Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ảnh rời giường.
Có người đưa tới đồ dùng sinh hoạt cùng với mấy bộ đồ làm việc chất lượng cực kỳ tốt tới cho cô.
Bởi vì cô là trợ lý sinh hoạt của Phó Thịnh, cho nên tiêu chuẩn dành cô vẫn rất cao.
Mấy thứ này đều là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Tô Ảnh vuốt ve chất vải, đáy lòng không nhịn được cảm khái.
Đều nói tỉnh G vẫn luôn là trọng điểm kinh tế trong nước, mà thành phố G lại là trung tâm kinh tế của tỉnh G. Thân là đầu tàu kinh tế của tỉnh G, Phó gia quả nhiên xứng với đỉnh cấp xa hoa.
Ngay cả chi phí ăn mặc cho trợ lý cũng cao cấp như vậy, khó trách mọi người đều đấu đến rách đầu cũng muốn tới tập đoàn tài chính Phó thị để làm việc.
Tuy cô nợ tiền của Phó Thịnh nhưng có thể làm việc ở Phó thị đó chính là vận may trời cho.
Vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Mộc Minh đã đi tới trước mặt mình.
“Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!” Tô Ảnh lập tức chào hỏi: “Phó tổng cần tôi tới phục vụ sao?”
Mộc Minh nở nụ cười: “Tôi tới là muốn nói chuyện này với cô đây.”
Mộc Minh đi đến trước mặt Tô Ảnh nói: “Phó tổng phân phó tôi cùng những người khác đi kiểm tra một chuyện rất quan trọng cho nên hôm nay cô phải đi theo bên người Phó tổng mọi lúc mọi nơi, có chuyện gì thì để trợ lý khác đi làm, chức trách chính của cô là tiếp nhận mọi chuyện của Phó tổng. Thế nào? Cô có thể làm được không?”
Tô Ảnh vừa nghe Mộc Minh nói bọn họ muốn đi ra ngoài, cô lập tức cảm thấy đầu mình to ra.
Nhưng mà cô không thể nhận thua!
Cô vừa mới thề, nhất định phải làm tốt công tác này!
Dù không được cũng phải sáng tạo cơ hội để làm được!
Tô Ảnh cắn răng nói: “Không thành vấn đề! Tôi nhất định có thể làm được!”
“Vậy được rồi, cô đi phục vụ Phó tổng ăn bữa sáng đi!” Mộc Minh giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Đúng rồi, hôm nay Phó tổng dặn dò cô có thể ăn cùng. Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có, nhớ làm cho tốt!”
“???” Tô Ảnh ngẩn ngơ, nửa ngày không phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Mộc Minh không hề cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng của Tô Ảnh, anh ta nở nụ cười, nói: “Tuy sổ tay công tác rõ ràng quy định, trợ lý là không thể dùng cơm cùng tổng giám đốc. Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt. Hôm nay xem như trường hợp đặc biệt đi! Cô không cần có gánh nặng trong lòng, dựa theo mệnh lệnh đi làm thì tốt rồi!”
“Như vậy được không?” Tô Ảnh trợn to mắt: “Vẫn là thôi đi! Tôi vẫn nên chờ Phó tổng ăn xong rồi lại đi...”
“Mệnh lệnh của tổng giám đốc cao hơn tất cả!” Mộc Minh nhắc lại một lần.
Tô Ảnh há miệng, lúc này mới nói: “Ồ... được rồi.”
Tô Ảnh ăn mặc chế phục mới tinh gõ cửa: “Phó tổng, bữa sáng của ngài!”
“Vào đi.” Phó Thịnh nói.
Tô Ảnh đẩy xe ăn đi vào.
Tô Ảnh vừa nhấc đầu đã nhìn đến Phó Thịnh chỉ mặc quần ngủ đi tới.
Thân hình đĩnh bạt, cơ bắp hoàn mỹ, mỗi một lỗ chân lông đều hoàn mỹ tới cực hạn.
Tô Ảnh thừa nhận mình bị kinh diễm tới, cũng bị dọa tới!
Theo bản năng, Tô Ảnh quay đầu muốn đi.
“Đi đâu đấy?” Phó Thịnh vừa lau tóc vừa lạnh lùng mở miệng.
Tô Ảnh lập tức đứng lại, đưa lưng về phía Phó Thịnh nói: “Phó tổng, thực xin lỗi, tôi không biết ngài còn chưa mặc xong quần áo... tôi đi ra ngoài trước!”
Phó Thịnh cúi đầu nhìn trang phục trên người, lại nhìn nhìn Tô Ảnh khẩn trương muốn chết, anh nhếch môi nói: “Chưa thấy qua thân thể đàn ông hả?”
“Không... Không có!” Tô Ảnh cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
Cô chưa từng thấy qua!
Cũng chưa từng thấy Vương Nhạc Đông cởi trần!
Có người đưa tới đồ dùng sinh hoạt cùng với mấy bộ đồ làm việc chất lượng cực kỳ tốt tới cho cô.
Bởi vì cô là trợ lý sinh hoạt của Phó Thịnh, cho nên tiêu chuẩn dành cô vẫn rất cao.
Mấy thứ này đều là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Tô Ảnh vuốt ve chất vải, đáy lòng không nhịn được cảm khái.
Đều nói tỉnh G vẫn luôn là trọng điểm kinh tế trong nước, mà thành phố G lại là trung tâm kinh tế của tỉnh G. Thân là đầu tàu kinh tế của tỉnh G, Phó gia quả nhiên xứng với đỉnh cấp xa hoa.
Ngay cả chi phí ăn mặc cho trợ lý cũng cao cấp như vậy, khó trách mọi người đều đấu đến rách đầu cũng muốn tới tập đoàn tài chính Phó thị để làm việc.
Tuy cô nợ tiền của Phó Thịnh nhưng có thể làm việc ở Phó thị đó chính là vận may trời cho.
Vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Mộc Minh đã đi tới trước mặt mình.
“Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!” Tô Ảnh lập tức chào hỏi: “Phó tổng cần tôi tới phục vụ sao?”
Mộc Minh nở nụ cười: “Tôi tới là muốn nói chuyện này với cô đây.”
Mộc Minh đi đến trước mặt Tô Ảnh nói: “Phó tổng phân phó tôi cùng những người khác đi kiểm tra một chuyện rất quan trọng cho nên hôm nay cô phải đi theo bên người Phó tổng mọi lúc mọi nơi, có chuyện gì thì để trợ lý khác đi làm, chức trách chính của cô là tiếp nhận mọi chuyện của Phó tổng. Thế nào? Cô có thể làm được không?”
Tô Ảnh vừa nghe Mộc Minh nói bọn họ muốn đi ra ngoài, cô lập tức cảm thấy đầu mình to ra.
Nhưng mà cô không thể nhận thua!
Cô vừa mới thề, nhất định phải làm tốt công tác này!
Dù không được cũng phải sáng tạo cơ hội để làm được!
Tô Ảnh cắn răng nói: “Không thành vấn đề! Tôi nhất định có thể làm được!”
“Vậy được rồi, cô đi phục vụ Phó tổng ăn bữa sáng đi!” Mộc Minh giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Đúng rồi, hôm nay Phó tổng dặn dò cô có thể ăn cùng. Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có, nhớ làm cho tốt!”
“???” Tô Ảnh ngẩn ngơ, nửa ngày không phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Mộc Minh không hề cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng của Tô Ảnh, anh ta nở nụ cười, nói: “Tuy sổ tay công tác rõ ràng quy định, trợ lý là không thể dùng cơm cùng tổng giám đốc. Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt. Hôm nay xem như trường hợp đặc biệt đi! Cô không cần có gánh nặng trong lòng, dựa theo mệnh lệnh đi làm thì tốt rồi!”
“Như vậy được không?” Tô Ảnh trợn to mắt: “Vẫn là thôi đi! Tôi vẫn nên chờ Phó tổng ăn xong rồi lại đi...”
“Mệnh lệnh của tổng giám đốc cao hơn tất cả!” Mộc Minh nhắc lại một lần.
Tô Ảnh há miệng, lúc này mới nói: “Ồ... được rồi.”
Tô Ảnh ăn mặc chế phục mới tinh gõ cửa: “Phó tổng, bữa sáng của ngài!”
“Vào đi.” Phó Thịnh nói.
Tô Ảnh đẩy xe ăn đi vào.
Tô Ảnh vừa nhấc đầu đã nhìn đến Phó Thịnh chỉ mặc quần ngủ đi tới.
Thân hình đĩnh bạt, cơ bắp hoàn mỹ, mỗi một lỗ chân lông đều hoàn mỹ tới cực hạn.
Tô Ảnh thừa nhận mình bị kinh diễm tới, cũng bị dọa tới!
Theo bản năng, Tô Ảnh quay đầu muốn đi.
“Đi đâu đấy?” Phó Thịnh vừa lau tóc vừa lạnh lùng mở miệng.
Tô Ảnh lập tức đứng lại, đưa lưng về phía Phó Thịnh nói: “Phó tổng, thực xin lỗi, tôi không biết ngài còn chưa mặc xong quần áo... tôi đi ra ngoài trước!”
Phó Thịnh cúi đầu nhìn trang phục trên người, lại nhìn nhìn Tô Ảnh khẩn trương muốn chết, anh nhếch môi nói: “Chưa thấy qua thân thể đàn ông hả?”
“Không... Không có!” Tô Ảnh cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
Cô chưa từng thấy qua!
Cũng chưa từng thấy Vương Nhạc Đông cởi trần!
/307
|