Tô Ảnh biết anh bị không quen khí hậu nên sẽ đến trễ một chút nhưng không dám nói ra ngoài.
Dù sao chiêu bài Tự Thuật Phong Nguyệt quá lóe sáng, quá lá mắt.
Tô Ảnh không muốn đặt mình ra chỗ sáng, nương Tự Thuật Phong Nguyệt tỏ vẻ cáo mượn oai hùm, càng không muốn làm bẩn tên tuổi của Tự Thuật Phong Nguyệt.
Cho nên, Tô Ảnh cũng không hé răng.
Mạnh Tiểu Ngư cho rằng Tô Ảnh biết Tự Thuật Phong Nguyệt chính là Diệp đại thiếu gia Diệp Tự cho nên mở miệng nói: “Ngẫm lại cảm thấy không thể tưởng tượng. Rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm lại một hai phải đua tài hoa. Rõ ràng có thể dựa gia thế dựa thân phận lại một hai phải tự mình dốc sức làm sự nghiệp, vừa đi học vừa tự lập ra vương quốc thương nghiệp của riêng mình.”
Tô Ảnh đang tìm những người từng giúp đỡ mình ở trong đám người để tặng quà cho nên không nghe rõ ý của Mạnh Tiểu Ngư, cô thuận miệng phụ họa nói: “Cái này gọi là bản lĩnh.”
Mạnh Tiểu Ngư dùng sức gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Đúng là bản lĩnh!”
Sau đó, Mạnh Tiểu Ngư lại nói một câu mơ hồ không rõ: “Không hổ là người đàn ông mình thích.”
Tô Ảnh không hiểu lắm: “Sao cơ, cậu vừa mới nói cái gì?”
Mạnh Tiểu Ngư lập tức trả lời: “Không có gì. Đạo diễn Dương đến rồi, chúng ta đi chào hỏi đi.”
Tô Ảnh chuẩn bị quà cầm ở trong tay nhanh chóng đi theo Mạnh Tiểu Ngư qua chào hỏi, thuận tiện tặng quà luôn.
Đoàn làm phim đều không hiểu vì sao Dương Chính lại mời Tô Ảnh tới bữa tiệc nhưng nhìn thấy cô điệu thấp, cũng không ăn mặc quá phận, ai cũng có quá nên cũng bình thường trở lại.
Cô gái hiểu chuyện như vậy nên ai cũng sẽ thích.
Tô Ảnh tặng món quà cuối cùng ra ngoài, cuối cùng đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên trong đời nhận hát ca khúc chủ đề, cô phải biểu hiện một chút, tuyệt đối không thể làm Tự Thuật Phong Nguyệt mất mặt!
Lúc này, một thanh âm xa lạ vang lên từ sau lưng: “Tất cả mọi người đều có quà vì sao tôi không có?”
Tô Ảnh vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông diện mạo bình thường, thân hình gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, cắt tóc húi cua đeo khuyên tai đi về phía cô.
Tô Ảnh ngẩn ra, cũng không biết người này là ai.
Tự nhiên không chuẩn bị quà cáp gì.
Lúc này, Mạnh Tiểu Ngư đứng dậy, bất động thanh sắc kéo Tô Ảnh ra sau lưng mình, gương mặt đầy nịnh nọt: “Thì ra là Lâm thiếu, quà của tôi còn chưa bóc, không bằng……”
Người được gọi là Lâm thiếu trừng mắt nhìn Mạnh Tiểu Ngư một cái, không thèm để ý cô ta, lập tức đi về phía Tô Ảnh.
Chờ hắn ta đến gần, thấy rõ diện mạo của Tô Ảnh, đáy mắt không nhịn được hiện lên kinh diễm.
“Không biết từ lúc nào giới giải trí lại xuất hiện mỹ nhân thanh thuần như vậy?” Lâm thiếu tà khí giơ tay muốn nâng cằm Tô Ảnh.
Tô Ảnh lui về phía sau, né tránh ngón tay đối phương, đôi mắt cảnh giác nhìn vị Lâm thiếu đột nhiên xuất hiện.
Lúc này, những người khác của đoàn phim đi tới giải thích: “Lâm thiếu, ngài hiểu lầm, Tô Ảnh cũng không phải người của đoàn phim. Cô ấy cũng không phải người trong giới, cô ấy chỉ là ca sĩ khách mời mà thôi.”
“Tô Ảnh?” ánh mắt Lâm thiếu giống như rắn độc quẩn quanh trên người Tô Ảnh.
Hắn gặp qua vô số đàn bà, chỉ cần nhìn cô gái mặt mộc không hề trang điểm đứng trước mặt mình cũng có thể nhìn thấu cô gái này tuyệt đối là người non nớt, hơn nữa còn là non nớt đầy xinh đẹp.
Lâm thiếu theo bản năng liếm liếm môi, nhất định phải được Tô Ảnh: “Tên hay lắm. Dù hiện tại không tiến vào vòng này nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào. Tới, cùng bổn thiếu uống mấy ly.”
Nói xong, có người từ sau lưng Lâm thiếu bưng ly rượu tới.
Tô Ảnh tức giận nhìn hắn ta sau đó muốn xoay người rời đi.
Dù sao chiêu bài Tự Thuật Phong Nguyệt quá lóe sáng, quá lá mắt.
Tô Ảnh không muốn đặt mình ra chỗ sáng, nương Tự Thuật Phong Nguyệt tỏ vẻ cáo mượn oai hùm, càng không muốn làm bẩn tên tuổi của Tự Thuật Phong Nguyệt.
Cho nên, Tô Ảnh cũng không hé răng.
Mạnh Tiểu Ngư cho rằng Tô Ảnh biết Tự Thuật Phong Nguyệt chính là Diệp đại thiếu gia Diệp Tự cho nên mở miệng nói: “Ngẫm lại cảm thấy không thể tưởng tượng. Rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm lại một hai phải đua tài hoa. Rõ ràng có thể dựa gia thế dựa thân phận lại một hai phải tự mình dốc sức làm sự nghiệp, vừa đi học vừa tự lập ra vương quốc thương nghiệp của riêng mình.”
Tô Ảnh đang tìm những người từng giúp đỡ mình ở trong đám người để tặng quà cho nên không nghe rõ ý của Mạnh Tiểu Ngư, cô thuận miệng phụ họa nói: “Cái này gọi là bản lĩnh.”
Mạnh Tiểu Ngư dùng sức gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Đúng là bản lĩnh!”
Sau đó, Mạnh Tiểu Ngư lại nói một câu mơ hồ không rõ: “Không hổ là người đàn ông mình thích.”
Tô Ảnh không hiểu lắm: “Sao cơ, cậu vừa mới nói cái gì?”
Mạnh Tiểu Ngư lập tức trả lời: “Không có gì. Đạo diễn Dương đến rồi, chúng ta đi chào hỏi đi.”
Tô Ảnh chuẩn bị quà cầm ở trong tay nhanh chóng đi theo Mạnh Tiểu Ngư qua chào hỏi, thuận tiện tặng quà luôn.
Đoàn làm phim đều không hiểu vì sao Dương Chính lại mời Tô Ảnh tới bữa tiệc nhưng nhìn thấy cô điệu thấp, cũng không ăn mặc quá phận, ai cũng có quá nên cũng bình thường trở lại.
Cô gái hiểu chuyện như vậy nên ai cũng sẽ thích.
Tô Ảnh tặng món quà cuối cùng ra ngoài, cuối cùng đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên trong đời nhận hát ca khúc chủ đề, cô phải biểu hiện một chút, tuyệt đối không thể làm Tự Thuật Phong Nguyệt mất mặt!
Lúc này, một thanh âm xa lạ vang lên từ sau lưng: “Tất cả mọi người đều có quà vì sao tôi không có?”
Tô Ảnh vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông diện mạo bình thường, thân hình gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, cắt tóc húi cua đeo khuyên tai đi về phía cô.
Tô Ảnh ngẩn ra, cũng không biết người này là ai.
Tự nhiên không chuẩn bị quà cáp gì.
Lúc này, Mạnh Tiểu Ngư đứng dậy, bất động thanh sắc kéo Tô Ảnh ra sau lưng mình, gương mặt đầy nịnh nọt: “Thì ra là Lâm thiếu, quà của tôi còn chưa bóc, không bằng……”
Người được gọi là Lâm thiếu trừng mắt nhìn Mạnh Tiểu Ngư một cái, không thèm để ý cô ta, lập tức đi về phía Tô Ảnh.
Chờ hắn ta đến gần, thấy rõ diện mạo của Tô Ảnh, đáy mắt không nhịn được hiện lên kinh diễm.
“Không biết từ lúc nào giới giải trí lại xuất hiện mỹ nhân thanh thuần như vậy?” Lâm thiếu tà khí giơ tay muốn nâng cằm Tô Ảnh.
Tô Ảnh lui về phía sau, né tránh ngón tay đối phương, đôi mắt cảnh giác nhìn vị Lâm thiếu đột nhiên xuất hiện.
Lúc này, những người khác của đoàn phim đi tới giải thích: “Lâm thiếu, ngài hiểu lầm, Tô Ảnh cũng không phải người của đoàn phim. Cô ấy cũng không phải người trong giới, cô ấy chỉ là ca sĩ khách mời mà thôi.”
“Tô Ảnh?” ánh mắt Lâm thiếu giống như rắn độc quẩn quanh trên người Tô Ảnh.
Hắn gặp qua vô số đàn bà, chỉ cần nhìn cô gái mặt mộc không hề trang điểm đứng trước mặt mình cũng có thể nhìn thấu cô gái này tuyệt đối là người non nớt, hơn nữa còn là non nớt đầy xinh đẹp.
Lâm thiếu theo bản năng liếm liếm môi, nhất định phải được Tô Ảnh: “Tên hay lắm. Dù hiện tại không tiến vào vòng này nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào. Tới, cùng bổn thiếu uống mấy ly.”
Nói xong, có người từ sau lưng Lâm thiếu bưng ly rượu tới.
Tô Ảnh tức giận nhìn hắn ta sau đó muốn xoay người rời đi.
/307
|