Gã đàn ông thấy mình bắt được Ngu Đình Huyên, liền biết nhiệm vụ đã hoàn thành đến bảy tám phần.
Dù sao chỗ khỉ ho cò gáy này cũng không ai đến, từ giờ đến trời sáng còn có ba bốn tiếng.
Gã chỉ cần giao thi thể của Ngu Đình Huyên cho đối phương trước trời sáng, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên, gã cũng có thể lãng phí một chút thời gian ở đây.
Nghe ba người nói vậy, lại nhìn đám người run như cầy sấy trong phòng, gã đàn ông bật cười, chế giễu: "Muốn biết? Cũng không phải không được. Quỳ xuống xin tôi! Tôi nói cho các người biết!"
Gã vừa dứt lời, sắc mặt Tô Ảnh và Mẫn Chỉ lập tức sầm xuống.
Tô Ảnh còn khá, nhưng Mẫn Chỉ là ai?
Cô ấy đường đường là Mẫn gia nhị tiểu thư.
Mẫn gia là gia tộc thế nào, thế đại thư hương, gia tộc có bề dày lịch sử lên đến mấy trăm năm, không ít nho sĩ, danh sĩ trong và ngoài nước đều xuất thân từ Mẫn gia mà ra.
Giờ đây gã đàn ông này lại muốn Mẫn Chỉ quỳ xuống xin mình, Mẫn Chỉ đời nào đồng ý?
Ngu Đình Huyên cười nhạt: "Anh muốn giết thì giết, sau khi tôi chết, cho dù anh có sỉ nhục người khác, người ta cũng sẽ không tìm tôi tính sổ. Giờ đây anh lại tự kéo thù địch về cho mình, tôi thật nghi ngờ não anh có dùng được không đấy."
Một câu nhẹ bẫng thay Tô Ảnh và Mẫn Chỉ thoát khỏi tính thế khó xử.
Gã đàn ông ngẫm, cảm thấy Ngu Đình Huyên nói cũng có đạo lý, bèn nói: "Được rồi, nếu các người đều muốn biết, tôi nói là được. Ngu Đình Huyên, chắc cô không biết, người phụ nữ cha cô nuôi bên ngoài kia từ trước đến nay chưa từng từ bỏ cái ý định đưa con trai bà ta thay thế cô trở thành người thừa kế Ngu gia. Cho dù bị cô đuổi ra nước ngoài rồi thì sao? Một tấm vé máy bay là bay về được. Chỉ cần cô chết, dòng chính Ngu gia cũng chỉ còn lại duy nhất thằng bé đó. Đến lúc đó Ngu gia không cho nó thì cho ai?"
"Vậy chú bác tôi thì sao? Bọn họ cấu kết với người phụ nữ đó, muốn âm mưu điều gì?" Ngu Đình Huyên hỏi tiếp: "Cha tôi còn sống sờ sờ ra đấy, cho dù người thừa kế Ngu gia biến thành em trai tôi, nhưng cũng không liên quan gì đến đám chú bác đó chứ? Tôi không cho rằng cha tôi lại bằng lòng chia quyền lực trong tay cho bọn họ."
Gã đàn ông gật đầu, nói: "Chính xác, cha cô không muốn và cũng không có ý định chia cổ phần cho bọn họ. Nhưng người phụ nữ kia muốn a! Chỉ cần bà ta có thể đường hoàng vào cửa Ngu gia, tốn ít tiền cũng không đáng là bao. Có điều cô không biết, cổ phần trong tay cha cô đã chia một nửa cho người phụ nữ kia từ lâu rồi."
Ngu Đình Huyên chẳng những không giận ngược lại còn cười: "Thì ra là vậy!"
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ trao đổi ánh mắt, Tô Ảnh càng xót xa thay Ngu Đình Huyên.
Rõ ràng có cha có mẹ, nhưng trong nhà chỉ tràn ngập tính toán mưu mô, tranh đoạt quyền lợi.
Cha ruột chỉ chăm chăm lo cho người tình, thậm chí còn sinh con trai, lấy cổ phần vốn thuộc về Ngu Đình Huyên, lén lút đưa cho tiểu tam kia.
Tiểu tam đó lại dùng chính số cổ phần ấy lôi kéo đám chú bác đang lom dom cổ phần trong tay Ngu Đình Huyên, lập mưu thuê người giết chết cô.
Như vậy tiểu tam có thể đưa đứa trẻ đàng hoàng bước vào cửa Ngu gia, cướp hết tất cả những thứ vốn thuộc về Ngu Đình Huyên và mẹ cô ấy.
Đám chú bác của Ngu Đình Huyên cũng có thể lấy được không ít cổ phần từ tay tiểu tam, hơn nữa trong tay bọn họ vốn đã có cổ phần, nay lại có thêm, như vậy địa vị của họ có thể tăng thêm một bậc trong Ngu gia, thậm chí tiến gần hơn tới vị trí người cầm quyền trong nhà.
Tính giỏi lắm!
Dù sao chỗ khỉ ho cò gáy này cũng không ai đến, từ giờ đến trời sáng còn có ba bốn tiếng.
Gã chỉ cần giao thi thể của Ngu Đình Huyên cho đối phương trước trời sáng, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên, gã cũng có thể lãng phí một chút thời gian ở đây.
Nghe ba người nói vậy, lại nhìn đám người run như cầy sấy trong phòng, gã đàn ông bật cười, chế giễu: "Muốn biết? Cũng không phải không được. Quỳ xuống xin tôi! Tôi nói cho các người biết!"
Gã vừa dứt lời, sắc mặt Tô Ảnh và Mẫn Chỉ lập tức sầm xuống.
Tô Ảnh còn khá, nhưng Mẫn Chỉ là ai?
Cô ấy đường đường là Mẫn gia nhị tiểu thư.
Mẫn gia là gia tộc thế nào, thế đại thư hương, gia tộc có bề dày lịch sử lên đến mấy trăm năm, không ít nho sĩ, danh sĩ trong và ngoài nước đều xuất thân từ Mẫn gia mà ra.
Giờ đây gã đàn ông này lại muốn Mẫn Chỉ quỳ xuống xin mình, Mẫn Chỉ đời nào đồng ý?
Ngu Đình Huyên cười nhạt: "Anh muốn giết thì giết, sau khi tôi chết, cho dù anh có sỉ nhục người khác, người ta cũng sẽ không tìm tôi tính sổ. Giờ đây anh lại tự kéo thù địch về cho mình, tôi thật nghi ngờ não anh có dùng được không đấy."
Một câu nhẹ bẫng thay Tô Ảnh và Mẫn Chỉ thoát khỏi tính thế khó xử.
Gã đàn ông ngẫm, cảm thấy Ngu Đình Huyên nói cũng có đạo lý, bèn nói: "Được rồi, nếu các người đều muốn biết, tôi nói là được. Ngu Đình Huyên, chắc cô không biết, người phụ nữ cha cô nuôi bên ngoài kia từ trước đến nay chưa từng từ bỏ cái ý định đưa con trai bà ta thay thế cô trở thành người thừa kế Ngu gia. Cho dù bị cô đuổi ra nước ngoài rồi thì sao? Một tấm vé máy bay là bay về được. Chỉ cần cô chết, dòng chính Ngu gia cũng chỉ còn lại duy nhất thằng bé đó. Đến lúc đó Ngu gia không cho nó thì cho ai?"
"Vậy chú bác tôi thì sao? Bọn họ cấu kết với người phụ nữ đó, muốn âm mưu điều gì?" Ngu Đình Huyên hỏi tiếp: "Cha tôi còn sống sờ sờ ra đấy, cho dù người thừa kế Ngu gia biến thành em trai tôi, nhưng cũng không liên quan gì đến đám chú bác đó chứ? Tôi không cho rằng cha tôi lại bằng lòng chia quyền lực trong tay cho bọn họ."
Gã đàn ông gật đầu, nói: "Chính xác, cha cô không muốn và cũng không có ý định chia cổ phần cho bọn họ. Nhưng người phụ nữ kia muốn a! Chỉ cần bà ta có thể đường hoàng vào cửa Ngu gia, tốn ít tiền cũng không đáng là bao. Có điều cô không biết, cổ phần trong tay cha cô đã chia một nửa cho người phụ nữ kia từ lâu rồi."
Ngu Đình Huyên chẳng những không giận ngược lại còn cười: "Thì ra là vậy!"
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ trao đổi ánh mắt, Tô Ảnh càng xót xa thay Ngu Đình Huyên.
Rõ ràng có cha có mẹ, nhưng trong nhà chỉ tràn ngập tính toán mưu mô, tranh đoạt quyền lợi.
Cha ruột chỉ chăm chăm lo cho người tình, thậm chí còn sinh con trai, lấy cổ phần vốn thuộc về Ngu Đình Huyên, lén lút đưa cho tiểu tam kia.
Tiểu tam đó lại dùng chính số cổ phần ấy lôi kéo đám chú bác đang lom dom cổ phần trong tay Ngu Đình Huyên, lập mưu thuê người giết chết cô.
Như vậy tiểu tam có thể đưa đứa trẻ đàng hoàng bước vào cửa Ngu gia, cướp hết tất cả những thứ vốn thuộc về Ngu Đình Huyên và mẹ cô ấy.
Đám chú bác của Ngu Đình Huyên cũng có thể lấy được không ít cổ phần từ tay tiểu tam, hơn nữa trong tay bọn họ vốn đã có cổ phần, nay lại có thêm, như vậy địa vị của họ có thể tăng thêm một bậc trong Ngu gia, thậm chí tiến gần hơn tới vị trí người cầm quyền trong nhà.
Tính giỏi lắm!
/307
|