Trợ lý của Ngu Đình Huyên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh nói: "Không có, không nghe thấy gì cả."
Ngu Đình Huyên đứng im nghe một chút, đúng là không có âm thanh gì.
Ngu Đình Huyên gật đầu, có lẽ là nghe nhầm thật,
Nơi này là khách sạn, cũng không phải nhà riêng để mà tra tấn người.
Ngu Đình Huyên nói: "Đi thôi, đừng để Phó Thịnh chờ."
Nói xong, Ngu Đình Huyên xoay người đi qua cửa phòng Tô Ảnh.
Trong phòng, Tô Ảnh cùng Vương Nhạc Đông cũng không biết phía ngoài có chuyện gì, lúc này Tô Ảnh chỉ có một ý niệm trong đầu: tuyệt đối không thể cúi đầu trước Vương Nhạc Đông, nhất định phải nghĩ cách cầu cứu!
Đối với loại biến thái này, cô tuyệt không thể cầu xin tha thứ!
Bởi vì cầu xin tha thứ, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm tàn bạo!
Vương Nhạc Đông đánh chửi mệt, vì uống rượu nên nhất thời ngồi sang một bên, thở hỗn hển chỉ vào Tô Ảnh mắng chửi không ngừng.
"Nếu như không phải vì cô, công ty ba mẹ tôi cũng sẽ không phá sản, tôi sẽ không trở nên nghèo rớt, tất cả là bởi vì cô!”
"Lão tử muốn ngủ với cô, đây là phúc khí của cô! Cô lại dám từ chối?”
"Tôi vốn có thể bình yên làm một thiếu gia giàu có, tất cả là tại cô! Tiện nhân nhà cô!" Vương Nhạc Đông đưa tay tát Tô Ảnh một lần nữa.
Bởi vì cái tát này Vương Nhạc Đông dùng sức, nên Tô Ảnh ngã lăn xuống mặt thảm.
Rầm!
Chiếc đèn phía sau cô cũng đổ xuống, vỡ tan, thủy tinh rơi đầy xuống đất, mà Tô Ảnh ngã lên chính đống thủy tinh đó.
Tô Ảnh bị ngã, đột nhiên cảm thấy như có gì đó bên bắp đùi, là điện thoại di động của cô.
Xem ra Vương Nhạc Đông khi trói cô chưa lấy điện thoại của cô đi.
Có cơ hội rồi!
Tô Ảnh cố nén đau đớn trên người, lặng lẽ mò vào những vụn thủy tinh đã vỡ, từ từ cắt dây trên cổ tay.
Thừa dịp Vương Nhạc Đông đang nghỉ, Tô Ảnh cắt đứt sợi dây trên cổ tay, rồi tìm đến điện thoại của mình.
Cô run rẩy muốn gọi điện.
Điện thoại di động là do Phó gia phát, số điện thoại khẩn cấp là số của Phó Thịnh.
Ở tình huống này, cô không có sự lựa chọn nào khác.
"Alo?” Từ trong điện thoại truyền đến giọng Phó Thịnh.
Tô Ảnh sợ hãi che đèn điện thoại lại, sống chết không dám nhúc nhích, sợ tiếng của Phó Thịnh truyền tới tai Vương Nhạc Đông.
Vương Nhạc Đông mắng chửi hồi lâu, thấy Tô Ảnh không nói tiếng nào, giận dữ nhấc chân đạp vào bụng Tô Ảnh một cái.
Tô Ảnh đau đớn dùng tay đỡ, thiếu chút nữa làm cổ tay mình bị thương.
"Cô cho rằng không lên tiếng thì sẽ không sao à?” Vương Nhạc Đông một tay kéo Tô Ảnh từ dưới đất lên trên dường.
Hắn cấp thiết lắm rồi!
Nhục nhã Tô Ảnh xong, hắn còn muốn hủy diệt hoàn toàn Tô Ảnh nữa.
Vương Nhạc Đông bắt được quần Tô Ảnh, liền xé mạnh vài lần.
Tô Ảnh vẫn làm bộ như vẫn bị trói, luc này không có cách nào dùng mảnh thủy tinh trong tay đưa về về phía Vương Nhạc Đông!
Vương Nhạc Đông trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Ảnh sau khi bị hắn đánh đến giờ còn dám phản kháng.
Vương Nhạc Đông nhất thời trong cơn giận dữ, hai tay nắm lấy bả vai cô, đẩy mạnh vào phía vách tường.
Rầm!
Tô Ảnh chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, đột nhiên rất nhiều máu tràn ra khỏi khóe miệng cô.
Mà lúc này, ở đầu dây điện thoại bên, không khí trong nháy mắt như ngưng lại!
Vốn còn đang nói chuyện cùng Ngu Đình Huyên, Phó Thịnh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đứng lên, nắm chặt điện thoại di động!
Chết tiệt!
Tô Ảnh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!
Ngu Đình Huyên đứng im nghe một chút, đúng là không có âm thanh gì.
Ngu Đình Huyên gật đầu, có lẽ là nghe nhầm thật,
Nơi này là khách sạn, cũng không phải nhà riêng để mà tra tấn người.
Ngu Đình Huyên nói: "Đi thôi, đừng để Phó Thịnh chờ."
Nói xong, Ngu Đình Huyên xoay người đi qua cửa phòng Tô Ảnh.
Trong phòng, Tô Ảnh cùng Vương Nhạc Đông cũng không biết phía ngoài có chuyện gì, lúc này Tô Ảnh chỉ có một ý niệm trong đầu: tuyệt đối không thể cúi đầu trước Vương Nhạc Đông, nhất định phải nghĩ cách cầu cứu!
Đối với loại biến thái này, cô tuyệt không thể cầu xin tha thứ!
Bởi vì cầu xin tha thứ, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm tàn bạo!
Vương Nhạc Đông đánh chửi mệt, vì uống rượu nên nhất thời ngồi sang một bên, thở hỗn hển chỉ vào Tô Ảnh mắng chửi không ngừng.
"Nếu như không phải vì cô, công ty ba mẹ tôi cũng sẽ không phá sản, tôi sẽ không trở nên nghèo rớt, tất cả là bởi vì cô!”
"Lão tử muốn ngủ với cô, đây là phúc khí của cô! Cô lại dám từ chối?”
"Tôi vốn có thể bình yên làm một thiếu gia giàu có, tất cả là tại cô! Tiện nhân nhà cô!" Vương Nhạc Đông đưa tay tát Tô Ảnh một lần nữa.
Bởi vì cái tát này Vương Nhạc Đông dùng sức, nên Tô Ảnh ngã lăn xuống mặt thảm.
Rầm!
Chiếc đèn phía sau cô cũng đổ xuống, vỡ tan, thủy tinh rơi đầy xuống đất, mà Tô Ảnh ngã lên chính đống thủy tinh đó.
Tô Ảnh bị ngã, đột nhiên cảm thấy như có gì đó bên bắp đùi, là điện thoại di động của cô.
Xem ra Vương Nhạc Đông khi trói cô chưa lấy điện thoại của cô đi.
Có cơ hội rồi!
Tô Ảnh cố nén đau đớn trên người, lặng lẽ mò vào những vụn thủy tinh đã vỡ, từ từ cắt dây trên cổ tay.
Thừa dịp Vương Nhạc Đông đang nghỉ, Tô Ảnh cắt đứt sợi dây trên cổ tay, rồi tìm đến điện thoại của mình.
Cô run rẩy muốn gọi điện.
Điện thoại di động là do Phó gia phát, số điện thoại khẩn cấp là số của Phó Thịnh.
Ở tình huống này, cô không có sự lựa chọn nào khác.
"Alo?” Từ trong điện thoại truyền đến giọng Phó Thịnh.
Tô Ảnh sợ hãi che đèn điện thoại lại, sống chết không dám nhúc nhích, sợ tiếng của Phó Thịnh truyền tới tai Vương Nhạc Đông.
Vương Nhạc Đông mắng chửi hồi lâu, thấy Tô Ảnh không nói tiếng nào, giận dữ nhấc chân đạp vào bụng Tô Ảnh một cái.
Tô Ảnh đau đớn dùng tay đỡ, thiếu chút nữa làm cổ tay mình bị thương.
"Cô cho rằng không lên tiếng thì sẽ không sao à?” Vương Nhạc Đông một tay kéo Tô Ảnh từ dưới đất lên trên dường.
Hắn cấp thiết lắm rồi!
Nhục nhã Tô Ảnh xong, hắn còn muốn hủy diệt hoàn toàn Tô Ảnh nữa.
Vương Nhạc Đông bắt được quần Tô Ảnh, liền xé mạnh vài lần.
Tô Ảnh vẫn làm bộ như vẫn bị trói, luc này không có cách nào dùng mảnh thủy tinh trong tay đưa về về phía Vương Nhạc Đông!
Vương Nhạc Đông trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Ảnh sau khi bị hắn đánh đến giờ còn dám phản kháng.
Vương Nhạc Đông nhất thời trong cơn giận dữ, hai tay nắm lấy bả vai cô, đẩy mạnh vào phía vách tường.
Rầm!
Tô Ảnh chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, đột nhiên rất nhiều máu tràn ra khỏi khóe miệng cô.
Mà lúc này, ở đầu dây điện thoại bên, không khí trong nháy mắt như ngưng lại!
Vốn còn đang nói chuyện cùng Ngu Đình Huyên, Phó Thịnh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đứng lên, nắm chặt điện thoại di động!
Chết tiệt!
Tô Ảnh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!
/307
|