Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 72.2: KHÔNG QUÊN ĐƯỢC (tiếp theo)

/849


CHƯƠNG 72.2: KHÔNG QUÊN ĐƯỢC (tiếp theo)

Mái tóc cắt ngắn ngủn lại càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Bởi vì cô gầy nên đôi mắt đen láy lại càng nổi bật hơn. Cô mặc bộ quần áo thật bình thường, thậm chí rất cũ kỹ, chỉ là bước chân của cô lúc này có vẻ yếu ớt. Giống như ở thế giới này chỉ có mình cô một kiểu, giữa đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô.

     Tri Tri bước đi không hề lưu luyến, cô không bao giờ sẽ xuất hiện ở nơi này nữa, cho dù có việc cần phải đi ngang qua, cô cũng sẽ không bao giờ liếc nhìn một lần vào tòa nhà văn phòng và quán ăn đêm kia nữa!

**
     Lúc này ở Los Angeles là bảy giờ sáng! 

     Trong vườn hoa nơi đình viện, trồng xen giữa các loại hoa đủ màu rực rỡ là từng khóm, từng khóm hoa sơn chi nho nhỏ màu trắng,diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  khẽ lay động mỗi khi có gió thổi qua, bộ dáng e thẹn thật đáng yêu.

     Thẩm Mạn Quân cầm một chiếc thùng ô doa nho nhỏ ở trong tay, trên người chỉ khoác một chiếc áo màu trắng có viền đã cũ. Cô có một mái tóc rất đẹp, vừa dài vừa đen nhánh, buộc chặt lại ở một bên thả xuống trước ngực. Cô không trang điểm, vẻ mặt vừa có chút lười nhác mà lại vừa say mê, chăm chú nhìn những đóa hoa, bên má lộ ra lúm đồng tiền thật duyên dáng.

     Mạnh Thiệu Đình rửa mặt xong, mặc chiếc áo tắm đi ra ngoài, nhìn xuyên qua bức tường kính vĩ đại, thấy bóng dáng Mạn Quân, đôi mắt sắc bén của anh thoáng dừng một chút, rồi xoay người đi đến trước tủ quần áo lấy đồ ra mặc.

     Những chiếc áo sơmi màu đen đều đã được Mạn Quân đổi thành  màu trắng mà cô ưa thích. Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày nhưng vẫn đưa tay lấy ra một chiếc mặc lên người. Khi anh đứng ở trước gương đeo caravat, Mạn Quân từ phía sau ôm lấy eo của anh.

     Lưng thoáng cứng đờ, ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình thoáng hiện ra vẻ ôn nhu, nét mặt vui cười, vẫn thoăn thoắt thắt caravat như cũ, chậm rãi nói: "Sao dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi khỏe rồi chứ hả ?diễnđàn✪lê✪quýđôn"

     Sắc mặt của Mạn Quân bỗng chốc liền đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ của cô hung hăng bấm một cái vào giữa lưng của anh, sẵng giọng: "Thiệu Đình..."

     Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười kia như từ trong lồng ngực anh thoát ra vậy. Anh thắt caravat  xong xuôi, xoay người lại, Mạn Quân chợt thấy một gương mặt bày ra vẻ tuấn dật, xuất hiện tại trước mặt mình thật rõ ràng như vậy.

     Trong lòng cô nảy lên một cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt, lại thoáng có chút sợ hãi, người đàn ông này, rốt cục là của cô sao?

     Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng đầy hạnh phúc của cô, trong đôi mắt vẫn nguyên ý cười mang vẻ lười nhác như trước. Anh đưa tay nắm lấy cằm của Mạn Quân, cúi đầu hôn cô. Mạn Quân vui sướng run người, bàn tay nhỏ bé mềm mại quấn lên thân hình của anh, ôn nhu đáp lại...

     Mạnh Thiệu Đình định hôn nhưng chợt thoáng hoảng hốt, trên người Mạn Quân mang theo mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, mùi hương này, anh còn nhớ rất rõ, đây là mùi hương ưa thích của một người nào đó...

     Anh lưỡng lự một chút, Mạn Quân liền ngượng ngùng chớp chớp lông mi, mở to hai mắt nhìn anh: "Thiệu Đình?"

     Mạnh Thiệu Đình phục hồi lại tinh thần, thoáng hiện ý cười dịu dàng, lại cúi đầu hôn cô. Hình dáng đôi môi của Mạn Quân rất đẹp mắt, màu sắc cũng tươi tắn động lòng người. Cô dựa vào lòng anh mềm mại như không có xương, vốn dĩ lẽ ra phải làm cho anh thật yêu thương, nhưng mà hôn xong, bất luận thế nào anh cũng không thấy có cảm giác.

     Anh nhẹ nhàng buông cô ra, lại nhìn thấy ánh mắt của  Mạn Quân như mênh mông, đôi môi của cô bị anh hôn hơi sưng, nhìn thật đáng yêu. Mạnh Thiệu Đình đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh môi của cô, yêu thương nói: "Anh đi làm đây, nếu như em nhàm chán, có thể tìm Lâm Ni cùng đi dạo phố."

     Động tác của anh đầy yêu thương, cưng chiều, lời nói lại thân thiết như thế, khiến trái tim Mạn Quân như hoa nở, cô cuộn mình ở trong lòng anh, không muốn buông anh ra, giọng làm nũng: "Hôm nay trời nắng to lắm, em cũng không muốn đi dạo phố, sợ bị phơi nắng. Hơn nữa mẫu mới của hãng Givenchy mà em thích vẫn chưa ra, nên không muốn đi dạo phố đâu."

     Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trước, đưa tay cầm lấy bím tóc dài của cô ngắm nghía: "Mấy ngày hôm trước không phải em đang đọc sách dạy nấu ăn vì muốn học nấu nướng đó sao?"

     Mạn Quân chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa những ngón tay mềm mại, trắng nõn nà vì được chăm sóc kỹ lưỡng tới trước mặt anh: "Anh nhìn xem, người ta mà rửa rau nấu cơm, ngón tay đều sẽ bị thô cứng, hơn nữa đã có đầu bếp nấu cơm rồi, đâu cần đến em!"

     Mạn Quân cười như một đứa trẻ, Mạnh Thiệu Đình cũng sững sờ đứng ở nơi đó.

     Anh nhìn đôi bàn tay của Mạn Quân đang đưa ra trước mặt, ngón tay thon dài đến động lòng người đặt ngang ở trước mặt anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới một buổi yến hội vài năm trước đây... cô uống say, dẫn anh đi trèo tường. Trong bóng đêm êm đềm say đắm ấy, cô ở trên bờ tường cao, váy buộc lại, ngồi bên cạnh những chùm hoa Tường Vi đang nở rộ, cô cười cười, vươn tay ra cho anh, ánh mắt sáng ngời như ánh sao trên trời.

     Anh còn nhớ rõ, cô rất thích nấu ăn, hơn nữa còn làm những món ăn mà anh thích ăn. Anh nói anh không thích ăn cà chua và cà rốt, quả thật, về sau trên bàn ăn rốt cuộc không thấy hai món này nữa.

     Cho đến hôm nay, Mạnh Thiệu Đình mới giật mình nhớ ra, anh chưa từng bao giờ hỏi xem cô thích ăn cái gì, có lẽ, cô thích nhất ăn hai loại đồ ăn, mà anh chán ghét kia.

     Cô đã từng hàng ngày tự tay hầm canh cho anh, không lời phiền hà, nhưng anh lại chưa bao giờ đặt ở trong mắt. 

     Mà lúc này, anh lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là cuộc sống trói buộc, lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là thời gian chán ghét tới cực điểm, thực sự, anh không sao kìm được một cơn chua xót.

     Bộ dáng xinh đẹp của cô khi nói cười, bộ dáng đáng yêu khi cô nghiêng đầu nhìn anh làm nũng, bộ dáng với gương mặt trắng bệch của cô  khi ký tên trên đơn ly hôn, bộ dáng cô ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói với anh đứa con đã chết rồi...

     Bốn năm  qua, vì sao cô vẫn cứ thường thường xuất hiện ở trong đầu anh, nhắc nhở với anh rằng, trên đời này vẫn còn tồn tại một người phụ nữ có tên là Phó Tĩnh Tri.

     Từ trước đến nay, anh biết anh chưa từng bao giờ yêu cô, bao gồm cả hiện tại. Nhưng anh cũng không biết, tại sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà anh vẫn thỉnh thoảng lại mơ về cô như thế!.


/849

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status