Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống.
Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra.
Lạnh… thật là lạnh….
Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy?
Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo…
Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao?
Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn.
Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ.
“Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau.
Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy.
Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa.
Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng thiên hạ vậy.
Tô Ảnh nghiêm túc nghĩ ngợi, có lẽ đây là người đàu ông mà cô cầu cứu trước khi hôn mê chăng?
Tô Ảnh lập tức đứng dậy nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Nói đi, ai phái tới?” Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ướt đẫm đứng trong bồn tắm, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua sự trào phúng, gương mặt lạnh băng không một chút biểu cảm.
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, cô chẳng hiểu đối phương nói gì.
Tô Ảnh mờ mịt lắc đầu: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Haha, lúc này rồi còn diễn kịch.” Phó Thịnh từ từ đứng lên đi về phía Tô Ảnh.
Chẳng qua chỉ vài bước chân nhưng cô có thể cảm nhận được uy áp phát ra từ người đàn ông này, cô không nhịn được lùi ra sau.
Không ngờ phía sau chính là vách tường, cô chỉ có thể chật vật dán trên vách tường, thừa nhận đối phương uy áp.
Phó Thịnh từng bước đi tới bên cạnh bồn tắm, anh đứng trước mặt Tô Ảnh, từ trên cao nhìn Tô Ảnh, ánh mắt quan sát Tô Ảnh vài vòng, đáy mắt trào phúng không chút nào che dấu: “Với dáng người cứng ngắc như cô mà cũng dám chạy tới trước mặt bổi thiếu để bêu xấu?”
Tô Ảnh cúi đầu xuống mới phát hiện quần áo bị ướt toàn bộ dán ở trên người, chiều cao của cô không đáng để so với thân thể 188 cm của Phó Thịnh, quả thật bị anh nhìn không sót chỗ nào.
Tô Ảnh lập tức che ngực, vẻ mặt không kìm nén được tức giận: “Tuy tôi rất cảm kích anh đã cứu giúp nhưng không có nghĩa tôi phải đứng đây thừa nhận anh nhục nhã, cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Tô Ảnh nói xong câu đó, quay đầu muốn đi.
Phó Thịnh lập tức chống tay lên tường, khí phách chặn đường đi của Tô Ảnh.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp nháy mắt tràn ngập hơi thở ý vị không rõ.
“Lạt mềm buộc chặt?” Phó Thịnh cười khẽ lên: “Chiêu này tôi xem chán rồi!”
Tô Ảnh lập tức nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Phó Thịnh cảm thấy nao nao.
Ánh mắt phẫn nộ của cô nháy mắt trùng lặp với đôi mắt quen thuộc trong trí nhớ anh. Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy đôi mắt này nhỉ? 3 năm? 5 năm? Hay 10 năm?
Phó Thịnh không chút do dự duỗi tay nắm cằm Tô Ảnh để tầm mắt của cô đón lấy ánh mắt của anh.
Quả nhiên rất giống!
“Nếu chủ tử của cô đưa cô cho tôi, nếu không có tôi cho phép, cô dám bước ra khỏi cánh cửa này thử xem.” Phó Thịnh cười lạnh, khóe miệng nhếch lên: “Tên, tuổi.”
“Cái gì?” Tô Ảnh càng hồ đồ. Cái gì mà chủ tử? Cái gì mà đưa cho anh ta? Cô bị người ta tính kế, thiếu chút nữa thất thân cho nhà làm phim vừa xấu vừa béo sau đó trùng hợp được người đàn ông này cứu mà thôi.
“Còn đang giả ngu? Vậy tôi khiến cô nhớ lại xem chủ tử của cô đã ra mệnh lệnh gì cho cô đi.” Phó Thịnh mỉa mai nói xong, một tay khí phách đỡ lấy eo của Tô Ảnh sau đó dùng sức áp cô tới trước ngực, cúi đầu khí phách hôn xuống.
Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người ngã vào trong lòng Phó Thịnh, lại không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi nước trên vách tường.
Giây tiếp theo, vòi phun nước nháy mắt bao phủ toàn thân hai người.
Thân thể kiện mỹ của Phó Thịnh ở bên trong dòng nước như ẩn như hiện.
“Thì ra là thích bộ dạng này.” Trong mắt Phó Thịnh càng hiện rõ sự trào phúng, lập tức đẩy ngã Tô Ảnh xuống bị trí bằng phẳng bên cạnh bồn tắm, sau đó cúi người bao phủ lên: “Vậy thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống.
Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra.
Lạnh… thật là lạnh….
Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy?
Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo…
Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao?
Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn.
Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ.
“Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau.
Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy.
Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa.
Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng thiên hạ vậy.
Tô Ảnh nghiêm túc nghĩ ngợi, có lẽ đây là người đàu ông mà cô cầu cứu trước khi hôn mê chăng?
Tô Ảnh lập tức đứng dậy nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Nói đi, ai phái tới?” Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ướt đẫm đứng trong bồn tắm, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua sự trào phúng, gương mặt lạnh băng không một chút biểu cảm.
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, cô chẳng hiểu đối phương nói gì.
Tô Ảnh mờ mịt lắc đầu: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Haha, lúc này rồi còn diễn kịch.” Phó Thịnh từ từ đứng lên đi về phía Tô Ảnh.
Chẳng qua chỉ vài bước chân nhưng cô có thể cảm nhận được uy áp phát ra từ người đàn ông này, cô không nhịn được lùi ra sau.
Không ngờ phía sau chính là vách tường, cô chỉ có thể chật vật dán trên vách tường, thừa nhận đối phương uy áp.
Phó Thịnh từng bước đi tới bên cạnh bồn tắm, anh đứng trước mặt Tô Ảnh, từ trên cao nhìn Tô Ảnh, ánh mắt quan sát Tô Ảnh vài vòng, đáy mắt trào phúng không chút nào che dấu: “Với dáng người cứng ngắc như cô mà cũng dám chạy tới trước mặt bổi thiếu để bêu xấu?”
Tô Ảnh cúi đầu xuống mới phát hiện quần áo bị ướt toàn bộ dán ở trên người, chiều cao của cô không đáng để so với thân thể 188 cm của Phó Thịnh, quả thật bị anh nhìn không sót chỗ nào.
Tô Ảnh lập tức che ngực, vẻ mặt không kìm nén được tức giận: “Tuy tôi rất cảm kích anh đã cứu giúp nhưng không có nghĩa tôi phải đứng đây thừa nhận anh nhục nhã, cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Tô Ảnh nói xong câu đó, quay đầu muốn đi.
Phó Thịnh lập tức chống tay lên tường, khí phách chặn đường đi của Tô Ảnh.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp nháy mắt tràn ngập hơi thở ý vị không rõ.
“Lạt mềm buộc chặt?” Phó Thịnh cười khẽ lên: “Chiêu này tôi xem chán rồi!”
Tô Ảnh lập tức nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Phó Thịnh cảm thấy nao nao.
Ánh mắt phẫn nộ của cô nháy mắt trùng lặp với đôi mắt quen thuộc trong trí nhớ anh. Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy đôi mắt này nhỉ? 3 năm? 5 năm? Hay 10 năm?
Phó Thịnh không chút do dự duỗi tay nắm cằm Tô Ảnh để tầm mắt của cô đón lấy ánh mắt của anh.
Quả nhiên rất giống!
“Nếu chủ tử của cô đưa cô cho tôi, nếu không có tôi cho phép, cô dám bước ra khỏi cánh cửa này thử xem.” Phó Thịnh cười lạnh, khóe miệng nhếch lên: “Tên, tuổi.”
“Cái gì?” Tô Ảnh càng hồ đồ. Cái gì mà chủ tử? Cái gì mà đưa cho anh ta? Cô bị người ta tính kế, thiếu chút nữa thất thân cho nhà làm phim vừa xấu vừa béo sau đó trùng hợp được người đàn ông này cứu mà thôi.
“Còn đang giả ngu? Vậy tôi khiến cô nhớ lại xem chủ tử của cô đã ra mệnh lệnh gì cho cô đi.” Phó Thịnh mỉa mai nói xong, một tay khí phách đỡ lấy eo của Tô Ảnh sau đó dùng sức áp cô tới trước ngực, cúi đầu khí phách hôn xuống.
Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người ngã vào trong lòng Phó Thịnh, lại không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi nước trên vách tường.
Giây tiếp theo, vòi phun nước nháy mắt bao phủ toàn thân hai người.
Thân thể kiện mỹ của Phó Thịnh ở bên trong dòng nước như ẩn như hiện.
“Thì ra là thích bộ dạng này.” Trong mắt Phó Thịnh càng hiện rõ sự trào phúng, lập tức đẩy ngã Tô Ảnh xuống bị trí bằng phẳng bên cạnh bồn tắm, sau đó cúi người bao phủ lên: “Vậy thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
/307
|