Tô Ảnh ngoan ngoãn ngồi ở đó, mặc cho Phó Thịnh nhéo khuôn mặt của mình, nhéo đến sắp biến dạng cũng không dám thốt lên một tiếng.
Cô vốn chậm chạp, bất giác kịp phản ứng, tối hôm qua mình đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám vẽ gấu cho lên khuôn mặt của Phó Thịnh!
Xong rồi, hình như lá gan của mình thật sự càng lúc càng lớn.
Phó Thịnh dường như hoàn hồn trong nháy mắt, vội thu tay mình lại, xoay người nhảy xuống giường, không quay đầu lại đi về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng của Phó Thịnh, Tô Ảnh thở phào, vỗ ngực một cái, cũng may cũng may, cuối cùng cũng qua cửa.
Hình như từ sau khi mình được Phó Thịnh cứu về, trong lòng mình, càng ngày càng không sợ Phó Thịnh.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, thật ra anh cũng rất bao dung với mình.
Phó Thịnh thật sự bề bộn nhiều việc.
Sau khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh đến công ty, chỉ thấy Phó Thịnh bận bịu chân không chạm đất.
Thân làm trợ lý sinh hoạt, dĩ nhiên cô phải phối hợp với công việc của Mộc Minh, chăm sóc tốt cho Phó Thịnh.
Đến buổi trưa, Phó Thịnh không ngẩng đầu lên nói với Tô Ảnh: "Đi hẹn Ngu tổng ăn cơm trưa ở Cẩm Giang ký."
"Vâng." Tô Ảnh lập tức quay người thi hành mệnh lệnh.
Tô Ảnh đã sớm đến Cẩm Giang ký, cũng xác định rõ phòng, ngồi trong phòng ngoan ngoãn chờ Phó Thịnh và Ngu Đình Huyên đến.
Sau khi chờ khoảng mười mấy phút, Ngu Đình Huyên mang người đến trước.
Tô Ảnh lập tức mời Ngu Đình Huyên đi vào phòng, đồng thời tự mình châm trà đưa tới trước mặt Ngu Đình Huyên: "Ngu tổng, chuyện hôm đó, vẫn chưa cảm ơn cô. Loại chuyện nhỏ nhặt này đối với cô mà nói, có lẽ không đáng giá nhắc tới, song với tôi mà nói, lại như long trời lở đất. Tôi muốn nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với cô."
Ngu Đình Huyên không nhận nước trà Tô Ảnh đưa tới, đôi mắt đảo qua Tô Ảnh, lạnh nhạt nói: "Cô không cần cảm ơn tôi. Tôi cứu cô không xung đột với việc tôi ghét cô đâu."
Nếu là lúc trước, Tô Ảnh nghe thấy lời như vậy, nhất định sẽ cảm thấy Ngu Đình Huyên đang giả bộ.
Thế nhưng sau khi nghe Mẫn Chỉ giảng giải xong, tâm thái của Tô Ảnh cũng yên bình, thấp giọng trả lời: "Tôi biết. Thế nhưng tôi vẫn muốn nghiêm túc nói cảm ơn, dù cô có ghét tôi, câu cảm ơn này vẫn phải nói."
Rốt cuộc Ngu Đình Huyên ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh, nói: "Nếu biết tôi chán ghét cô, vậy tiếp theo cô biết nên làm thế nào rồi chứ? Chẳng phải nói muốn cám ơn tôi sao? Chỉ cần cô rời đi, chính là lời cảm ơn lớn nhất với tôi!"
Tô Ảnh cắn môi, thấp giải thích rõ: "Thật xin lỗi, Ngu tổng. Công việc này vô cùng quan trọng với tôi. Không chỉ bởi vì tôi nợ tiền Phó tổng, còn bởi vì tôi cần một khoảng tiền lương, thanh toán chi phí chăm sóc sức khỏe cho mẹ tôi. Cô cyws yên tâm, tôi và Phó tổng rất trong sạch, tôi sẽ không làm chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ."
Ngu Đình Huyên hừ một tiếng, cầm chén trà lên, thổi nhẹ, nói: "Nói hồi lâu, vẫn là không chịu rời đi đúng không?"
Tô Ảnh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể bứt rứt đứng ở một bên, không biết làm sao.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Không cần đoán, cũng biết Phó Thịnh mang người đến đây.
Tô Ảnh nhanh chóng đi đến cạnh cửa, tự mình mở cửa cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh cúi đầu xuống, đã thấy trên mặt Tô Ảnh còn chưa kịp thu lại vẻ tủi thân, liền biết chắc là Tô Ảnh nói xin lỗi không được thành công.
Phó Thịnh làm như không hề nhìn thấy gì, sải bước đi vào, Mộc Minh kéo ghế ra sua cho Phó Thịnh, Phó Thịnh thong dong ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngu tổng, liên quan tới việc hợp tác lần này, những gì nên nói tôi đều đã nói. Nếu như cô không có ý kiến, bây giờ chúng ta có thể ký tên."
Ngu Đình Huyên cười cười, tay chỉ Tô Ảnh nói: "Hợp đồng lúc nào cũng có thể ký, tôi chỉ có một yêu cầu: để cô ta rời đi."
Cô vốn chậm chạp, bất giác kịp phản ứng, tối hôm qua mình đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám vẽ gấu cho lên khuôn mặt của Phó Thịnh!
Xong rồi, hình như lá gan của mình thật sự càng lúc càng lớn.
Phó Thịnh dường như hoàn hồn trong nháy mắt, vội thu tay mình lại, xoay người nhảy xuống giường, không quay đầu lại đi về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng của Phó Thịnh, Tô Ảnh thở phào, vỗ ngực một cái, cũng may cũng may, cuối cùng cũng qua cửa.
Hình như từ sau khi mình được Phó Thịnh cứu về, trong lòng mình, càng ngày càng không sợ Phó Thịnh.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, thật ra anh cũng rất bao dung với mình.
Phó Thịnh thật sự bề bộn nhiều việc.
Sau khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh đến công ty, chỉ thấy Phó Thịnh bận bịu chân không chạm đất.
Thân làm trợ lý sinh hoạt, dĩ nhiên cô phải phối hợp với công việc của Mộc Minh, chăm sóc tốt cho Phó Thịnh.
Đến buổi trưa, Phó Thịnh không ngẩng đầu lên nói với Tô Ảnh: "Đi hẹn Ngu tổng ăn cơm trưa ở Cẩm Giang ký."
"Vâng." Tô Ảnh lập tức quay người thi hành mệnh lệnh.
Tô Ảnh đã sớm đến Cẩm Giang ký, cũng xác định rõ phòng, ngồi trong phòng ngoan ngoãn chờ Phó Thịnh và Ngu Đình Huyên đến.
Sau khi chờ khoảng mười mấy phút, Ngu Đình Huyên mang người đến trước.
Tô Ảnh lập tức mời Ngu Đình Huyên đi vào phòng, đồng thời tự mình châm trà đưa tới trước mặt Ngu Đình Huyên: "Ngu tổng, chuyện hôm đó, vẫn chưa cảm ơn cô. Loại chuyện nhỏ nhặt này đối với cô mà nói, có lẽ không đáng giá nhắc tới, song với tôi mà nói, lại như long trời lở đất. Tôi muốn nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với cô."
Ngu Đình Huyên không nhận nước trà Tô Ảnh đưa tới, đôi mắt đảo qua Tô Ảnh, lạnh nhạt nói: "Cô không cần cảm ơn tôi. Tôi cứu cô không xung đột với việc tôi ghét cô đâu."
Nếu là lúc trước, Tô Ảnh nghe thấy lời như vậy, nhất định sẽ cảm thấy Ngu Đình Huyên đang giả bộ.
Thế nhưng sau khi nghe Mẫn Chỉ giảng giải xong, tâm thái của Tô Ảnh cũng yên bình, thấp giọng trả lời: "Tôi biết. Thế nhưng tôi vẫn muốn nghiêm túc nói cảm ơn, dù cô có ghét tôi, câu cảm ơn này vẫn phải nói."
Rốt cuộc Ngu Đình Huyên ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh, nói: "Nếu biết tôi chán ghét cô, vậy tiếp theo cô biết nên làm thế nào rồi chứ? Chẳng phải nói muốn cám ơn tôi sao? Chỉ cần cô rời đi, chính là lời cảm ơn lớn nhất với tôi!"
Tô Ảnh cắn môi, thấp giải thích rõ: "Thật xin lỗi, Ngu tổng. Công việc này vô cùng quan trọng với tôi. Không chỉ bởi vì tôi nợ tiền Phó tổng, còn bởi vì tôi cần một khoảng tiền lương, thanh toán chi phí chăm sóc sức khỏe cho mẹ tôi. Cô cyws yên tâm, tôi và Phó tổng rất trong sạch, tôi sẽ không làm chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ."
Ngu Đình Huyên hừ một tiếng, cầm chén trà lên, thổi nhẹ, nói: "Nói hồi lâu, vẫn là không chịu rời đi đúng không?"
Tô Ảnh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể bứt rứt đứng ở một bên, không biết làm sao.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Không cần đoán, cũng biết Phó Thịnh mang người đến đây.
Tô Ảnh nhanh chóng đi đến cạnh cửa, tự mình mở cửa cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh cúi đầu xuống, đã thấy trên mặt Tô Ảnh còn chưa kịp thu lại vẻ tủi thân, liền biết chắc là Tô Ảnh nói xin lỗi không được thành công.
Phó Thịnh làm như không hề nhìn thấy gì, sải bước đi vào, Mộc Minh kéo ghế ra sua cho Phó Thịnh, Phó Thịnh thong dong ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngu tổng, liên quan tới việc hợp tác lần này, những gì nên nói tôi đều đã nói. Nếu như cô không có ý kiến, bây giờ chúng ta có thể ký tên."
Ngu Đình Huyên cười cười, tay chỉ Tô Ảnh nói: "Hợp đồng lúc nào cũng có thể ký, tôi chỉ có một yêu cầu: để cô ta rời đi."
/307
|