, không nhịn được cầm cốc uống ngụm nước rồi lại nói: "Tôi biết tôi nói thế này cô không tin đâu, hôm nào tôi tự tay nấu cơm cho, ăn rồi cô sẽ biết mẹ tôi giỏi đến thế nào!"
Ngu Đình Huyên bật cười: "Được! Hứa đấy!"
Tô Ảnh bật cười gật đầu.
Bỗng, Ngu Đình Huyên như nghĩ đến cái gì, bèn hỏi: "Cô nói mẹ cô họ Tô?"
Tô Ảnh gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy? Tôi theo họ mẹ. Vì tôi cũng chẳng biết cha tôi là ai. Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng chủ động nhắc đến vấn đề này với tôi."
Ngu Đình Huyên trầm ngâm nhìn Tô Ảnh, nhìn rất lâu.
Nhìn Tô Ảnh có chút sợ, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
"Họ Tô, lại biết nấu ăn, làm tôi liên tưởng đến một người. Nhưng mà không thể nào được." Ngu Đình Huyên nhíu mày: "Bởi vì người thừa kế duy nhất của Tô gia đó, tôi có quen. Cơ mà hình như bà ấy không phải mẹ cô?"
/307
|