Tô Ảnh khó hiểu nhìn Mộc Minh, hoàn toàn không hiểu Mộc Minh nói vậy là có ý gì.
Những người khác cũng chỉ là mỉm cười.
Tô Ảnh không phải khó hiểu lâu lắm, hơn 1h sau rốt cuộc cô cũng hiểu những lời này là có ý gì.
Bởi vì, Tô Ảnh đã há miệng to tới nỗi không cách nào khép lại.
Một màn trước mắt cô thật sự quá đồ sộ.
Có thể so sánh với kiến trúc cung điện nguy nga, rộng lớn hào nhoáng làm người ta không tin vào mắt mình.
Cả một ngọn núi đều thuộc phạm vi đại trạch Phó gia.
Đình viện nằm sâu bên trong hàng cây xanh um tùm.
Kiến trúc mô phỏng đời Hán Đường, nằm lọt giữa khu rừng xanh trùng điệp, tinh xảo hoa mỹ không khác gì tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
Tô Ảnh cảm thấy chính mình như dẫm trên bông, mỗi bước đi không cảm nhận được sự chân thật.
Đây chỉ là nhà ở của Phó gia chứ không phải bảo tàng lịch sử hả?
Sao có thể đẹp đến mức này cơ chứ?
Dưới chân cô chính là bậc thang, toàn bộ đều là cẩm thạch điêu khắc mà thành.
Hoa văn tinh mỹ, tinh tế, sinh động như thật làm Tô Ảnh cảm thấy bước chân của mình dẫm lên sẽ làm bẩn cảm giác thần thánh mà nơi này mang lại.
Đẹp, thật sự quá đẹp mà.
Toàn bộ đỉnh núi tuy rằng không cao, độ cao so với mặt biển chỉ chừng 150m.
Nhưng có thể kiến tạo cả ngọn núi này biến thành kiến trúc như cung điện thế này thì phải là bút tích lớn đến mức nào chứ.
“Tô Ảnh, nhanh lên!” Mộc Minh nhắc nhở Tô Ảnh một chút: “Phó tổng đi xa rồi!”
Lúc này Tô Ảnh mới phục hồi tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
Bất chấp cảm khái cảnh vật chung quanh tinh diệu tuyệt luân, cũng bất chấp thưởng thức hàng cây xanh được tu bổ như tác phẩm nghệ thuật ở hai bên con đường nhỏ, Tô Ảnh từng bước theo sát Phó Thịnh đi vào bên trong.
Phó Thịnh liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh, Tô Ảnh đầy mặt khiếp sợ cùng không thể tin tưởng nhưng không hề có hâm mộ và tham lam.
Phó Thịnh nhướn mày, thuận miệng hỏi: “Lần đầu tiên thấy hả?”
Tô Ảnh theo bản năng gật đầu trả lời “Vâng! Lần đầu tiên thấy! quan trọng nhất là lần đầu tiên nhìn thấy đồ cổ giả mà có thể giống như vậy.”
Phó Thịnh dừng bước chân, cười đầy ý vị thâm trường: “Bởi vì toàn bộ kiến trúc nơi này đều do các nhà khảo cổ học và sử học chân chính cùng nhau thiết kế.”
Tô Ảnh lần nữa há hốc mồm.
Nhìn Tô Ảnh không chút nào che dấu sự kinh ngạc, thế mà Phó Thịnh lại cảm thấy rất sung sướng.
Ừ, những người khác nghe xong hoặc là làm ra vẻ rụt rè, hoặc là bày ra vẻ mặt nịnh hót Phó gia giàu có ra sao.
Chỉ có người này đồng thời mở to đôi mắt tròn xoe và cái miệng há hốc đầy khiếp sợ.
Ừm, trợ lý sinh hoạt này thú vị đấy.
Phó Thịnh nói: “Nhanh lên.”
Tô Ảnh lập tức thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đuổi theo.
Phó Thịnh ở giữa sườn núi.
Tô Ảnh đi theo, không nhịn được kinh hô: “Thật là đẹp.”
Biệt thự thuộc về Phó Thịnh quả thật xa hoa lộng lẫy đến mức tận cùng.
Mỗi chi tiết đều phù hợp với truyền thống mỹ học, mái hiên giống như bích họa sinh động, tuyệt mỹ.
Tô Ảnh cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng.
Trời ạ, sống trong căn nhà như vậy có lẽ mỗi ngày bị cảm giác xinh đẹp làm cho choàng tỉnh ấy chứ.
Phó Thịnh vẫn luôn quan sát biểu tình của Tô Ảnh.
Mỗi lần nhìn thấy hai mắt cô tỏa sáng, anh sẽ không nhịn được nhếch môi.
Dọc đường đi có không ít người dừng chân chào hỏi anh: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Phó Thịnh thoáng gật đầu, xem như đáp lại.
Tô Ảnh đi theo bên người Phó Thịnh tự nhiên cũng thu được rất nhiều sự chú ý
Cũng may người Phó gia không phải là người không hiểu đúng mực.
Bọn họ hiểu được nên hỏi thì hỏi nên nói thì nói.
Những người khác cũng chỉ là mỉm cười.
Tô Ảnh không phải khó hiểu lâu lắm, hơn 1h sau rốt cuộc cô cũng hiểu những lời này là có ý gì.
Bởi vì, Tô Ảnh đã há miệng to tới nỗi không cách nào khép lại.
Một màn trước mắt cô thật sự quá đồ sộ.
Có thể so sánh với kiến trúc cung điện nguy nga, rộng lớn hào nhoáng làm người ta không tin vào mắt mình.
Cả một ngọn núi đều thuộc phạm vi đại trạch Phó gia.
Đình viện nằm sâu bên trong hàng cây xanh um tùm.
Kiến trúc mô phỏng đời Hán Đường, nằm lọt giữa khu rừng xanh trùng điệp, tinh xảo hoa mỹ không khác gì tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
Tô Ảnh cảm thấy chính mình như dẫm trên bông, mỗi bước đi không cảm nhận được sự chân thật.
Đây chỉ là nhà ở của Phó gia chứ không phải bảo tàng lịch sử hả?
Sao có thể đẹp đến mức này cơ chứ?
Dưới chân cô chính là bậc thang, toàn bộ đều là cẩm thạch điêu khắc mà thành.
Hoa văn tinh mỹ, tinh tế, sinh động như thật làm Tô Ảnh cảm thấy bước chân của mình dẫm lên sẽ làm bẩn cảm giác thần thánh mà nơi này mang lại.
Đẹp, thật sự quá đẹp mà.
Toàn bộ đỉnh núi tuy rằng không cao, độ cao so với mặt biển chỉ chừng 150m.
Nhưng có thể kiến tạo cả ngọn núi này biến thành kiến trúc như cung điện thế này thì phải là bút tích lớn đến mức nào chứ.
“Tô Ảnh, nhanh lên!” Mộc Minh nhắc nhở Tô Ảnh một chút: “Phó tổng đi xa rồi!”
Lúc này Tô Ảnh mới phục hồi tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
Bất chấp cảm khái cảnh vật chung quanh tinh diệu tuyệt luân, cũng bất chấp thưởng thức hàng cây xanh được tu bổ như tác phẩm nghệ thuật ở hai bên con đường nhỏ, Tô Ảnh từng bước theo sát Phó Thịnh đi vào bên trong.
Phó Thịnh liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh, Tô Ảnh đầy mặt khiếp sợ cùng không thể tin tưởng nhưng không hề có hâm mộ và tham lam.
Phó Thịnh nhướn mày, thuận miệng hỏi: “Lần đầu tiên thấy hả?”
Tô Ảnh theo bản năng gật đầu trả lời “Vâng! Lần đầu tiên thấy! quan trọng nhất là lần đầu tiên nhìn thấy đồ cổ giả mà có thể giống như vậy.”
Phó Thịnh dừng bước chân, cười đầy ý vị thâm trường: “Bởi vì toàn bộ kiến trúc nơi này đều do các nhà khảo cổ học và sử học chân chính cùng nhau thiết kế.”
Tô Ảnh lần nữa há hốc mồm.
Nhìn Tô Ảnh không chút nào che dấu sự kinh ngạc, thế mà Phó Thịnh lại cảm thấy rất sung sướng.
Ừ, những người khác nghe xong hoặc là làm ra vẻ rụt rè, hoặc là bày ra vẻ mặt nịnh hót Phó gia giàu có ra sao.
Chỉ có người này đồng thời mở to đôi mắt tròn xoe và cái miệng há hốc đầy khiếp sợ.
Ừm, trợ lý sinh hoạt này thú vị đấy.
Phó Thịnh nói: “Nhanh lên.”
Tô Ảnh lập tức thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đuổi theo.
Phó Thịnh ở giữa sườn núi.
Tô Ảnh đi theo, không nhịn được kinh hô: “Thật là đẹp.”
Biệt thự thuộc về Phó Thịnh quả thật xa hoa lộng lẫy đến mức tận cùng.
Mỗi chi tiết đều phù hợp với truyền thống mỹ học, mái hiên giống như bích họa sinh động, tuyệt mỹ.
Tô Ảnh cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng.
Trời ạ, sống trong căn nhà như vậy có lẽ mỗi ngày bị cảm giác xinh đẹp làm cho choàng tỉnh ấy chứ.
Phó Thịnh vẫn luôn quan sát biểu tình của Tô Ảnh.
Mỗi lần nhìn thấy hai mắt cô tỏa sáng, anh sẽ không nhịn được nhếch môi.
Dọc đường đi có không ít người dừng chân chào hỏi anh: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Phó Thịnh thoáng gật đầu, xem như đáp lại.
Tô Ảnh đi theo bên người Phó Thịnh tự nhiên cũng thu được rất nhiều sự chú ý
Cũng may người Phó gia không phải là người không hiểu đúng mực.
Bọn họ hiểu được nên hỏi thì hỏi nên nói thì nói.
/307
|