Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 761

/849


761
.

Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc của Nặc Nặc, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Nặc Nặc hết lần này đến lần khác. Dáng dấp của cô khi ôm Nặc Nặc hết sức thành thạo, tựa như là từ lúc cô được sinh ra cho đến bây giờ đã thường có kiểu dáng như vậy. Cô ôm Nặc Nặc, nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống khẽ hôn Nặc Nặc. Dường như ở trong giấc mộng, Năc Nặc cảm thấy hơi thở của cô, giọng nói của cô cũng giống hệt như hơi thở và giọng nói của mẹ ngày trước. Đột nhiên cô bé khẽ rên lên một tiếng khàn khàn, bàn tay nhỏ bé cũng giật giật, hàng lông mi trên mí mắt khẽ rung rung, dường như cô bé đang nghĩ muốn mở mắt ra vậy...
.

Tư Tư thấy thế trong lòng không khỏi mừng rỡ, cô lại tiếp tục dịu dàng gọi tên của Nặc Nặc hết lần này tới lần khác. Bàn tay bé nhỏ mập mạp của Nặc Nặc giơ lên đầy vẻ yếu ớt, dường như cô bé đang muốn nắm giữ lấy cái gì đó. Tư Tư vội vàng đưa bàn tay của mình tới, dù vẫn đang chìm trong cơn sốt mê man, ngay lập tức, Nặc Nặc liền nắm lấy ngón tay của cô thật chặt. Cô bé còn nhỏ như vậy, nhưng không hiểu sao lại có sức lực lớn đến như vậy, bé nắm lấy tay Tư Tư thật chặt, tựa như là vừa túm được tay của mẹ mình vậy. Cái miệng nhỏ xinh của bé hơi mấp máy mấy cái, Tư Tư cúi đầu xuống, cô nghe thấy tiếng Nặc Nặc đang thì thầm trong mơ, tiếng gọi không rõ lắm: "Mẹ ơi..."

Nước mắt của Tương Tư không khỏi trào ra, cô nhẹ nhàng gật gật đầu nghẹn ngào lên tiếng: "Nặc Nặc bảo bối ngoan, mẹ đang ở đây, mẹ đang ôm Nặc Nặc..."
.

Dường như Nặc Nặc đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô bé nằm im ở trong ngực của cô vẫn không hề nhúc nhích. Sau một hồi yên tĩnh khá lâu, Tư Tư vừa định rút tay ra để lau mồ hôi trên trán cho Nặc Nặc, nhưng không ngờ Nặc Nặc lập tức nắm chặt lấy tay của cô, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa mập mạp, một dòng nước mắt chảy xuống, cô bé cất tiếng nói nghẹn ngào, đứt quãng, giọng đã khàn đi vì sốt cao, Tư Tư nghe thấy rất rõ có tiếng khóc nức nở xen lẫn trong tiếng gọi mẹ của cô bé: "Mẹ đừng đi... Nặc Nặc rất ngoan... Nặc Nặc nhớ mẹ, nhớ mẹ lắm... Mẹ đừng đi mà..."
.

Nước mắt của Tương Tư thi nhau rơi xuống như một cơn mưa rào, cô để mặc cho Nặc Nặc nắm thật chặt lấy tay của mình, cô không thể nào thốt ra nổi một câu nói trọn vẹn, đành chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, hết lần này đến lần khác: "Mẹ không đi đâu hết, mẹ cũng rất nhớ Nặc Nặc... Từ nay về sau mẹ sẽ ở cùng với Nặc Nặc..."

Hà Dĩ Kiệt ngồi ở một bên, người ngây ngẩn như si như ngốc, không thể nào nhúc nhích nổi. Anh không thế nào phân định rõ được đây là một cảnh trong giấc mơ hay là trong cuộc sống đời thực, không thế nào phân định rõ được, đây là trong thế giới đời thường hay là ở trên Thiên đường nữa. Nhìn bộ dạng cô ôm Nặc Nặc, nói những lời nói đó, thực sự nghe rất tự nhiên, tựa như vốn dĩ vẫn luôn là như vậy, tựa như đây chính là công việc cô vẫn làm hàng ngày, tựa như cô vốn dĩ chính là...người đã banh da xẻ thịt, sinh ra Nặc Nặc vậy...

Anh ngồi đó, bàn tay của anh nắm chặt vào dưới ghế ngồi, gắt gao siết thật chặt. Trong bóng đêm, hàm răng của anh va vào nhau, phát ra tiếng lách cách nghe giòn tan. Anh cứ lẳng lặng như vậy, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt một cái, cứ thế nhìn sang cô và Nặc Nặc đang ở trong ngực của cô. Giữa lúc này, đột nhiên anh nảy sinh ra một suy nghĩ thật ảo tưởng, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đi, cứ diễn ra như thế này mãi, để cho anh được mãi mãi đắm chìm ở trong giấc mơ đầy ảo mộng này...
.

Anh không muốn bản thân được tỉnh táo lại, không muốn suy nghĩ đến cô nữa. Anh sợ nếu còn nghĩ đến cô nữa, một lúc nào đó anh sẽ không thể tự kềm chế được chính mình. Anh chỉ có thể ôm Nặc Nặc, chỉ có thể nhìn qua gương mặt của Nặc Nặc mà hồi tưởng lại gương mặt của cô. Anh chỉ có thể ôm Nặc Nặc mà tự ảo tưởng rằng là mình đang ôm cô. Cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng mà thôi, chỉ có ở trong mộng anh mới có thể một lần lại một lần nữa, cầu khẩn ông trời, cầu xin ông trời hãy cho cô nhập vào trong giấc mộng của anh, cho dù chỉ được một lần, để cho anh lại được liếc nhìn thấy cô, chỉ cần liếc mắt nhìn thấy cô thôi, cũng đã tốt lắm rồi.

Nhưng xe đã nhanh chóng dừng lại, anh như tỉnh như mê thanh toán tiền xe, như tỉnh như mê đi theo cô chạy vào trong bệnh viện. Cô gầy gò như vậy, mỏng manh như vậy, nhưng không hiểu sao nhìn cô ôm Nặc Nặc lại thấy cực kỳ thành thạo. Bọn họ một đường vọt thẳng luôn tới phòng cấp cứu, anh đi đăng ký, cô ôm Nặc Nặc đi theo y tá chạy vào trong phòng cấp cứu.
.

Đo nhiệt độ cơ thể, vừa cắm kim truyền, vừa treo bình lnước muối sinh lý lên, bác sĩ nói như an ủi đối với bọn họ, Nặc Nặc chỉ là cảm mạo bình thường rồi bị phát sốt thôi, khi mồ hôi toát ra hết thì sẽ cơn sốt sẽ lui luôn, không việc gì.
.

Hà Dĩ Kiệt tựa như đã bị kiệt sức, anh ngã ngồi vào trên chiếc ghế dài kê ở ngoài hành lang. Mất một lúc lâu anh mới bình tĩnh trở lại, mới đứng lên nổi, nhưng lúc này hai chân anh đã không còn như trước, bước chân đi nặng trĩu, tựa như cả hai chân của anh vừa mới bị đổ chì vào vậy. Anh đẩy cửa phòng cấp cứu ra, nhìn thấy Nặc Nặc đã nằm ngủ yên lành ở trên giường, liền nhẹ nhàng khẽ thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Nhưng cô thì vẫn như trước, vẫn đang ngồi ở trước giường bệnh, bước đến gần, anh mới nhìn thấy Nặc Nặc đang ngủ nhưng bàn tay con bé vẫn đang nắm lấy ngón tay của cô rất chặt.
.

Cô cũng quay mặt lại, nhìn thấy anh, bất giác cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thoáng mỉm cười: "So với lúc trước, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tôi vừa mới sờ lên trán con bé, cũng đã không còn nóng như trước nữa rồi."

Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu một cái, kéo một cái ghế lại, ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh chăm chú nhìn sang cô, mi mắt không hề chớp một cái..
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu một cái, kéo một cái ghế lại, ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh chăm chú nhìn sang cô, mi mắt không hề chớp một cái.
.

Lúc này Tư Tư bị cái nhìn chăm chú đến không thể rời mắt của Hà Dĩ Kiệt, làm cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, cô ho nhẹ hai tiếng, cúi đầu xuống.

Cô vừa cúi đầu xuống, không hiểu sao, nhìn thế nào cũng thấy cô càng giống hệt với Tương Tư của anh. Hà Dĩ Kiệt nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng kìm chế lại cảm xúc đang cuộn lên trong lòng, giọng nói chậm rãi cũng liền vang lên, tựa như có dòng nước chậm rãi chảy lướt qua trái tim của cô: "Nặc Nặc sau này lớn lên cũng sẽ rất giống mẹ của mình... Chuyện tối nay, tôi rất cám ơn cô..." 
.

Từ đáy lòng Tư Tư đột nhiên nổi lên chút gì đó khác thường, cô tò mò mở to hai mắt nhìn lại anh: "Vậy mẹ của Nặc Nặc đâu rồi?"

Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy nơi trái tim mình chợt nhói lên một cái đau nhói, tựa như vừa bị người khác đâm trúng một đao vậy. Trong cổ họng của anh giống như bị người ta nhét vào một hòn than đỏ rực, thoáng cái liền bị bỏng rát không sao thốt nổi ra lời.

Tư Tư kinh ngạc nhìn lại anh. Ánh sáng trong phòng lúc này rất sáng sủa, nhưng cả người anh lại như đang chìm đắm ở trong một ảo cảnh mờ mịt vậy, làm cho cô có cảm giác như anh đang ở cách cô một lớp sương mờ, không thể nhìn thấy được rõ ràng.


/849

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status