"Đây chỉ là một khía cạnh thôi. Mưu mẹo của Phó Thịnh trên thương trường còn vượt xa chút mẹo vặt này gấp vô số lần." Mẫn Chỉ nói: "Phó Thịnh đồng loạt giải quyết hết mấy vấn đề. Một, giải quyết chuyện của Diệp nhị tiên sinh. Hai, giải quyết chuyện ký hợp đồng với Ngu Đình Huyên. Ba, giải quyết vấn đề giữa cậu và Ngu Đình Huyên, hơn nữa còn thuận tay tìm thêm cho cậu một chỗ dựa không vừa. Bốn, Phó Thịnh có thể dùng ơn cứu mạng tạo áp lực cho Ngu Đình Huyên, khiến cô ấy chủ động từ bỏ chuyện đám cưới, đồng thời đạt được nhiều lợi ích từ ơn tình này. Năm, triệt để đẩy cậu lên sân khấu, thuận lợi bước vào cái giới này của bọn mình, từ nay về sau không ai có thể và dám khinh miệt cậu nữa. Tổng kết lại một câu, Phó Thịnh thật sự rất rất cưng chiều cậu."
Tô Ảnh á khẩu, nói nửa ngày không ra lời.
Trong lòng ấm áp.
Ấm lắm.
Không ngờ anh lại lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, cô còn mờ mịt không nhận ra, nếu như không phải có Mẫn Chỉ giải thích hộ, chỉ sợ đến giờ cô còn không nhìn rõ.
Quả nhiên không hổ là Phó gia đại thiếu.
Bên kia, Phó Thịnh tắm rửa thay quần áo xong xuôi, liền dẫn Mộc Minh với Cát Tuấn qua gặp Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên vừa uống thêm thuốc, vừa truyền nước vừa nhìn người đàn ông ung dung ngồi trước mặt mình, thản nhiên nói: "Phó tổng đến đúng lúc như vậy, xem ra chuyện ngày hôm nay có vẻ đều nằm trong lòng bàn tay Phó tổng hết rồi."
Phó Thịnh khẽ cười, khoát tay, Mộc Minh lập tức đưa tài liệu cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh nem s tập tài liệu lên bàn, nói: "Ngu tổng lấy thân làm mồi, mục đích chẳng qua cũng chỉ là muốn tóm ra người âm thầm muốn giết cô. Thật ra cần gì phải phiền phức như vậy chứ? Không cần biết có lý hay không, trực tiếp giết là được."
Ngu Đình Huyên liếc qua tập tài liệu trên bàn, cặp mắt chợt trợn trừng!
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Người phụ nữ cha cô nuôi bên ngoài, sở dĩ dám ngông cuồng như vậy không phải chỉ ỷ vào đứa con trai kia sao? Vậy thì dứt khoát khiến bà ta mất cái chỗ dựa duy nhất này là được."
Ngu Đình Huyên hỏi: "Anh đã làm gì cậu ta?"
"Tôi chẳng làm gì cả, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật đấy." Phó Thịnh cười như không cười nhìn Ngu Đình Huyên: "Chẳng qua tôi chỉ mượn người đến nói cho cậu ta, cô gái cậu ta thích đang ở đâu thôi."
Ngu Đình Huyên sững sốt, nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Phó Thịnh cười gian xảo, ngữ điệu bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến người như rơi vào hầm băng: "Sau đó lúc cậu ta tỉnh lại, hẳn là đang ở một thế giới khác rồi."
Ngu Đình Huyên khẽ nhếch môi: "Phó tổng quả nhiên lợi hại! Người phụ nữ đó của cha tôi không ngu, bà ta rất đề phòng, từ xưa đến nay chưa hề để người lạ đến gần nửa bước. Cho dù đi làm những chuyện hoang đường bẩn thỉu kia, bên cạnh cũng phải dẫn theo mấy người. Phó tổng nay lại có thể thần không biết quỷ không hay ra tay, cướp người ngay dưới mắt bà ta, quả nhiên rất giỏi."
"Được rồi được rồi." Phó Thịnh lại lấy một tập tài liệu từ tay Mộc Minh để lên bàn: "Đám chú bác kia của cô mấy năm này làm không ít chuyện vô nhân đạo, đống chứng cứ này đủ để bọn họ vào tù bóc lịch mấy năm. Tôi nghĩ, mấy năm này cũng đủ để Ngu tổng thu gọn cả Ngu gia trong tay, đương nhiên, bao gồm cả cha cô."
Tập tài liệu cuối cùng này mới khiến Ngu Đình Huyên thật sự xúc động.
Cô ấy nhìn Phó Thịnh với ánh mắt sâu xa, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Phó tổng làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì Tô Ảnh?"
Phó Thịnh khẽ nhướng mày, lựa chọn không trả lời vấn đề này.
Sự im lặng của Phó Thịnh càng khiến Ngu Đình Huyên chắc chắn: "Quả nhiên. Tô Ảnh rất đặc biệt với anh. Anh thậm chí không tiếc vì cô ấy bày ra một kế hoạch dày công. Không tính ơn cứu mạng vừa nãy, chỉ vỏn vẹn hai tập tài liệu này cũng đủ khiến tôi nợ anh một cái ơn. Nói đi, cần tôi làm gì?"
Phó Thịnh khẽ cười: "Ngu tổng là người thông minh, hẳn biết tôi muốn cái gì."
Ngu Đình Huyên im lặng một lát mới mở miệng: "Được, tôi lập tức ký hợp đồng với anh. Ngoài ra, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cùng anh bảo vệ Tô Ảnh. Biểu hiện hôm nay của Tô Ảnh khiến tôi rất kinh ngạc. Nói thật, cho dù không có anh tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy."
Phó Thịnh lấy được sự đảm bảo của Ngu Đình Huyên, cũng không nán lại lâu, đôi chân dài đứng dậy: "Vậy Ngu tổng sớm nghỉ ngơi đi."
Phó Thịnh xoay người rời đi.
Trước khi bóng dáng người đàn ông khuất sau cánh cửa, Ngu Đình Huyên bỗng lên tiếng gọi giật lại: "Phó Thịnh, anh thích Tô Ảnh đúng không?"
Tô Ảnh á khẩu, nói nửa ngày không ra lời.
Trong lòng ấm áp.
Ấm lắm.
Không ngờ anh lại lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, cô còn mờ mịt không nhận ra, nếu như không phải có Mẫn Chỉ giải thích hộ, chỉ sợ đến giờ cô còn không nhìn rõ.
Quả nhiên không hổ là Phó gia đại thiếu.
Bên kia, Phó Thịnh tắm rửa thay quần áo xong xuôi, liền dẫn Mộc Minh với Cát Tuấn qua gặp Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên vừa uống thêm thuốc, vừa truyền nước vừa nhìn người đàn ông ung dung ngồi trước mặt mình, thản nhiên nói: "Phó tổng đến đúng lúc như vậy, xem ra chuyện ngày hôm nay có vẻ đều nằm trong lòng bàn tay Phó tổng hết rồi."
Phó Thịnh khẽ cười, khoát tay, Mộc Minh lập tức đưa tài liệu cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh nem s tập tài liệu lên bàn, nói: "Ngu tổng lấy thân làm mồi, mục đích chẳng qua cũng chỉ là muốn tóm ra người âm thầm muốn giết cô. Thật ra cần gì phải phiền phức như vậy chứ? Không cần biết có lý hay không, trực tiếp giết là được."
Ngu Đình Huyên liếc qua tập tài liệu trên bàn, cặp mắt chợt trợn trừng!
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Người phụ nữ cha cô nuôi bên ngoài, sở dĩ dám ngông cuồng như vậy không phải chỉ ỷ vào đứa con trai kia sao? Vậy thì dứt khoát khiến bà ta mất cái chỗ dựa duy nhất này là được."
Ngu Đình Huyên hỏi: "Anh đã làm gì cậu ta?"
"Tôi chẳng làm gì cả, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật đấy." Phó Thịnh cười như không cười nhìn Ngu Đình Huyên: "Chẳng qua tôi chỉ mượn người đến nói cho cậu ta, cô gái cậu ta thích đang ở đâu thôi."
Ngu Đình Huyên sững sốt, nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Phó Thịnh cười gian xảo, ngữ điệu bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến người như rơi vào hầm băng: "Sau đó lúc cậu ta tỉnh lại, hẳn là đang ở một thế giới khác rồi."
Ngu Đình Huyên khẽ nhếch môi: "Phó tổng quả nhiên lợi hại! Người phụ nữ đó của cha tôi không ngu, bà ta rất đề phòng, từ xưa đến nay chưa hề để người lạ đến gần nửa bước. Cho dù đi làm những chuyện hoang đường bẩn thỉu kia, bên cạnh cũng phải dẫn theo mấy người. Phó tổng nay lại có thể thần không biết quỷ không hay ra tay, cướp người ngay dưới mắt bà ta, quả nhiên rất giỏi."
"Được rồi được rồi." Phó Thịnh lại lấy một tập tài liệu từ tay Mộc Minh để lên bàn: "Đám chú bác kia của cô mấy năm này làm không ít chuyện vô nhân đạo, đống chứng cứ này đủ để bọn họ vào tù bóc lịch mấy năm. Tôi nghĩ, mấy năm này cũng đủ để Ngu tổng thu gọn cả Ngu gia trong tay, đương nhiên, bao gồm cả cha cô."
Tập tài liệu cuối cùng này mới khiến Ngu Đình Huyên thật sự xúc động.
Cô ấy nhìn Phó Thịnh với ánh mắt sâu xa, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Phó tổng làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì Tô Ảnh?"
Phó Thịnh khẽ nhướng mày, lựa chọn không trả lời vấn đề này.
Sự im lặng của Phó Thịnh càng khiến Ngu Đình Huyên chắc chắn: "Quả nhiên. Tô Ảnh rất đặc biệt với anh. Anh thậm chí không tiếc vì cô ấy bày ra một kế hoạch dày công. Không tính ơn cứu mạng vừa nãy, chỉ vỏn vẹn hai tập tài liệu này cũng đủ khiến tôi nợ anh một cái ơn. Nói đi, cần tôi làm gì?"
Phó Thịnh khẽ cười: "Ngu tổng là người thông minh, hẳn biết tôi muốn cái gì."
Ngu Đình Huyên im lặng một lát mới mở miệng: "Được, tôi lập tức ký hợp đồng với anh. Ngoài ra, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cùng anh bảo vệ Tô Ảnh. Biểu hiện hôm nay của Tô Ảnh khiến tôi rất kinh ngạc. Nói thật, cho dù không có anh tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy."
Phó Thịnh lấy được sự đảm bảo của Ngu Đình Huyên, cũng không nán lại lâu, đôi chân dài đứng dậy: "Vậy Ngu tổng sớm nghỉ ngơi đi."
Phó Thịnh xoay người rời đi.
Trước khi bóng dáng người đàn ông khuất sau cánh cửa, Ngu Đình Huyên bỗng lên tiếng gọi giật lại: "Phó Thịnh, anh thích Tô Ảnh đúng không?"
/307
|