Tô Ảnh nghĩ, Phó Thịnh muốn làm chuyện gì, làm sao cô quản được? Chỉ có điều, nếu lão nguyên soái đã nói như vậy, cô chỉ có thể đồng ý: "Vâng, lão nguyên soái."
"Được rồi, cháu về đi.” Phó gia lão gia tử gật đầu, khoát khoát tay cho người đưa Tô Ảnh đi.
Tô Ảnh vội vàng đứng lên, quy củ rời đi.
Tô Ảnh vừa đi, Phó gia lão gia tử trái lo phải nghĩ, gọi người lấy điện thoại, bấm một dãy số: "Lão Diêu, hỏi ông chuyện này, nhà ông thật sự không có con gái sao?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sảng lãnh: "Phó lão ca, ông nói gì vậy? Diêu gia chúng tôi không tốt số như vậy, tất cả đều là hòa thượng. Sao thế? Tự nhiên hỏi chuyện này?"
Phó gia lão gia tử cười nói: "Không có gì. Hôm nay gặp một cô bé, thấy có điểm giống lão Tứ nhà ông.”
Điện thoại bên kia nhất thời truyền tới một tiếng thở dài, nói: "Lão ca, ông không nhắc tới lão Tứ thì thôi, nói tới lão Tứ nhà chúng tôi thì ài… Tôi cũng từng này tuổi rồi, lão Tứ từ nhỏ đã có chủ tính, cả đời không kết hôn sinh con, ông nói xem, tôi đến chết cũng không nuốt được cái chủ ý này của lão Tứ.”
Phó gia lão gia tử lập tức an ủi: "Chuyện này ông yên tâm, ông không phải còn có ba con trai sao! Chúng sẽ không bạc đãi lão Tứ nhà ông đâu…"
"Nói thì nói thế...” Điện thoại bên kia truyền tới những lời cằn nhằn không dứt...
Tô Ảnh sau khi ra khỏi biệt viện, hoàn toàn không biết sau khi mình đi đã có một cuộc điện thoại như vậy.
Cho nên cô đương nhiên không biết Phó gia lão gia lại nói về cô.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất là nhanh chóng về nhà báo cáo công việc rồi ngủ một giấc thật ngon để sáng mai tinh thần phấn chấn làm việc.
Trở lại biệt viện Thịnh gia, Tô Ảnh nhanh chóng báo cáo công việc với Phó Thịnh.
Kết quả sau khi về nhà, Tô Ảnh lại phát hiện phòng Phó Thịnh thì sáng, nhưng người thì đã ngủ.
Tô Ảnh nghĩ tới việc mấy ngày nay Phó Thịnh đều đi rất sớm, rồi rất muốn mới trở về, cô biết dạo gần đây anh rất bận.
Tô Ảnh đưa tay định tắt đèn, đợi ngày mai báo lại với anh.
Lúc đưa tay ra tắt đèn, Tô Ảnh nhìn thoáng qua Phó Thịnh đang ngủ say, nghĩ tới chính mình sáng nay bị vẽ mặt heo.
Lá gan Tô Ảnh bỗng chốc lớn lên, bình tĩnh lấy son môi vẽ mấy cái ria mép trên mặt anh, sau đó mới tắt đèn rời đi.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Phó Thịnh còn đang ngái ngủ vừa rời giường chưa kịp rửa mặt, lại gọi cho Mộc Minh đem giấy tờ mang đi lấy chữ ký tối hôm qua.
Mộc Minh vừa vào cửa, liền nhìn thấy chùm râu trên mặt Phó Thịnh, cả người run rẩy, rốt cuộc không thể nhịn được mà phì cười.
Phó Thịnh khó hiểu hỏi: "Cười cái gì?"
"Được rồi, cháu về đi.” Phó gia lão gia tử gật đầu, khoát khoát tay cho người đưa Tô Ảnh đi.
Tô Ảnh vội vàng đứng lên, quy củ rời đi.
Tô Ảnh vừa đi, Phó gia lão gia tử trái lo phải nghĩ, gọi người lấy điện thoại, bấm một dãy số: "Lão Diêu, hỏi ông chuyện này, nhà ông thật sự không có con gái sao?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sảng lãnh: "Phó lão ca, ông nói gì vậy? Diêu gia chúng tôi không tốt số như vậy, tất cả đều là hòa thượng. Sao thế? Tự nhiên hỏi chuyện này?"
Phó gia lão gia tử cười nói: "Không có gì. Hôm nay gặp một cô bé, thấy có điểm giống lão Tứ nhà ông.”
Điện thoại bên kia nhất thời truyền tới một tiếng thở dài, nói: "Lão ca, ông không nhắc tới lão Tứ thì thôi, nói tới lão Tứ nhà chúng tôi thì ài… Tôi cũng từng này tuổi rồi, lão Tứ từ nhỏ đã có chủ tính, cả đời không kết hôn sinh con, ông nói xem, tôi đến chết cũng không nuốt được cái chủ ý này của lão Tứ.”
Phó gia lão gia tử lập tức an ủi: "Chuyện này ông yên tâm, ông không phải còn có ba con trai sao! Chúng sẽ không bạc đãi lão Tứ nhà ông đâu…"
"Nói thì nói thế...” Điện thoại bên kia truyền tới những lời cằn nhằn không dứt...
Tô Ảnh sau khi ra khỏi biệt viện, hoàn toàn không biết sau khi mình đi đã có một cuộc điện thoại như vậy.
Cho nên cô đương nhiên không biết Phó gia lão gia lại nói về cô.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất là nhanh chóng về nhà báo cáo công việc rồi ngủ một giấc thật ngon để sáng mai tinh thần phấn chấn làm việc.
Trở lại biệt viện Thịnh gia, Tô Ảnh nhanh chóng báo cáo công việc với Phó Thịnh.
Kết quả sau khi về nhà, Tô Ảnh lại phát hiện phòng Phó Thịnh thì sáng, nhưng người thì đã ngủ.
Tô Ảnh nghĩ tới việc mấy ngày nay Phó Thịnh đều đi rất sớm, rồi rất muốn mới trở về, cô biết dạo gần đây anh rất bận.
Tô Ảnh đưa tay định tắt đèn, đợi ngày mai báo lại với anh.
Lúc đưa tay ra tắt đèn, Tô Ảnh nhìn thoáng qua Phó Thịnh đang ngủ say, nghĩ tới chính mình sáng nay bị vẽ mặt heo.
Lá gan Tô Ảnh bỗng chốc lớn lên, bình tĩnh lấy son môi vẽ mấy cái ria mép trên mặt anh, sau đó mới tắt đèn rời đi.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Phó Thịnh còn đang ngái ngủ vừa rời giường chưa kịp rửa mặt, lại gọi cho Mộc Minh đem giấy tờ mang đi lấy chữ ký tối hôm qua.
Mộc Minh vừa vào cửa, liền nhìn thấy chùm râu trên mặt Phó Thịnh, cả người run rẩy, rốt cuộc không thể nhịn được mà phì cười.
Phó Thịnh khó hiểu hỏi: "Cười cái gì?"
/307
|