Tô Ảnh giơ tay nhẹ nhàng vỗ ngực, trái tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Chẳng lẽ tình trạng nhà Vương Nhạc Đông thật là Phó Thịnh làm sao?
Bởi vì Vương Nhạc Đông bắt cóc mình, thương tổn mình, cho nên Phó Thịnh vô thanh vô tức báo thù cho mình sao?
Đúng rồi, trừ bỏ anh ta thì những người khác sẽ không đi làm những việc này, cũng sẽ không làm vô thanh vô tức như vậy, không thấy một chút bọt sóng.
Nhưng vì sao anh ta không nói với mình một tiếng chứ?
Đại ân này mình nên trả như thế nào đây?
Nếu không có Phó Thịnh, để bắt Vương Nhạc Đông trả giá lớn đối với mình mà có thể nói là nói dễ hơn làm.
Cho nên anh ta mới thay mình làm những việc này sao?
Tô Ảnh chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp, vui sướng nói không nên lời.
Tô Ảnh tự hỏi cô cũng không phải người xấu xa gì nhưng cũng không phải là thánh mẫu.
Giây phút Vương Nhạc Đông bắt cóc cô, tàn ngược cô, đáy lòng cô hận chết hắn ta rồi, nguyền rủa hắn ta ngàn vạn lần, khẩn cầu trời xanh nhất định phải trừng phạt tên ác ma này.
Nhưng cô nguyền rủa thì nguyền rủa thực tế không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Cho nên khi Phó Thịnh báo thù thay cô, cô cũng sẽ không ra vẻ bạch liên hoa, thánh mẫu này nọ mà cho rằng Phó Thịnh quá mức tàn bạo, càng sẽ không đáng thương, đồng tình một nhà ba người Vương Nhạc Đông.
Tất cả đều là Vương Nhạc Đông gieo gió gặt bão!
Năm đó, cha mẹ hắn ta dùng cái gọi là tình ý bắt cóc mẹ, buộc mẹ nhân chuyện đính hôn này.
Hiện tại Vương Nhạc Đông cùng cha mẹ hắn ta tổn hại ân tình năm đó, phản bội cô, hiếp bức cô, thương tổn cô.
Đối với người một nhà như vậy, cô đã sớm chịu đủ.
Phó Thịnh xử lý như vậy là rất tốt.
Sau này sẽ không bao giờ gặp lại người một nhà Vương Nhạc Đông đầy ghê tởm nữa, đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong điện thoại, Tô Như Quân không nghe được Tô Ảnh trả lời, lập tức llặp lại một lần: “Tiểu Ảnh à? Con có nghe thấy mẹ nói không?”
Lúc này Tô Ảnh mới hoàn hồn, chậm rãi trả lời: “Mẹ, chúng ta và nhà Vương đã thanh toán xong, không còn quan hệ gì nữa. Mấy năm quaVương gia làm ra nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy, có lẽ đây là bọn họ báo ứng chăng! Con nghe nói, mấy năm trước, ba của Vương Nhạc Đông làm không ít chuyện thiếu đạo đức, lái xe đụng vào người, còn để cho người khác chịu tội thay……”
Nghe Tô Ảnh lật nợ cũ, Tô Như Quân cũng không nói gì hơn.
Tô Như Quân nói: “Con nói cũng đúng. Chỉ là nhìn bọn họ rất thảm. Có lẽ thật là báo ứng!”
Tô Ảnh không muốn làm mẹ lo nghĩ quá nhiều, lập tức dời đi đề tài, nói: “Mẹ, vừa nãy bác sĩ có gọi điện thoại cho con nói thân thể của mẹ đã khôi phục rất tốt. Nếu mẹ muốn giữ dì giúp việc lại chăm sóc mẹ coi như có người bầu bạn thì giữ lại đi. Dù sao con có thể trả nổi tiền thuê dì ấy. Hiện tại con còn kiêm chức sáng tác và biểu diễn nhạc phim, cũng có thể kiếm ra tiền. Con chuyển vào tài khoản cho mẹ, mẹ muốn ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngàn vạn lần không cần tiết kiệm vì con. Còn có, mẹ, lần này có ra nước ngoài có mua thực phẩm chức năng cho mẹ, đã gửi chuyển phát nhanh, có lẽ 2 hôm nữa sẽ tới, mẹ nhớ dùng nhé…”
Nghe con gái dặn lên dặn xuống, đáy lòng Tô Như Quân quả thực áy náy khôn cùng.
Đời này bà không có bản lĩnh gì, thành tựu duy nhất chính là sinh ra đứa con gái như Tô Ảnh.
Đối bà mà nói, đời này như vậy đã quá đáng giá!
Tắt điện thoại, Tô Ảnh vỗ đầu, bỗng nhiên nhớ tới cô quên đi lấy chiếc váy tơ tằm cô đặt cho mẹ rồi, cho nên cô nhanh chóng xách theo túi, chào hỏi Lâm quản gia một tiếng sau đó chạy đi mất.
Chẳng lẽ tình trạng nhà Vương Nhạc Đông thật là Phó Thịnh làm sao?
Bởi vì Vương Nhạc Đông bắt cóc mình, thương tổn mình, cho nên Phó Thịnh vô thanh vô tức báo thù cho mình sao?
Đúng rồi, trừ bỏ anh ta thì những người khác sẽ không đi làm những việc này, cũng sẽ không làm vô thanh vô tức như vậy, không thấy một chút bọt sóng.
Nhưng vì sao anh ta không nói với mình một tiếng chứ?
Đại ân này mình nên trả như thế nào đây?
Nếu không có Phó Thịnh, để bắt Vương Nhạc Đông trả giá lớn đối với mình mà có thể nói là nói dễ hơn làm.
Cho nên anh ta mới thay mình làm những việc này sao?
Tô Ảnh chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp, vui sướng nói không nên lời.
Tô Ảnh tự hỏi cô cũng không phải người xấu xa gì nhưng cũng không phải là thánh mẫu.
Giây phút Vương Nhạc Đông bắt cóc cô, tàn ngược cô, đáy lòng cô hận chết hắn ta rồi, nguyền rủa hắn ta ngàn vạn lần, khẩn cầu trời xanh nhất định phải trừng phạt tên ác ma này.
Nhưng cô nguyền rủa thì nguyền rủa thực tế không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Cho nên khi Phó Thịnh báo thù thay cô, cô cũng sẽ không ra vẻ bạch liên hoa, thánh mẫu này nọ mà cho rằng Phó Thịnh quá mức tàn bạo, càng sẽ không đáng thương, đồng tình một nhà ba người Vương Nhạc Đông.
Tất cả đều là Vương Nhạc Đông gieo gió gặt bão!
Năm đó, cha mẹ hắn ta dùng cái gọi là tình ý bắt cóc mẹ, buộc mẹ nhân chuyện đính hôn này.
Hiện tại Vương Nhạc Đông cùng cha mẹ hắn ta tổn hại ân tình năm đó, phản bội cô, hiếp bức cô, thương tổn cô.
Đối với người một nhà như vậy, cô đã sớm chịu đủ.
Phó Thịnh xử lý như vậy là rất tốt.
Sau này sẽ không bao giờ gặp lại người một nhà Vương Nhạc Đông đầy ghê tởm nữa, đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong điện thoại, Tô Như Quân không nghe được Tô Ảnh trả lời, lập tức llặp lại một lần: “Tiểu Ảnh à? Con có nghe thấy mẹ nói không?”
Lúc này Tô Ảnh mới hoàn hồn, chậm rãi trả lời: “Mẹ, chúng ta và nhà Vương đã thanh toán xong, không còn quan hệ gì nữa. Mấy năm quaVương gia làm ra nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy, có lẽ đây là bọn họ báo ứng chăng! Con nghe nói, mấy năm trước, ba của Vương Nhạc Đông làm không ít chuyện thiếu đạo đức, lái xe đụng vào người, còn để cho người khác chịu tội thay……”
Nghe Tô Ảnh lật nợ cũ, Tô Như Quân cũng không nói gì hơn.
Tô Như Quân nói: “Con nói cũng đúng. Chỉ là nhìn bọn họ rất thảm. Có lẽ thật là báo ứng!”
Tô Ảnh không muốn làm mẹ lo nghĩ quá nhiều, lập tức dời đi đề tài, nói: “Mẹ, vừa nãy bác sĩ có gọi điện thoại cho con nói thân thể của mẹ đã khôi phục rất tốt. Nếu mẹ muốn giữ dì giúp việc lại chăm sóc mẹ coi như có người bầu bạn thì giữ lại đi. Dù sao con có thể trả nổi tiền thuê dì ấy. Hiện tại con còn kiêm chức sáng tác và biểu diễn nhạc phim, cũng có thể kiếm ra tiền. Con chuyển vào tài khoản cho mẹ, mẹ muốn ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngàn vạn lần không cần tiết kiệm vì con. Còn có, mẹ, lần này có ra nước ngoài có mua thực phẩm chức năng cho mẹ, đã gửi chuyển phát nhanh, có lẽ 2 hôm nữa sẽ tới, mẹ nhớ dùng nhé…”
Nghe con gái dặn lên dặn xuống, đáy lòng Tô Như Quân quả thực áy náy khôn cùng.
Đời này bà không có bản lĩnh gì, thành tựu duy nhất chính là sinh ra đứa con gái như Tô Ảnh.
Đối bà mà nói, đời này như vậy đã quá đáng giá!
Tắt điện thoại, Tô Ảnh vỗ đầu, bỗng nhiên nhớ tới cô quên đi lấy chiếc váy tơ tằm cô đặt cho mẹ rồi, cho nên cô nhanh chóng xách theo túi, chào hỏi Lâm quản gia một tiếng sau đó chạy đi mất.
/307
|