Tô Ảnh khẽ ừ một tiếng: “Tôi tin tưởng!”
Phó Thịnh ôm lấy Tô Ảnh càng thêm dùng sức, trong thanh âm mang theo nức nở: “Tô Ảnh, cô có biết khi tôi nghe thấy tin tức ông ấy gặp nạn, tôi hận bản thân mình biết bao không? Tôi hận mình vô năng, không thể lập tức đi qua cứu ông ấy, hận mình quá vô dụng không thể tranh thủ cho ông ấy vinh quang nên có.”
“Năm đó anh bao nhiêu tuổi?” Tô Ảnh hỏi anh.
“Mười sáu tuổi.” Phó Thịnh nặng nề trả lời: “Tro cốt của ông ấy là tôi tự tay chôn xuống. Không được an táng ở nghĩa trang liệt sĩ mà chôn ở nghĩa trang Phó gia. Ông ấy từng nói, tham gia quân ngũ đánh giác chính là dù da ngựa bọc thây cũng muốn một thân vinh quang, an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, đó là nguyện vọng của ông ấy nhưng tôi không thể hoàn thành nguyện vọng đó.”
“Sau đó, tôi dốc hết sức gánh vác trách nhiệm hai nhà, trở nên tàn khốc, lãnh ngạo, không thông nhân tình. Bởi vì tôi hiểu rõ, nhân từ chỉ biết làm bản thân thua hết cả ván cờ.” Phó Thịnh nói xong lời này mà nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy năm đó Phó nhị tiên sinh làm nhiệm vụ gì?” Tô Ảnh lại hỏi.
Phó Thịnh trầm mặc thật lâu mới trả lời: “Tôi không biết, ông nội và ba cũng không biết. Chỉ biết nhiệm vụ này thất bại, đám người kia bắt đầu mạt tiêu hết dấu vết. Những năm gần đây tôi biết một ít tin tức, tôi có thể xác định thủ trưởng năm đó đã dẫm lên thi thể của chú và các đồng chí khác để bò lên vị trí càng cao hơn.”
Nói xong, Phó Thịnh buộc chặt cánh tay hơn.
Tô Ảnh có thể cảm nhận được vòng eo bị bóp lấy.
Cô vỗ vỗ sau lưng anh, an ủi anh: “Phó nhị tiên sinh là anh hùng vô danh, đáng tiếc không thể quang minh chính đại chứng minh chính mình.”
“Đúng thế.” Phó Thịnh cắn răng nói: “Tôi có thể tiếp thu ông ấy vì lý tưởng của chính mình mà trả giá sinh mệnh nhưng không thể tiếp thu những người đó dẫm lên công huân của ông ấy để thượng vị, hơn nữa còn muốn mạt tiêu sự tồn tại của ông ấy! đó là chuyện kihông thể! Phó Thịnh tôi không đáp ứng!”
Nói xong, đáy mắt anh chợt bùng nổ một đoàn huyết quang, gằn từng chữ một nói: “Vinh quang thuộc về ông ấy tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm làm bẩn!”
Tô Ảnh chỉ cảm thấy toàn thân bị sát khí bao phủ lấy, dọa cô rùng mình.
Tô Ảnh bỗng nhiên thấy đau lòng thay Phó Thịnh.
Vốn tưởng rằng Phó Thịnh là không gì không làm được, không có chuyện gì có thể động tới anh, không thể ngăn trở bước chân anh.
Nhưng mà hôm nay, Tô Ảnh mới biết được, thế giới nội tâm của anh thật ra cũng rất mềm mại.
Người chú vừa là thầy vừa là bạn của anh, có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất thời thơ ấu của anh.
Năm đó ông ấy hy sinh, đối với Phó Thịnh mà nói không khác gì trời long đất lở.
Khó trách tính cách của anh lại bá đạo, bất cận nhân tình như vậy, khó trách anh luôn khống chế mọi chuyện trong tay mình.
“Thật ra ông nội anh cũng rất đau lòng.” Tô Ảnh an ủi anh: “Đối với ông ấy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện thống khổ và dày vò cỡ nào. Đối với ba của ngài mà nói, ông ấy cũng vậy. Tình anh em thủ túc, máu mủ tình thâm, thời khắc ông ấy tiếp nhận tro cốt của em trai có lẽ cũng đau muốn chết đi. Chỉ là ở vị trí của bọn họ, không thể khóc cũng không thể nói, chỉ có thể yên lặng nuốt vào.”
“Bởi vì đối với ông ấy mà nói, có quốc mới có gia.” Tô Ảnh nói rất chậm, mang theo cỗ lực lượng trấn an, làm Phó Thịnh còn hơi kích động cũng dần bình tĩnh trở lại.
Phó Thịnh ôm lấy Tô Ảnh càng thêm dùng sức, trong thanh âm mang theo nức nở: “Tô Ảnh, cô có biết khi tôi nghe thấy tin tức ông ấy gặp nạn, tôi hận bản thân mình biết bao không? Tôi hận mình vô năng, không thể lập tức đi qua cứu ông ấy, hận mình quá vô dụng không thể tranh thủ cho ông ấy vinh quang nên có.”
“Năm đó anh bao nhiêu tuổi?” Tô Ảnh hỏi anh.
“Mười sáu tuổi.” Phó Thịnh nặng nề trả lời: “Tro cốt của ông ấy là tôi tự tay chôn xuống. Không được an táng ở nghĩa trang liệt sĩ mà chôn ở nghĩa trang Phó gia. Ông ấy từng nói, tham gia quân ngũ đánh giác chính là dù da ngựa bọc thây cũng muốn một thân vinh quang, an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, đó là nguyện vọng của ông ấy nhưng tôi không thể hoàn thành nguyện vọng đó.”
“Sau đó, tôi dốc hết sức gánh vác trách nhiệm hai nhà, trở nên tàn khốc, lãnh ngạo, không thông nhân tình. Bởi vì tôi hiểu rõ, nhân từ chỉ biết làm bản thân thua hết cả ván cờ.” Phó Thịnh nói xong lời này mà nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy năm đó Phó nhị tiên sinh làm nhiệm vụ gì?” Tô Ảnh lại hỏi.
Phó Thịnh trầm mặc thật lâu mới trả lời: “Tôi không biết, ông nội và ba cũng không biết. Chỉ biết nhiệm vụ này thất bại, đám người kia bắt đầu mạt tiêu hết dấu vết. Những năm gần đây tôi biết một ít tin tức, tôi có thể xác định thủ trưởng năm đó đã dẫm lên thi thể của chú và các đồng chí khác để bò lên vị trí càng cao hơn.”
Nói xong, Phó Thịnh buộc chặt cánh tay hơn.
Tô Ảnh có thể cảm nhận được vòng eo bị bóp lấy.
Cô vỗ vỗ sau lưng anh, an ủi anh: “Phó nhị tiên sinh là anh hùng vô danh, đáng tiếc không thể quang minh chính đại chứng minh chính mình.”
“Đúng thế.” Phó Thịnh cắn răng nói: “Tôi có thể tiếp thu ông ấy vì lý tưởng của chính mình mà trả giá sinh mệnh nhưng không thể tiếp thu những người đó dẫm lên công huân của ông ấy để thượng vị, hơn nữa còn muốn mạt tiêu sự tồn tại của ông ấy! đó là chuyện kihông thể! Phó Thịnh tôi không đáp ứng!”
Nói xong, đáy mắt anh chợt bùng nổ một đoàn huyết quang, gằn từng chữ một nói: “Vinh quang thuộc về ông ấy tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm làm bẩn!”
Tô Ảnh chỉ cảm thấy toàn thân bị sát khí bao phủ lấy, dọa cô rùng mình.
Tô Ảnh bỗng nhiên thấy đau lòng thay Phó Thịnh.
Vốn tưởng rằng Phó Thịnh là không gì không làm được, không có chuyện gì có thể động tới anh, không thể ngăn trở bước chân anh.
Nhưng mà hôm nay, Tô Ảnh mới biết được, thế giới nội tâm của anh thật ra cũng rất mềm mại.
Người chú vừa là thầy vừa là bạn của anh, có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất thời thơ ấu của anh.
Năm đó ông ấy hy sinh, đối với Phó Thịnh mà nói không khác gì trời long đất lở.
Khó trách tính cách của anh lại bá đạo, bất cận nhân tình như vậy, khó trách anh luôn khống chế mọi chuyện trong tay mình.
“Thật ra ông nội anh cũng rất đau lòng.” Tô Ảnh an ủi anh: “Đối với ông ấy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện thống khổ và dày vò cỡ nào. Đối với ba của ngài mà nói, ông ấy cũng vậy. Tình anh em thủ túc, máu mủ tình thâm, thời khắc ông ấy tiếp nhận tro cốt của em trai có lẽ cũng đau muốn chết đi. Chỉ là ở vị trí của bọn họ, không thể khóc cũng không thể nói, chỉ có thể yên lặng nuốt vào.”
“Bởi vì đối với ông ấy mà nói, có quốc mới có gia.” Tô Ảnh nói rất chậm, mang theo cỗ lực lượng trấn an, làm Phó Thịnh còn hơi kích động cũng dần bình tĩnh trở lại.
/307
|