Nghĩ như vậy, Ngu Đình Huyên nắm tay Tô Ảnh đi vào bên trong: “Được rồi, hôm nay ở đây chơi vui vẻ một chút, có yêu cầu gì cứ nói, đừng khách khí với tôi.”
“Tôi biết.” Tô Ảnh tươi cười nhìn Ngu Đình Huyên, tâm tình cũng khá hơn vài phần.
Điền Mỹ Hòa đứng trong đám người nhìn Ngu Đình Huyên nắm tay Tô Ảnh đi vào bên trong, khuôn mặt cô ta bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo cực kì khủng bố.
“Tô Ảnh! Mày thì tính là thứ gì chứ!” Điền Mỹ Hòa bóp chặt nắm tay, móng tay dài nhọn bóp nát đóa hoa trong tay.
“Quả thực không thể tha thứ! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nó có thể lần lượt từ bùn lầy đứng lên? Dựa vào cái gì nó cứ không chết hủy không xong?” đôi mắt Điền Mỹ Hòa như phụ hỏa nhìn Ngu Đình Huyên, sát khí trong mắt hiện lên: “Ngu Đình Huyên, nếu cô cũng bị Tô Ảnh thu mua, vậy đừng trách tôi độc ác. Vốn dĩ tôi định cho cô cơ hội xử lý Tô Ảnh nhưng cô làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi chờ lâu như vậy, cô khôngn hững không xử lý Tô Ảnh ngược lại còn trò chuyện với nó lâu như vậy. Là cô phản bội tôi trước vậy cũng đừng trách tôi phản bội cô.”
Điền Mỹ Hòa không hề do dự, móc di động ra gọi cho trợ lý sinh hoạt bên người Ngu Đình Huyên: “Tôi giúp cô dọn phòng cho Ngu tiểu thư, dù sao hôm nay tôi cũng không có chuyện gì. Hôm nay nhiều khách khứa như vậy, cô nhanh qua hỗ trợ tiếp đón đi, nhỡ may xảy ra chuyện sẽ không hay.”
Người kia lập tức nhắn lại: “Thật sao? Mỹ Hòa, cô thật là tốt. Vậy tôi đành giao cho cô vậy.”
Điền Mỹ Hòa lập tức xóa tin nhắn, đáy mắt đầy khó mù, lần này nhắn tin cho người khác: “Hôm nay tôi sẽ bỏ thuốc trong phòng Ngu Đình Huyên, đến lúc đó phải xem các người rồi.”
Đối phương thu được tin nhắn, không hề nhắn tin lại mà chuyển khoản một số tiền cho cô ta.
Điền Mỹ Hòa kiểm tra tài khoản, bên trong có mấy trăm vạn.
Có số tiền này, dù không có Ngu Đình Huyên cô ta cũng có thể thoải mái dễ chịu sinh hoạt một thời gian.
Sau đó lại tìm cơ hội, xử lý Tô Ảnh!
Điền Mỹ Hòa không hề do dự, xoay người đi về phòng của Ngu Đình Huyên.
Bên kia, khách mời đã lục tục tới.
Ngu Đình Huyên dẫn theo Tô Ảnh chào hỏi từng người, giới thiệu bọn họ cho cô nhận thức.
Đám danh môn khuê tú vô cùng phối hợp, ai cũng nhiệt tình chào hỏi cô.
Tô Ảnh biết mục đích hôm nay cho nên tẫn chức trách trò chuyện từng người, hỏi thăm tình hình đối phương sau đó nhớ kĩ trong lòng, nhàn rỗi sẽ cầm điện thoại ra ghi chú.
Gặp được người có điều kiện đặc biệt thích hợp, Tô sẽ đánh dấu lại.
Những danh môn khuê tú thấy Tô Ảnh đối xử bình đẳng, cũng không bởi vì thân phận địa vị mà có đối đãi khác cho nên ít nhiều thân thiết với cô hơn.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mẫn Chỉ: “Có phải tôi lại đến muộn hay không?”
Ngu Đình Huyên cùng Tô Ảnh nhanh chóng ra đón.
Ngu Đình Huyên cười nói: “Không muốn không muộn, hôm nay tất cả mọi người đều ở lại cảm thụ non sông tươi đẹp ở chỗ này đi.”
Nói xong Ngu Đình Huyên đè thấp âm thanh nói: “Đám người này đều hướng về Tô Ảnh cho nên ngoại trừ cô không có hứng thú với Phó Thịnh thì có ai chịu tới trễ đâu?”
Mẫn Chỉ lập tức nở nụ cười: “Xem ra Tô Ảnh bận rộn rồi.”
Tô Ảnh cũng bất đắc dĩ: “Không có cách nào, công tác yêu cầu, tức nước vỡ bờ!”
Ngu Đình Huyên cùng Mẫn Chỉ cùng nhau nở nụ cười.
Thừa dịp Ngu Đình Huyên đi theo người khác chào hỏi, Tô Ảnh không nhịn được hỏi Mẫn Chỉ: “Cậu nói, Ngu tổng có nghiêm túc với Phó tổng không?”
Mẫn Chỉ lập tức như cười như không nhìn cô: “Cậu nói đi?”
“Tôi biết.” Tô Ảnh tươi cười nhìn Ngu Đình Huyên, tâm tình cũng khá hơn vài phần.
Điền Mỹ Hòa đứng trong đám người nhìn Ngu Đình Huyên nắm tay Tô Ảnh đi vào bên trong, khuôn mặt cô ta bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo cực kì khủng bố.
“Tô Ảnh! Mày thì tính là thứ gì chứ!” Điền Mỹ Hòa bóp chặt nắm tay, móng tay dài nhọn bóp nát đóa hoa trong tay.
“Quả thực không thể tha thứ! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nó có thể lần lượt từ bùn lầy đứng lên? Dựa vào cái gì nó cứ không chết hủy không xong?” đôi mắt Điền Mỹ Hòa như phụ hỏa nhìn Ngu Đình Huyên, sát khí trong mắt hiện lên: “Ngu Đình Huyên, nếu cô cũng bị Tô Ảnh thu mua, vậy đừng trách tôi độc ác. Vốn dĩ tôi định cho cô cơ hội xử lý Tô Ảnh nhưng cô làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi chờ lâu như vậy, cô khôngn hững không xử lý Tô Ảnh ngược lại còn trò chuyện với nó lâu như vậy. Là cô phản bội tôi trước vậy cũng đừng trách tôi phản bội cô.”
Điền Mỹ Hòa không hề do dự, móc di động ra gọi cho trợ lý sinh hoạt bên người Ngu Đình Huyên: “Tôi giúp cô dọn phòng cho Ngu tiểu thư, dù sao hôm nay tôi cũng không có chuyện gì. Hôm nay nhiều khách khứa như vậy, cô nhanh qua hỗ trợ tiếp đón đi, nhỡ may xảy ra chuyện sẽ không hay.”
Người kia lập tức nhắn lại: “Thật sao? Mỹ Hòa, cô thật là tốt. Vậy tôi đành giao cho cô vậy.”
Điền Mỹ Hòa lập tức xóa tin nhắn, đáy mắt đầy khó mù, lần này nhắn tin cho người khác: “Hôm nay tôi sẽ bỏ thuốc trong phòng Ngu Đình Huyên, đến lúc đó phải xem các người rồi.”
Đối phương thu được tin nhắn, không hề nhắn tin lại mà chuyển khoản một số tiền cho cô ta.
Điền Mỹ Hòa kiểm tra tài khoản, bên trong có mấy trăm vạn.
Có số tiền này, dù không có Ngu Đình Huyên cô ta cũng có thể thoải mái dễ chịu sinh hoạt một thời gian.
Sau đó lại tìm cơ hội, xử lý Tô Ảnh!
Điền Mỹ Hòa không hề do dự, xoay người đi về phòng của Ngu Đình Huyên.
Bên kia, khách mời đã lục tục tới.
Ngu Đình Huyên dẫn theo Tô Ảnh chào hỏi từng người, giới thiệu bọn họ cho cô nhận thức.
Đám danh môn khuê tú vô cùng phối hợp, ai cũng nhiệt tình chào hỏi cô.
Tô Ảnh biết mục đích hôm nay cho nên tẫn chức trách trò chuyện từng người, hỏi thăm tình hình đối phương sau đó nhớ kĩ trong lòng, nhàn rỗi sẽ cầm điện thoại ra ghi chú.
Gặp được người có điều kiện đặc biệt thích hợp, Tô sẽ đánh dấu lại.
Những danh môn khuê tú thấy Tô Ảnh đối xử bình đẳng, cũng không bởi vì thân phận địa vị mà có đối đãi khác cho nên ít nhiều thân thiết với cô hơn.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mẫn Chỉ: “Có phải tôi lại đến muộn hay không?”
Ngu Đình Huyên cùng Tô Ảnh nhanh chóng ra đón.
Ngu Đình Huyên cười nói: “Không muốn không muộn, hôm nay tất cả mọi người đều ở lại cảm thụ non sông tươi đẹp ở chỗ này đi.”
Nói xong Ngu Đình Huyên đè thấp âm thanh nói: “Đám người này đều hướng về Tô Ảnh cho nên ngoại trừ cô không có hứng thú với Phó Thịnh thì có ai chịu tới trễ đâu?”
Mẫn Chỉ lập tức nở nụ cười: “Xem ra Tô Ảnh bận rộn rồi.”
Tô Ảnh cũng bất đắc dĩ: “Không có cách nào, công tác yêu cầu, tức nước vỡ bờ!”
Ngu Đình Huyên cùng Mẫn Chỉ cùng nhau nở nụ cười.
Thừa dịp Ngu Đình Huyên đi theo người khác chào hỏi, Tô Ảnh không nhịn được hỏi Mẫn Chỉ: “Cậu nói, Ngu tổng có nghiêm túc với Phó tổng không?”
Mẫn Chỉ lập tức như cười như không nhìn cô: “Cậu nói đi?”
/307
|