"Ngô tiểu thư, đã đến chưa?" Mẫn Chỉ vừa đọc tên vừa đưa mắt xác nhận, nwhng khi đọc đến Ngô gia địa tiểu thư, lại không hề có người đáp lại.
Một giây sau, có người bật khóc toáng lên: "Tiểu thư nhà tôi không thấy đâu nữa! Mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi! Vừa nãy rõ ràng cô ấy còn ở đây!"
Mẫn Chỉ và Ngu Đình Huyên đòng thời khẽ nhíu mày.
Mẫn Chỉ lập tức qua sang nói với bảo vệ: "Bảo mọi người chia ra, mau đi tìm người!"
Ngoài trời vẫn ngừng đổ mưa, thỉnh thoảng còn có sét rạch ngang cùng tiếng sấm rền rĩ.
Tô Ảnh thấy sắc mặt Ngu Đình Huyên dẫn trở lại bình thường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng qua giúp đỡ tìm người.
Bống có người run rẩy nói: "Lẽ nào... lẽ nào cô ấy bị ma núi bắt đi rồi?"
Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy Tô tiểu thư cũng nói cô ấy thấy có người ngoài cửa sổ..."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong sảnh đồng loạt run lên.
Có mấy người sợ đến mức túm tụm lại ôm nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tô Ảnh âm thầm kêu khổ.
Không nghĩ những lời trong lúc vô tình của cô bây giờ lại trở thành áp lực tâm lý cho đám tiểu thư này.
Tô Ảnh không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Mọi người đừng nghĩ bậy, vữa nãy rõ ràng Ngô tiểu thư vẫn ở đại sảnh, mà trước khi chúng ta đến phòng khách đã có điện. Điều này chứng minh, sau khi lưới điện đảm bảo an toàn cho biệt thự mở, Ngô tiểu thư mới rời đi! Có lẽ cô ấy chỉ sợ quá nên đi lầm đường, không kịp trở lại! Bây giờ vảo vệ đã đi tìm rồi, việc mọi người cần làm bây giờ là giữ bình tĩnh hết mức có thể, ngồi xuống chờ trời sáng! Trời sáng, chúng ta có thể an toàn trở về! Hơn nữa bây giờ đã có điện, trong biệt thự tuyệt đối an toàn! Vệ sĩ bên ngoài nhiều gấp ba lần chúng ta, tương đương với mỗi vị ở đây sẽ được ba người bảo vệ! Mọi người không phải sợ, sẽ không có chuyện gì hết!"
Có lẽ do được sự bình tĩnh của Mẫn Chỉ và Tô Ảnh lây truyền, mọi người dần dần yên tĩnh ngồi xuống.
Cũng may dưới sàn tầng một có trải thảm dày, bọn họ có ngồi dưới đất cũng không sợ nhiễm lạnh.
An ủi mọi người xong, Mẫn Chỉ và Tô Ảnh nhìn nhau, đồng thời đưa tầm mắt ra mưa lớn bên ngoài, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Tô Ảnh che ngực, nói khẽ với Mẫn Chỉ: "Cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Mẫn Chỉ trầm ngâm, đánh mắt về phía Ngu Đình Huyên, im lặng một lúc rồi nói: "Cứ lặng lẽ chờ đi."
Tô Ảnh nặng nề gật đầu.
Không biết Mẫn Chỉ nghĩ đến cái gì, chợt mỉm cười nói với Tô Ảnh: "Tối nay cậu khiến mình thay đổi cái nhìn đấy. Vốn cho rằng gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ hột hỏng sợ hãi như những người khác cơ. Không ngờ lại nhanh chóng bĩnh tĩnh như vậy."
Tô Ảnh xấu hổ: "So với hai người, mình vẫn còn kém xa."
Mẫn Chỉ bật cười: "Nền tảng của cậu rất tốt, không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn trưởng thành rồi."
Mẫn Chỉ vừa dứt lời, bên ngoài lại nổi gió lớn.
Nghe âm thanh cành cây không ngừng quật vào cửa kính, Tô Ảnh bỗng có cảm giác loại người thật nhỏ bé.
Cũng không biết trận mưa này có ngớt trước tròi sáng không.
Bây giờ di động của mọi người đều không có tín hiệu, muốn cầu cứu cũng rất khó khăn.
Chỉ mong mọi việc phát triển theo hướng thuận lợi.
Tô Ảnh đang chìm trong suy nghĩ, bất thình lình bị một tiếng hét làm giật mình: "A a a a, có người trên cửa sổ! Có người trên cửa sổ, anh ta cười với tôi!!!"
Một giây sau, có người bật khóc toáng lên: "Tiểu thư nhà tôi không thấy đâu nữa! Mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi! Vừa nãy rõ ràng cô ấy còn ở đây!"
Mẫn Chỉ và Ngu Đình Huyên đòng thời khẽ nhíu mày.
Mẫn Chỉ lập tức qua sang nói với bảo vệ: "Bảo mọi người chia ra, mau đi tìm người!"
Ngoài trời vẫn ngừng đổ mưa, thỉnh thoảng còn có sét rạch ngang cùng tiếng sấm rền rĩ.
Tô Ảnh thấy sắc mặt Ngu Đình Huyên dẫn trở lại bình thường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng qua giúp đỡ tìm người.
Bống có người run rẩy nói: "Lẽ nào... lẽ nào cô ấy bị ma núi bắt đi rồi?"
Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy Tô tiểu thư cũng nói cô ấy thấy có người ngoài cửa sổ..."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong sảnh đồng loạt run lên.
Có mấy người sợ đến mức túm tụm lại ôm nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tô Ảnh âm thầm kêu khổ.
Không nghĩ những lời trong lúc vô tình của cô bây giờ lại trở thành áp lực tâm lý cho đám tiểu thư này.
Tô Ảnh không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Mọi người đừng nghĩ bậy, vữa nãy rõ ràng Ngô tiểu thư vẫn ở đại sảnh, mà trước khi chúng ta đến phòng khách đã có điện. Điều này chứng minh, sau khi lưới điện đảm bảo an toàn cho biệt thự mở, Ngô tiểu thư mới rời đi! Có lẽ cô ấy chỉ sợ quá nên đi lầm đường, không kịp trở lại! Bây giờ vảo vệ đã đi tìm rồi, việc mọi người cần làm bây giờ là giữ bình tĩnh hết mức có thể, ngồi xuống chờ trời sáng! Trời sáng, chúng ta có thể an toàn trở về! Hơn nữa bây giờ đã có điện, trong biệt thự tuyệt đối an toàn! Vệ sĩ bên ngoài nhiều gấp ba lần chúng ta, tương đương với mỗi vị ở đây sẽ được ba người bảo vệ! Mọi người không phải sợ, sẽ không có chuyện gì hết!"
Có lẽ do được sự bình tĩnh của Mẫn Chỉ và Tô Ảnh lây truyền, mọi người dần dần yên tĩnh ngồi xuống.
Cũng may dưới sàn tầng một có trải thảm dày, bọn họ có ngồi dưới đất cũng không sợ nhiễm lạnh.
An ủi mọi người xong, Mẫn Chỉ và Tô Ảnh nhìn nhau, đồng thời đưa tầm mắt ra mưa lớn bên ngoài, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Tô Ảnh che ngực, nói khẽ với Mẫn Chỉ: "Cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Mẫn Chỉ trầm ngâm, đánh mắt về phía Ngu Đình Huyên, im lặng một lúc rồi nói: "Cứ lặng lẽ chờ đi."
Tô Ảnh nặng nề gật đầu.
Không biết Mẫn Chỉ nghĩ đến cái gì, chợt mỉm cười nói với Tô Ảnh: "Tối nay cậu khiến mình thay đổi cái nhìn đấy. Vốn cho rằng gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ hột hỏng sợ hãi như những người khác cơ. Không ngờ lại nhanh chóng bĩnh tĩnh như vậy."
Tô Ảnh xấu hổ: "So với hai người, mình vẫn còn kém xa."
Mẫn Chỉ bật cười: "Nền tảng của cậu rất tốt, không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn trưởng thành rồi."
Mẫn Chỉ vừa dứt lời, bên ngoài lại nổi gió lớn.
Nghe âm thanh cành cây không ngừng quật vào cửa kính, Tô Ảnh bỗng có cảm giác loại người thật nhỏ bé.
Cũng không biết trận mưa này có ngớt trước tròi sáng không.
Bây giờ di động của mọi người đều không có tín hiệu, muốn cầu cứu cũng rất khó khăn.
Chỉ mong mọi việc phát triển theo hướng thuận lợi.
Tô Ảnh đang chìm trong suy nghĩ, bất thình lình bị một tiếng hét làm giật mình: "A a a a, có người trên cửa sổ! Có người trên cửa sổ, anh ta cười với tôi!!!"
/307
|