Mẫn Chỉ thầm gật đầu.
Hiển nhiên, Ngu Đình Huyên đã công nhận Tô Ảnh.
Tô Ảnh nghĩ thế nào cũng không ngờ, Ngu Đình Huyên lại chủ động cứu cô, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn Ngu Đình Huyên băng ánh mắt vừa kih ngạc lẫn cảm động.
Ngu Đình Huyên thản nhiên đi qua, đối mặt với Vương Oánh Oánh phản bội mình và Ngô tiểu thư, ngữ điệu không nóng không lạnh: "Có vài người vốn dĩ không nên quen, cho nên tôi rất hối hận khi quen cô, Ngô tiểu thư. Nhưng tôi không hối hận khi cứu Tô Ảnh. Tôi có thể cứu cô ấy một lần, dĩ nhiên cũng có thể cứu cô ấy hai lần ba lần. Vương Oánh Oánh, cô nói tôi nợ cô. Tôi không biện giải. Bởi vì người giống cô, vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thế nào là ‘chân tình đáng quý’."
"Nhưng, cô hiểu." Ngu Đình Huyên nhìn về phía Tô Ảnh, vươn tay về phía Tô Ảnh.
Tô Ảnh rưng rưng nước mắt. Run rẩy đưa tay về phía Ngu Đình Huyên.
Kỳ lạ.
Vì sao được Ngu Đình Huyên công nhận cô lại vui thế này?
Chính là rất vui rất vui!
Gã mắt sẹo đẩy Tô Ảnh ra, lại khống chế Ngu Đình Huyên bằng khuỷu tay của mình, cười cợt: "Ở đây rồi chắc cô không sắp xếp người phục kích rồi chứ? Ngu Đình Huyên, cô đúng là khó chơi thật, chẳng trách đám người kia chỉ một lòng muốn cô chết! Cô đi xuống đó rồi cũng đừng tìm tôi tính số, muốn tính thì đi tìm đá chú bác kia của cô mà tính!"
Nói xong, co dao trong tay gã nhanh như cắt xẹt qua cổ Ngu Đình Huyên!
Biến cố này xảy ra quá nhanh!
Đến cả đội trưởng đội bảo vệ cũng không phản ứng kịp!
"Không!" Tô Ảnh và Mẫn Chỉ miệng đồng thanh hét lên: "Đừng!!!"
"Đoàng..." Một âm thanh từ xa vọng lại.
Giây tiếp theo, Tô Ảnh chỉ thấy ga mặt sẹo trợn trừng mắt, cả người cứng đơ.
Nợ huyệt thái dương, một viên đạn không biêt tư đâu xuyên qua để lại lỗ máu đỏ thẫm, máu tươi theo đó chảy ra ròng ròng.
Gương mặt anh ta đầy vẻ khó tin, khóe mắt giật giật, cổ họng run lên, con dao trong tay thả lỏng, toàn thân mất trọng lực đổ về phía sau! Nước bắn tung tóe.
"Á!!!" Vương Oánh Oánh và Ngô tiểu thư đồng thanh hét toáng.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ sửng sốt, nhưng phản ứng nhanh, đòng thời lao tới kéo Ngu Đình Hyên về phía mình.
Bấy giờ, một bóng dáng cao lớn xuyên màn mưa, chậm rãi bước tới.
Cành cây gần đó hơi rung, một bóng đen nhảy xuống, quần áo đen từ đầu đến chân, sau lưng còn thấp thoáng một cây súng bắn tỉa.
Người này nhanh chóng chạy tới trước mặt bóng dáng cao ngất kia, nghiêm cẩn kính lễ: "Đại thiếu, hoàn thành nhiệm vụ."
Bóng người cao lớn khẽ gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Những người khác không nhanh không chậm theo sau.
Đến tận khi bọn họ dừng lại trước mặt, Tô Ảnh mới nhìn rõ gương mặt người kia, cô kinh ngạc trợn mắt lắp bắp: "Phó... Phó tổng?!!"
Người đến chính là Phó Thịnh.
Theo sau Phó Thịnh là Mộc Minh và Cát Tuấn.
Sau nữa là hai hàng vệ sĩ thẳng tắp, người nào người nấy lạnh lùng nghiêm túc.
Mưa to nặng hạt, gương mặt Phó Thịnh như ẩn như hiện trong màn mưa.
Nước mưa khiến quần áo anh bám sát vào người, từng đường cong rắn rỏi lộ rõ mồn một.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang hiện lên nụ cười thích chí.
Ánh mắt sâu thẳm đượm ý cười nhìn chằm chằm Tô Ảnh, môi mỏng khẽ động: "Tiểu ngu ngốc!"
Tô Ảnh kích động bụm miệng, nước mắt mất khống chế tuột xuống.
Nãy giờ xảy ra nhiều chuyện như thế cô còn không khóc.
Nhưng vừa nhìn thấy Phó Thịnh, cô lại cảm thấy không khống chế nổi tâm trạng, y như Hoàng Hà vỡ đê vậy, cuồn cuộn chảy xuống.
Cát Tuấn ra tay, khống chế được Ngô tiểu thư và Vương Oánh Oánh, im lặng đứng bên cạnh.
Hiển nhiên, Ngu Đình Huyên đã công nhận Tô Ảnh.
Tô Ảnh nghĩ thế nào cũng không ngờ, Ngu Đình Huyên lại chủ động cứu cô, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn Ngu Đình Huyên băng ánh mắt vừa kih ngạc lẫn cảm động.
Ngu Đình Huyên thản nhiên đi qua, đối mặt với Vương Oánh Oánh phản bội mình và Ngô tiểu thư, ngữ điệu không nóng không lạnh: "Có vài người vốn dĩ không nên quen, cho nên tôi rất hối hận khi quen cô, Ngô tiểu thư. Nhưng tôi không hối hận khi cứu Tô Ảnh. Tôi có thể cứu cô ấy một lần, dĩ nhiên cũng có thể cứu cô ấy hai lần ba lần. Vương Oánh Oánh, cô nói tôi nợ cô. Tôi không biện giải. Bởi vì người giống cô, vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thế nào là ‘chân tình đáng quý’."
"Nhưng, cô hiểu." Ngu Đình Huyên nhìn về phía Tô Ảnh, vươn tay về phía Tô Ảnh.
Tô Ảnh rưng rưng nước mắt. Run rẩy đưa tay về phía Ngu Đình Huyên.
Kỳ lạ.
Vì sao được Ngu Đình Huyên công nhận cô lại vui thế này?
Chính là rất vui rất vui!
Gã mắt sẹo đẩy Tô Ảnh ra, lại khống chế Ngu Đình Huyên bằng khuỷu tay của mình, cười cợt: "Ở đây rồi chắc cô không sắp xếp người phục kích rồi chứ? Ngu Đình Huyên, cô đúng là khó chơi thật, chẳng trách đám người kia chỉ một lòng muốn cô chết! Cô đi xuống đó rồi cũng đừng tìm tôi tính số, muốn tính thì đi tìm đá chú bác kia của cô mà tính!"
Nói xong, co dao trong tay gã nhanh như cắt xẹt qua cổ Ngu Đình Huyên!
Biến cố này xảy ra quá nhanh!
Đến cả đội trưởng đội bảo vệ cũng không phản ứng kịp!
"Không!" Tô Ảnh và Mẫn Chỉ miệng đồng thanh hét lên: "Đừng!!!"
"Đoàng..." Một âm thanh từ xa vọng lại.
Giây tiếp theo, Tô Ảnh chỉ thấy ga mặt sẹo trợn trừng mắt, cả người cứng đơ.
Nợ huyệt thái dương, một viên đạn không biêt tư đâu xuyên qua để lại lỗ máu đỏ thẫm, máu tươi theo đó chảy ra ròng ròng.
Gương mặt anh ta đầy vẻ khó tin, khóe mắt giật giật, cổ họng run lên, con dao trong tay thả lỏng, toàn thân mất trọng lực đổ về phía sau! Nước bắn tung tóe.
"Á!!!" Vương Oánh Oánh và Ngô tiểu thư đồng thanh hét toáng.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ sửng sốt, nhưng phản ứng nhanh, đòng thời lao tới kéo Ngu Đình Hyên về phía mình.
Bấy giờ, một bóng dáng cao lớn xuyên màn mưa, chậm rãi bước tới.
Cành cây gần đó hơi rung, một bóng đen nhảy xuống, quần áo đen từ đầu đến chân, sau lưng còn thấp thoáng một cây súng bắn tỉa.
Người này nhanh chóng chạy tới trước mặt bóng dáng cao ngất kia, nghiêm cẩn kính lễ: "Đại thiếu, hoàn thành nhiệm vụ."
Bóng người cao lớn khẽ gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Những người khác không nhanh không chậm theo sau.
Đến tận khi bọn họ dừng lại trước mặt, Tô Ảnh mới nhìn rõ gương mặt người kia, cô kinh ngạc trợn mắt lắp bắp: "Phó... Phó tổng?!!"
Người đến chính là Phó Thịnh.
Theo sau Phó Thịnh là Mộc Minh và Cát Tuấn.
Sau nữa là hai hàng vệ sĩ thẳng tắp, người nào người nấy lạnh lùng nghiêm túc.
Mưa to nặng hạt, gương mặt Phó Thịnh như ẩn như hiện trong màn mưa.
Nước mưa khiến quần áo anh bám sát vào người, từng đường cong rắn rỏi lộ rõ mồn một.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang hiện lên nụ cười thích chí.
Ánh mắt sâu thẳm đượm ý cười nhìn chằm chằm Tô Ảnh, môi mỏng khẽ động: "Tiểu ngu ngốc!"
Tô Ảnh kích động bụm miệng, nước mắt mất khống chế tuột xuống.
Nãy giờ xảy ra nhiều chuyện như thế cô còn không khóc.
Nhưng vừa nhìn thấy Phó Thịnh, cô lại cảm thấy không khống chế nổi tâm trạng, y như Hoàng Hà vỡ đê vậy, cuồn cuộn chảy xuống.
Cát Tuấn ra tay, khống chế được Ngô tiểu thư và Vương Oánh Oánh, im lặng đứng bên cạnh.
/307
|