Tô Ảnh ơi là Tô Ảnh, quả nhiên mày to gan rồi, dám mơ tưởng đến lãnh đạo.
Đó chính là điều tối kị trong công việc.
Không, không, mày phải tỉnh táo lại, nhanh tỉnh táo lại nào.
Tuyệt đối không thể có ý niệm như vậy được.
Thân là một trợ lý đủ tư cách, tuyệt đối không thể mơ ước thủ trưởng của mình.
Như vậy mày sẽ bị đuổi đi đấy.
Một khi bị đuổi rồi, mày sẽ không tìm được công việc có chế độ tốt như vậy đâu.
Tô Ảnh không ngừng tẩy não bản thân, lúc này mới làm cho thân thể run rẩy dần bình tĩnh lại.
Vừa nãy Phó Thịnh đang thử mình sao?
Anh ta muốn biết mình có phải là dạng đàn bà thấy người sang bắt quàng làm họ nên mới cố ý làm như vậy sao?
Đúng, nhất định là vậy rồi.
Nếu không sao có thể giải thích rõ hành vi vừa rồi của anh ta chứ?
Lấy thân phận và địa vị của anh ta, dạng phụ nữ nào mà không chiếm được đây?
Anh ta tuyệt đối không vì coi trọng mình... Mới làm loại chuyện này!
Trời ạ, mình đang suy nghĩ cái gì thế này...
Sao anh ta có thể nhìn trúng mình chứ?
Tô Ảnh ơi là Tô Ảnh, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng suy nghĩ bậy bạ.
Vừa nãy Phó Thịnh trăm phần trăm là đang thử mình rồi, dù sao vị trí bên người Phó đại thiếu gia là quá mức tôn quý và vinh quang, anh ta có hoài nghi cũng là chuyện quá bình thường.
Tô Ảnh lại không ngừng tẩy não bản thân.
Cô xốc gối đầu lên, thiếu chút nữa thì nghẹn chết rồi.
Cô xoay người ngồi dậy.
Đứng ở trước gương, Tô Ảnh sờ mặt mình, lần nữa xác định bản thân không xấu nhưng để đạt tới khoảng cách khuynh quốc khuynh thành thì còn xa vời lắm.
Như vậy Phó Thịnh sẽ không coi trọng mình đâu.
Tô Ảnh quyết đoán xoay người vọt vào phòng tắm, thống khoái tắm rửa một cái mớihoàn toàn bình tĩnh lại.
Làm khô tóc, thay đổi quần áo, làm bộ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cô gõ cửa phòng Phó Thịnh.
Quả nhiên, lúc này Phó Thịnh đã khôi phục thành bộ dáng trước kia, lãnh đạm nói: “Vào đi.”
Tô Ảnh đứng trước mặt anh, hai tay đặt ở bụng nhỏ, cúi đầu bình tĩnh báo cáo: “Phó tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh, thấy biểu tình của cô đã trở lại như thường, hoàn toàn không có cảm xúc khác lạ gì, không hiểu sao anh cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Cô ấy chẳng có cảm giác gì với mình sao?
Mình đã ám chỉ đến như vậy rồi mà còn có thể thờ ơ được?
Chẳng lẽ mị lực của mình bị giảm xuống rồi sao?
Phó Thịnh vô ý thức sờ sờ cằm, nhìn Tô Ảnh như suy tư gì đó.
Tô Ảnh bị ánh mắt của anh làm cho cả người tê dại, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ánh mắt lúc này của anh ta khẳng định là muốn xem mình có đắc ý vênh váo lộ ra ý tưởng trèo cao hay không.
May mắn mình phản ứng mau, cũng may mắn mình cũng tự biết mình, nếu không nhất định sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
Cho nên Tô Ảnh càng tỏ ra trấn tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Phó tổng, hiện tại dùng bữa được chưa?”
Phó Thịnh nhướn mày, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên anh có chủ ý mới.
Đó chính là điều tối kị trong công việc.
Không, không, mày phải tỉnh táo lại, nhanh tỉnh táo lại nào.
Tuyệt đối không thể có ý niệm như vậy được.
Thân là một trợ lý đủ tư cách, tuyệt đối không thể mơ ước thủ trưởng của mình.
Như vậy mày sẽ bị đuổi đi đấy.
Một khi bị đuổi rồi, mày sẽ không tìm được công việc có chế độ tốt như vậy đâu.
Tô Ảnh không ngừng tẩy não bản thân, lúc này mới làm cho thân thể run rẩy dần bình tĩnh lại.
Vừa nãy Phó Thịnh đang thử mình sao?
Anh ta muốn biết mình có phải là dạng đàn bà thấy người sang bắt quàng làm họ nên mới cố ý làm như vậy sao?
Đúng, nhất định là vậy rồi.
Nếu không sao có thể giải thích rõ hành vi vừa rồi của anh ta chứ?
Lấy thân phận và địa vị của anh ta, dạng phụ nữ nào mà không chiếm được đây?
Anh ta tuyệt đối không vì coi trọng mình... Mới làm loại chuyện này!
Trời ạ, mình đang suy nghĩ cái gì thế này...
Sao anh ta có thể nhìn trúng mình chứ?
Tô Ảnh ơi là Tô Ảnh, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng suy nghĩ bậy bạ.
Vừa nãy Phó Thịnh trăm phần trăm là đang thử mình rồi, dù sao vị trí bên người Phó đại thiếu gia là quá mức tôn quý và vinh quang, anh ta có hoài nghi cũng là chuyện quá bình thường.
Tô Ảnh lại không ngừng tẩy não bản thân.
Cô xốc gối đầu lên, thiếu chút nữa thì nghẹn chết rồi.
Cô xoay người ngồi dậy.
Đứng ở trước gương, Tô Ảnh sờ mặt mình, lần nữa xác định bản thân không xấu nhưng để đạt tới khoảng cách khuynh quốc khuynh thành thì còn xa vời lắm.
Như vậy Phó Thịnh sẽ không coi trọng mình đâu.
Tô Ảnh quyết đoán xoay người vọt vào phòng tắm, thống khoái tắm rửa một cái mớihoàn toàn bình tĩnh lại.
Làm khô tóc, thay đổi quần áo, làm bộ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cô gõ cửa phòng Phó Thịnh.
Quả nhiên, lúc này Phó Thịnh đã khôi phục thành bộ dáng trước kia, lãnh đạm nói: “Vào đi.”
Tô Ảnh đứng trước mặt anh, hai tay đặt ở bụng nhỏ, cúi đầu bình tĩnh báo cáo: “Phó tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh, thấy biểu tình của cô đã trở lại như thường, hoàn toàn không có cảm xúc khác lạ gì, không hiểu sao anh cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Cô ấy chẳng có cảm giác gì với mình sao?
Mình đã ám chỉ đến như vậy rồi mà còn có thể thờ ơ được?
Chẳng lẽ mị lực của mình bị giảm xuống rồi sao?
Phó Thịnh vô ý thức sờ sờ cằm, nhìn Tô Ảnh như suy tư gì đó.
Tô Ảnh bị ánh mắt của anh làm cho cả người tê dại, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ánh mắt lúc này của anh ta khẳng định là muốn xem mình có đắc ý vênh váo lộ ra ý tưởng trèo cao hay không.
May mắn mình phản ứng mau, cũng may mắn mình cũng tự biết mình, nếu không nhất định sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
Cho nên Tô Ảnh càng tỏ ra trấn tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Phó tổng, hiện tại dùng bữa được chưa?”
Phó Thịnh nhướn mày, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên anh có chủ ý mới.
/307
|